Vân Giai Kỳ rõ ràng không dùng bất kỳ lực nào, nhưng cô ta lại lùi mạnh về sau cho đến khi đụng phải vòng tay của một người.
Lâm Thanh Thủy ngẩng đầu lên, đụng phải khuôn mặt tuấn tú nghiêm nghị của Bạc Tuấn Phong, đôi mắt đỏ hoen hơi như vừa phải chịu sự kinh sợ.
“Anh Bạc…”
Cô nhanh chóng đứng dậy, nấp sau lưng anh, nghiến răng nghiến lợi, giống như đang rất đau khổ.
Bạc Tuấn Phong nhìn xuống Lâm Thanh Thủy, đôi môi run rẩy, nước mắt không ngừng rơi, nhìn về phía Vân Giai Kỳ.
Khi Vân Giai Kỳ nhìn thấy Bạc Tuấn Phong đã tới, phía sau còn có Bạc Tiêu Dương, cô lập tức hiểu tại sao Lâm Thanh Thủy lại đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Bạc Tuấn Phong hơi nhướng mày: “Làm sao?”
Lâm Thanh Thủy đau khổ nói: “Anh Bạc, em sợ cô Giai Kỳ sẽ hiểu lầm mối quan hệ của chúng ta…Vì vậy, em muốn giải thích với cô ấy, nhưng không hiểu sao cô ấy lại đẩy em, còn nói rằng em là đồ vô liêm sỉ…Em, em có trăm miệng cũng không biện bạch được…”
Vân Giai Kỳ tức giận đến mức bật cười.
Rốt cuộc là ai trăm miệng cũng không biện bạch được đây?!
Vân Giai Kỳ nhìn Bạc Tuấn Phong, thấy ánh mắt của người đàn ông này lạnh đi vài phần, cô cười lạnh chế nhạo: “Bạc Tuấn Phong, không lẽ anh thực sự tin lời cô ta sao”
“Gây chuyện đủ chưa?” Bạc Tuấn Phong nhìn Vân Giai Kỳ: “Theo anh vềt Cô cuối cùng cũng cảm thấy đủ rồi, cũng nên chọn thời điểm thích hợp mà dừng lại thôi.
Chuyện gì đi nữa cũng cần phải có một mức độ nào đó.
Vân Giai Kỳ nhướng mày, quay về với vẻ lạnh lùng: “Tổng giám đốc Bạc, anh đang nói chuyện với tôi sao?”
Bạc Tuấn Phong nói rõ từng từ một: “Theo anh trở về” Vân Giai Kỳ bật cười khi nghe những lời anh nói.
Cô nhìn Bạc Tuấn Phong, đôi mắt băng giá, có chút châm chọc, có chút lạnh lùng, có chút thất vọng.
Nhếch mép một hồi, cô nhẹ giọng chế giễu: “Về đâu? Mai Phiến ư?”
Bạc Tuấn Phong đơ mặt ngay lập tức.
Câu hỏi ngược này của cô mang một hàm ý mỉa mai hết sức mạnh mẽ.
Cô ta biết về Mai Phiến? Hay là, cô ta đã đến đó rồi?
Bạc Tuấn Phong nhìn Lâm Thanh Thủy, ánh mắt mang theo một chút nghi ngờ.
Lâm Thanh Thủy vô thức lùi lại, vẻ mặt vô tội nhìn anh, cô biết Bạc Tuấn Phong đang nghỉ ngờ điều gì, vội lắc đầu: “Em không nói gì cả…”
“Không phải chứ?” Vân Giai Kỳ cười đến hai mắt đỏ lên: “Anh Bạc đã dám làm chuyện như thế, lại sợ người khác biết sao”
Bạc Tiêu Dương nhìn thấy biểu cảm của Vân Giai Kỳ hiển nhiên là đang không ổn, giống như chịu phải điều gì đó kích thích, anh bước tới, nắm lấy tay cô, ôm vào trong lòng: “Sao vậy?”
“Không được chạm vào cô ấy” Phía sau, Bạc Tuấn Phong lạnh lùng cảnh cáo.
Thế nhưng, Vân Giai Kỳ lại quay người nắm lấy tay Bạc Tiêu Dương, siết chặt ngón tay anh: “Bạc Tuấn Phong, anh không có tư cách quản tôi!”
Bạc Tiêu Dương giật mình.
Đôi bàn tay nhỏ bé của cô thật mềm mại và ấm áp, cậu ta chỉ dùng lòng bàn tay cũng có thể nắm chặt lấy, nhưng cô lại có sức mạnh đến vậy mà siết chặt lấy tay cậu ta.
Bạc Tiêu Dương siết chặt tay cô hơn.
“Chúng ta… đi thôi” Vân Giai Kỳ cũng không dám nhìn Bạc Tuấn Phong nữa, cùng Bạc Tiêu Dương đi về phía phòng ăn.
Lâm Thanh Thủy nhìn hai người rời đi, vẻ mặt run rẩy nhìn Bạc Tuấn Phong, nhưng chỉ nhìn thấy tất cả các cơ trên người anh đều đang siết chặt.
Anh ta rõ ràng đang rất tức giận!
“Anh Bạc…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...