Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan
Từ Quyên: “Đông Thành, cậu nghe tin tức mới chưa?
Vân Giai Kỳ có con trai rồi”
Hoắc Đông Thành: “Thì làm sao?”
Từ Quyên mắt chữ A miệng chữ O, biểu tình kinh ngạc không có cách nào diễn tả: “Cậu còn hỏi thì làm sao nữa hả? Cô ấy còn chưa kết hôn đó, cái này chẳng khác nào.
chưa cưới đã có bầu?”
Hoäc Đông Thành: “Đừng có bàn tán về việc riêng của người khác sau lưng bọn họ.”
Bàn tay năm điện thoại của Từ Quyên run lên.
Có bầu trước khi cưới, vậy mà Hoắc Đông Thành còn bảo vệ Vân Giai Kỳ như vậy.
Không lẽ khuôn mặt của Vân Giai Kỳ lại khiến cho quần chúng mê mẩn đến thế sao?
Mặt đẹp thật sự quan trọng đến như vậy ư?
Từ Quyên không phục, hoàn toàn không phục.
Chẳng lẽ ở cái xã hội này, chỉ cần có một khuôn mặt đẹp thì sẽ được nhiều người yêu thích sao?
Cứ nhìn Trần Khánh Linh xem, chỉ cần một gương mặt ưa nhìn đã có thể nắm lấy cơ hội gả cho một người chồng giàu có.
Hoäc Đông Thành nhắn tiếp: “Chúng ta tìm thời gian tụ họp đi, cũng hơn nửa năm rồi mọi người không gặp nhau”
Từ Quyên: “Cậu chắc chắn là gấp gáp muốn gặp Vân Giai Kỳ lắm rồi đúng không?”
Hoắc Đông Thành ngược lại không chút nào che giấu: “Đúng vậy.
Đã rất nhiều năm rồi chưa gặp nhau, tớ muốn nhìn một chút, mấy năm nay cô ấy thay đổi như thế nào”
Từ Quyên: “Xem ra tình hình không được tốt lắm.”
Hoắc Đông Thành: “Không sao cả, nếu cô ấy gặp khó khăn thì tớ có thể ra tay giúp đỡ”
Từ Quyên nhìn tin nhắn vừa được Hoắc Đông Thành gửi đến, tức giận đến mức mũi cũng có chút cay xè.
Được thôi.
Nếu Hoắc Đông Thành đã nôn nóng muốn gặp Vân Giai Kỳ như vậy, thì để cho cứ đến cho cậu ta gặp.
Đến lúc đó, cô ta và Trần Khánh Linh sẽ bắt tay với nhau, để cho Hoắc Đông Thành có thể chiêm ngưỡng bộ mặt thật của nữ thần trong mộng của cậu ta một chút.
Đợi đến lúc cậu ta nhìn thấu được tất cả những gì không nên thấy ở Vân Giai Kỳ, xem cậu ta còn có thể ôm mãi nỗi nhớ không quên với cô nữa không.
Từ Quyên ở trong nhóm lớp gửi một câu: “Hôm nay mọi người có rảnh không?”
“Hôm nay hả?”
“Đúng vậy.”
Từ Quyên nói: “Các bạn ở đây, chúng ta lâu rồi không tụ họp cùng nhau, hơn nữa lần này còn có Vân Giai Kỳ tham gia cùng bọn mình, cho nên Giai Kỳ lần này cậu nhất định không được bảo bận.
Bạn bè trong lớp ai cũng nhớ cậu hết”
“Đúng vậy, mọi người nhớ cậu muốn chết.”
“Nhiều năm mất liên lạc, không có tin tức như vậy, Tổng giám đốc Hoắc của chúng ta vẫn luôn nhớ đến cậu.”
“Giai Kỳ, nếu cậu còn chưa kết hôn thì có thể để ý đến tổng giám đốc Hoắc của chúng ta một chút không? Hoắc Đông Thành nhà chúng ta đối với cậu là tình cũ khó quên đó”
“Cậu đừng có ăn nói lung tung.”
Vân Giai Kỳ thoải mái nói: “Đã lâu không gặp lớp phó Hoäắc, coi như vì giữ gìn mặt mũi cho Đông Thành nên lần họp lớp này tôi cũng phải đi mới được.”
Vân Giai Kỳ có chút thiện cảm với Hoắc Đông Thành.
Ở trong lớp, có lẽ cũng chỉ có mỗi Hoäc Đông Thành là thật lòng thật dạ quan tâm đến cô.
Lúc ấy, ở trường học chuyện đồn nhảm của cô truyền miệng đi khắp mọi nơi, nhưng Hoắc Đông Thành căn bản lại không hề để ý đến điều đó, một chút cũng không để trong lòng.
Nếu cô gặp chuyện gì khó xử, Hoắc Đông Thành đều sẽ giúp đỡ cô.
Nể mặt Hoắc Đông Thành cho nên lần họp lớp này cô cũng muốn đi.
Trần Khánh Linh nói: “Lần này để cho tớ làm chủ được không? Tớ vừa mới nhờ chồng tớ đặt bàn ăn cho chúng ta ở Thiên Thanh.
Mọi người thấy sao?”
“Trời ạ.
Thiên Thanh? Đó không phải là câu lạc bộ tư nhân cao cấp cực kỳ nổi tiếng ở thủ đô sao? Nghe nói là do tập đoàn Thiên Ngạo đầu tư”
“Nghe nói muốn tổ chức tiệc trong Thiên Thanh thì phải có thẻ chứng nhận hội viên đó.
Chỉ riêng phí thành viên đã mười mấy triệu một năm”
“Đâu chỉ có thể.
Thuê một cái ghế, một giờ đã tốn mấy trăm gần một triệu rồi.
Khánh Linh, cậu thật là hào phóng nha”
“Khánh Linh người ta bây giờ đã là bà chủ của giàu sang phú quý, nhà cao cửa rộng, trong lớp có bạn học Khánh Linh nhiều tiền như vậy, cả đời này của cũng coi như là đến Thiên Thanh quen mặt luôn”
Hoắc Đông Thành: “Họp lớp thôi mà không cần thiết phải phô trương lãng phí như vậy đâu.
Trước kia họp lớp không phải đều là Phong Nguyệt sao? Để cậu làm chủ, không nên lắm”
Trần Khánh Linh nói: “Cái này có tính là gì đâu? Đông Thành, dịp này đặc biệt hơn mọi lần, hơn nữa lớp chúng ta nhiều người như vậy, bốn mười con người, không đặt ở một nơi lớn thì làm sao có thể thoải mái chơi đùa, trò chuyện vui vẻ đây”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...