Bạc Tuấn Phong nhập mật mã vào, “cách” một tiếng, cửa mở.
Chỉ trong nháy mắt, ánh sáng chiếu vào bên trong két bảo hiểm, thân thể Mạn Nhi cuộn mình ở bên trong, gương mặt nhỏ nhắn đỏ lên, dính đầy nước mắt.
Cô bé ở bên trong ngột ngạt gương mặt đầy mồ hôi, sợi tóc bị mồ hôi thấm ướt, dán vào má, nhìn rất chật vật.
Thấy cửa mở ra, cô bé quay đầu, trông thấy Bạc Tuấn Phong, cũng không quan tâm giang hai †ay ra, muốn anh ôm.
“Hu hu hu hu.
.
”
Bạc Tuấn Phong vô thức ôm cô bé vào lòng, ôm ở trong ngực.
“Hu hu hu…”
Mạn Nhi ấm ức ghé vào trong lòng anh khóc.
Cô bé chui vào lòng anh theo bản năng, hai cái tay nhỏ ôm lấy eo anh, nắm chặt lấy quần áo anh khóc rất thương tâm Nghe tiếng khóc khiến trái tìm người ta tan vỡ.
của cô bé, trái tìm của Bạc Tuấn Phong như bị người ta bóp chặt Bình thường anh rất ghét trẻ con khóc ầm.
Nhưng không biết vì sao, anh không ghét Mạn Nhi đang lớn tiếng khóc ấm ức.
Bạc Tuấn Phong ôm cô bé vào trong lòng bảo vệ, giọng nói trở nên trâm thấp hơn: “Đừng khóc nữa, được không?”
Bàn tay của anh nhẹ nhàng võ lên lưng cô bé, giống như đang an ủi Bạc Vũ Minh đứng ở bên cạnh, không hiểu sao cũng đau lòng theo.
Cậu bé cũng không nghĩ tới, chơi trốn tìm một lát, vậy mà cô bé sẽ trốn vào trong két bảo hiểm.
Bạc Vũ Minh nói khẽ: “Mạn Nhi, đừng sợ, mình sẽ không làm mất cậu”
Mạn Nhì giật mình, vậy mà tiếng khóc tạm dừng lại.
Cô bé quay mặt qua, nước mắt rưng rưng nhìn về phía Bạc Vũ Minh, cái miệng nhỏ hơi nhếch lên, thực sự ngừng khóc.
Tống Hạo Hiên đỗ xe ở cửa.
‘Vân Giai Kỳ xuống xe, anh ta muốn theo cô đi vào, lại bị cô ngăn lại “Hạo Hiên, anh ở đây đợi em là được rồi”
“Anh đi cùng với em”
“Không cần đâu” Vân Giai Kỳ nói: “Em đón Mạn Nhi sẽ ra ngay”
“Ừm# ‘Vân Giai Kỳ đi tới cửa, cửa mở rộng ra, quản gia canh giữ ở cửa thấy cô, lập tức sợ hãi “Vân…”
Ông ta tiến lên cản lại, còn chưa kịp nói gì, cô đã vung tay đẩy ra.
Mới sải bước tiến vào phòng khách, đột nhiên thấy được Vân Lập Tân và Lâm Tĩnh Anh ngồi trong phòng khách.
Cô dời mắt, thì thấy Bạc Ngạn Thiên ngồi cùng một chỗ với Vân Ngọc Hân.
Đôi mắt cô rất ngạc nhiên, khóe miệng nhanh chóng cong lên độ cong giễu cợt.
Sao lại “trùng hợp” tới mức này chứ.
‘Vân Lập Tân thấy Vân Giai Kỳ đến đây, mở to hai mắt nhìn, tức giận ở trong lòng lập tức trào lên.
“Sao cô lại tới đây?”
Vân Giai Kỳ đảo mắt nhìn ông ta một cái, cảnh tượng trước mắt, vậy mà khiến cô nhớ lại vài chuyện.
Năm mười tám tuổi, cũng là cảnh tượng này.
Bạc Ngạn Thiên, Vân Lập Tân, Lâm Tĩnh Anh.
Cô cầm một tờ báo cáo kiểm tra, đứng ở phòng khách nhà họ Bạc, tiếp nhận “kiểm tra”.
Cô vứt bỏ tôn nghiêm, vì hôn ước với Bạc Tuấn Phong, tiếp nhận đủ loại kiểm tra sỉ nhục.
Lúc trước, nhà họ Bạc không ủng hộ hôn sự giữa cô và Bạc Tuấn Phong Bịa đặt, bôi nhọ, nhục nhã, nói cô do gái nhảy nuôi lớn, nói cô không biết liêm sỉ, nói cô xã giao hỗn loạn ở trường, thậm chí còn làm phẫu thuật phá thai, thân thể không sạch sẽ.
Khi đó bà cụ Bạc vẫn còn sống, bà ta cố ý gây khó dễ, nói với Vân Giai Kỳ: Người phụ nữ thân thể không sạch sẽ, đừng mơ gả vào cửa nhà họ Bạc.
Cô vì chứng minh mình, đến bệnh viện làm kiểm tra, chứng minh mình trong sạch.
Cô cầm lấy một tờ báo cáo, cũng là mưa to như vậy, cũng trong cảnh tượng như vậy, cô đơn độc một mình đứng trong ánh mất nhìn kỹ của vô số người, nghênh đón nhục nhã từ bốn phương tám hướng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...