Lâm Thanh Thủy ở một bên im lặng đã lâu, cuối cùng cũng nói: “Cô Khánh Linh nói không sai.”
Mọi người đều nhìn cô ta.
Lâm Thanh Thủy nói: “Vân Giai Kỳ nói dối rất nhiều, những lời lúc nấy có câu nào có thể tin sao.
Những tin đồn mà các người nói, đa số đều là thật, cô ta dám thừa nhận không?
Cô ta một lòng muốn trèo lên tổng giám đốc Bạc, làm sao có thể nhận những điều mà cô ta đã làm chứ! Tôi ở bên cạnh tổng giám đốc Bạc nhiều năm như vậy, có một chuyện có thể chắc chắn! Đó là chuyện cô ta có con gái riêng, nhà họ Bạc vốn không chấp nhận”
Từ Nguyên nói: “Thanh Thủy, cô nói đều là thật sao? Cô ta có con gái riêng?”
Lúc trước, cô ta bởi vì chuyện chưa lập gia đình mà đã có con liền bị nhà họ Vân đuổi khỏi nhà, nhà họ Bạc cũng không chứa cô ta.
Cô ta đã tạo ra một trận tai nạn xe và biến mất.
Năm năm này, tôi ở bên cạnh tổng giám đốc Bạc, chăm sóc, bầu bạn với anh ấy, tổng giám đốc Bạc đối với tôi cũng rất tốt, đưa cho tôi Mai Phiến cho tôi ở, mỗi năm đều cùng tôi đón sinh nhật.
Hiện giờ, cô Vân Giai Kỳ đột nhiên trở về, cô ta nhất định là cảm thấy tôi cướp đi tổng giám đốc Bạc, cho nên chán ghét tôi”
“Trời ơi! Mai Phiến! Đó là khu nhà cao cấp hàng đầu do tập đoàn Thiên Ngạo phát triển!”
“Nghe nói một căn nhà trị giá đến sáu nghìn tỷ đồng”
Lâm Thanh Thủy nói: “Tổng giám đốc biết tôi ở thủ đô không quen, cô đơn một mình, cho nên đem cả một tầng lầu đưa cho tôi ở đó.”
“Oa! Tổng giám đốc Bạc đối với cô rất tốt nha!”
Từ Nguyên nói: “Thanh Thủy, cô nhất định nắm bắt cô hội này! Tôi thấy tổng giám đốc đối với cô tốt như vậy, ôn nhu như vậy, mỗi năm đều cùng cô đón sinh nhật, còn mua túi Hermès cho cô! Sự đối xử đặc biệt này ngay cả Vân Giai Kỳ cũng không có!”
Lâm Thanh Thủy tự giễu nói: “Tôi không dám mơ mộng đến tổng giám đốc Bạc.
Tôi chỉ là một thư ký nhỏ bé, tổng giám đốc Bạc là bầu trời nhật nguyệt, đàn ông kiêu ngạo, tôi làm sao xứng?”
Từ Nguyên tức giận nói: “Làm sao cô không xứng chứ? Thư ký thì sao? Thư ký cũng là nghề nghiệp đúng đắn, còn đỡ hơn ai đó, bán đứng cơ thể của mình cùng khách uống rượu còn quang minh chính đại hơn!”
Cô ta đây là chỉ cây dâu mắng cây hòe, châm biếm Vân Giai Kỳ.
Lâm Thanh Thủy nói: “Tôi cũng thay tổng giám đốc Bạc thấy không đáng.
Tổng giám đốc Bạc là người cao quý như vậy, cô Vân Giai Kỳ căn bản không xứng với anh ấy”
Từ Nguyên nói: “Cái túi kim cương Hermès thực sự là cậu ba Bạc tặng cho cậu ta sao?”
Lâm Thanh Thủy lắc đầu nói: “Không phải! Cậu ba Bạc vẫn luôn ở nước ngoài, hôm nay tôi cảm thấy rất lạ, tại sao cô ta nói với chúng ta cậu ba Bạc là bạn trai của cô ta”
“Chắc sĩ diện?” Từ Nguyên nói: “Cái túi đó nhất định là doanh nhân giàu có trước đây bao nuôi mua cho cậu ta! Không biết xấu hổ!”
“Đúng thế đó, cậu ba Bạc vậy mà còn diễn cùng cậu ta?”
“Tôi thấy Vân Giai Kỳ nịnh bợ tổng giám đốc Bạc không thành liền bám lấy cậu ba Bạc!”
Trần Khánh Linh vẻ mặt ghét bỏ nói: “Loại phụ nữ này thật là quá ghê tởm! Lúc đầu, chắc là cậu ta cũng dùng cách này để tiếp cận tổng giám đốc Bạc!”
“Tôi nghe nói..” Lâm Thanh Thủy do dự nói nửa câu, sau đó lại không nói tiếp.
Từ Nguyên thúc giục nói: “Sao vậy?”
“Tôi không biết có nên nói hay không, chuyện này chỉ là tin đồn”
“Cô nói đi” Từ Nguyên bị làm cho tò mò.
Lâm Thanh Thủy nói: “Các người đừng truyền ra ngoài nha, tôi nghe nói, Vân Giai Kỳ này, lúc đầu vì tiếp cận tổng giám đốc Bạc thậm chí không tiếc đi bệnh viện làm phẫu thuật thẩm mỹ”
“Phẫu thuật thẩm mỹ?”
“Trời ơi, chính là phẫu thuật lại lớp màng kia đó..”
“Trời ạ! quá ghê tởm rồi! Loại thủ đoạn này cũng sử dụng cho được?”
“Dù sao, Bạc Vân là một dòng tộc nổi tiếng như vậy làm sao cô ta có thể tùy tiện bước vào chứ?”
Trần Khánh Linh khóc nói: “Đúng là đồ đàn bà hư hỏng! Vân Giai Kỳ cậu ta dám đem chuyện mà mình đã làm ra nói không? Cậu ta không dám.
Cậu ta không có mặt mũi nào để đối chất với những tin đồn đó, bởi vì, cậu ta chột dạ, quá khứ của cậu ta đều là những việc làm đáng xấu hổ”
“Đủ rồi!”
Hoắc Đông Thành không nghe nỗi được nữa: “Trần Khánh Linh, việc gì cũng nên một vừa hai phải thôi!”
Lần đầu tiên cậu ta gọi cả tên lãn họ của Trần Khánh Linh.
Nhìn thấy cô ta chửi bới Vân Giai Kỳ như vậy, cậu ta không muốn làm ngơ..