Bạc Tuấn Phong nghe vậy, ngón tay thon dài xoa nhẹ ấn đường, lại hỏi: “Cô ấy đã ăn gì chứ”
“Vẫn chưa, cô ấy nói không ăn”
“Phát cáu sao?”
“Ừm…Vâng”
“Nghĩ cách gì để cho cô ấy ăn đi”
“Anh Bạc…Chúng tôi cũng đã khuyên hết rồi, thế nhưng tính tình cô Vân quá bướng bỉnh, không nghe.”
Bạc Tuấn Phong nói: “Biết rồi, chờ tôi trở về.”
“Anh Bạc, khi nào thì anh quay về?”
“Sớm thôi.”
“từ”
Bạc Tuấn Phong mới vừa cúp điện thoại thì Lâm Thanh Thủy đã thử dò hỏi: “Cô Vân không chịu ăn cái gì hết sao?”
Bạc Tuấn Phong: “Ừ”
“Nhất định là cô ấy đang hiểu lầm, anh có muốn em đi gặp cô ấy giải thích một chút không.
Lỡ như…cô ấy hiểu lầm em và anh…”
“Không cần!” Bạc Tuấn Phong cắt đứt lời nói của cô ta.
Lấy hiểu biết của anh đối với Vân Giai Kỳ thì nhất định bây giờ cô không muốn gặp lại Lâm Thanh Thủy.
“Anh không giải thích cho cô ấy sao?” Lâm Thanh Thủy lo lắng nói: “Dù sao thì tối hôm qua em thấy giống như là cô ấy đang hiểu lầm về mối quan hệ giữa em và anh! Nếu như chuyện này không giải thích thật tốt thì..”
“Cần thiết phải giải thích sao?” Bạc Tuấn Phong hỏi ngược lại: “Cô là thư ký của tôi, chỉ là như vậy mà thôi.”
Lâm Thanh Thủy nghe vậy, ngực đột nhiên như bị đâm vào, không dám nói thêm nửa lời.
Lâm Thanh Thủy thấy Bạc Tuấn Phong như có điều suy nghĩ, đột nhiên khẩn trương nói: “Anh Bạc, nếu như…cô Vân ghét em, vậy anh sẽ không đuổi em đi chứ?”
Nếu như Vân Giai Kỳ không tha cho Lâm Thanh Thủy thì anh cũng không có lý do giữ cô ta bên người nữa.
Mặt của Lâm Thanh Thủy lập tức đỏ lên, tay chân luống cuống đứng lên.
“Anh Bạc…Anh…Anh đừng như vậy…Em có thể giải thích rõ với cô Vân mài! Tối hôm qua, liên quan tới chuyện này nên em đã suy xét suốt cả đêm.
Hành lý tôi cũng đã thu dọn xong, chỉ cần anh nói một câu thôi thì em có thể rời khỏi Mai Phiến bất cứ lúc nào! Thế nhưng… Đừng đuổi em đi có được hay không? Em muốn ở bên cạnh anh, muốn chăm sóc cho anh”
Bạc Tuấn Phong bỗng nhiên đứng dậy, đi tới trước mặt cô ta, cúi đầu đánh giá vẻ mặt lo âu trên mặt cô ta..