“Cho đến khi gặp được một người, người đàn ông mà tôi thích, anh ấy không thích nói chuyện, nhưng mà, anh ấy thỉnh thoảng cũng sẽ nói chuyện với tôi.
Tôi thích ở bên cạnh anh ấy, khi đó cảm thấy cả thế giới đều rất yên bình.
Tôi ước mơ trở thành vợ của anh ấy, năm mười tám tuổi, tôi vì chứng minh cho dòng tộc của anh ấy, một mình đi tới bệnh viện làm cái kiểm tra trinh tiết.
Khi tôi nằm trên giường bệnh, vị bác sĩ đó hỏi tôi, tại sao phải làm loại kiểm tra này? Tôi nói, tôi muốn cùng người đàn ông của tôi được ở bên nhau.
Tôi muốn chứng minh răng tôi là một cô gái trong sạch, tôi xứng đáng với anh ấy.
Nhưng mà, tôi đã dẹp bỏ tất cả niềm kiêu hãnh, gạt bỏ hết tôn nghiêm, để đổi lấy…”
Bạc Tuấn Phong ngắt lời cô: “Đừng nói nữa”
Vân Giai Kỳ mỉm cười, tựa hồ là đem vết thương đã lành từ lâu, rỉ máu chảy ròng ròng cho mọi người xem!
Bọn họ không phải muốn xem sao!?
Cô liền cho bọn họ xem đủ mới thôi!
“Năm tôi thi đại học, tôi đã mang thai, tôi yêu anh ấy, cho nên, vì anh ấy, cho dù là từ bỏ đại học, tôi cũng muốn bảo vệ con của chúng tôi.
Nhưng khi đứa bé sắp chào đời, có người nói với tôi: ‘Vân Giai Kỳ, đứa bé mà cô đang mang trong bụng không phải của cô! Tôi chỉ là một máy, một công cụ sinh sản.
Đứa bé trong bụng tôi không phải cốt nhục ruột của tôi, chuyện hoang đường nhất trên đời, vậy mà xảy ra trên người tôi! Hahahahal”
Vân Giai Kỳ vừa cười vừa hung hăng lau nước mắt.
“Nhưng dù vậy, tôi vẫn là yêu đứa bé này.
Mười tháng mang thai, lúc nào tôi cũng đều hy vọng chúng nó có thể bình an chào đời, các người nói tôi rẻ tiền, đúng vậy, tôi rất rẻ tiền! Trên đời này không ai rẻ tiền hơn tôi!” Cô cuồng loạn thốt ra nửa câu sau, yếu ớt dựa vào tường, đầu rũ xuống, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Cô đem vết thương đang rỉ máu, nhưng không ai lại nghe hiểu.
Nhưng, có người nghe hiểu.
Bạc Tiêu Dương không biết tại sao, lòng đau như cắt.
Cậu ta bất giác muốn tiến lên, nhưng Bạc Tuấn Phong đã trước cậu ta một bước, đi đến bên cạnh Vân Giai Kỳ đem cô ôm vào lòng.
Người đàn ông cúi đầu nhìn thấy cô quật cường nghiến chặt răng, Bạc Tuấn Phong trong mắt ôn nhu dần trở nên lạnh đi.
Anh đột nhiên mím chặt môi, một tay ôm cô vào lòng rồi bước về phía cửa.
“Bạc Tuấn Phong! Anh đừng có chạm vào tôi…”
Vân Giai Kỳ ngoan cố không chịu đi theo anh.
Bạc Tuấn Phong không nói thêm lời nào, trực tiếp ôm cô sải bước ra khỏi cửa.
Bạc Tiêu Dương định đuổi theo liền bị Tân Khải Trạch ngăn lại.
“Cậu ba Bạc, ngài đừng đuổi theo nữa”
“Cút ra!”
“Cậu ba, cô Vân thực sự không phải người mà ngài có thể động vào”
Cô chính là mạng của Bạc gia.
Bạc Tiêu Dương làm sao có thể tranh với anh đây?!
Cậu ta lấy gì tranh với Bạc Tuấn Phong?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...