Vân Giai Kỳ trong lòng tức giận, vô tình đụng phải Bạc Tiêu Dương, đương nhiên đối với cậu ta cũng không mấy hòa nhã.
Bạc Tiêu Dương nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của cô, có lẽ cũng đã đoán ra được có chuyện gì.
Cậu ta biết chuyện của Lâm Thanh Thủy.
Thời gian đầu, Lâm Thanh Thủy không có nhà cố định ở thủ đô, vì vậy Bạc Tuấn Phong tùy tiện cấp một căn phòng trống cho cô ta.
Vì vậy, khi Vân Giai Kỳ đề nghị đến Hàn Đông, đại khái cậu ta liền đoán được là muốn gặp người nào.
Có vẻ như Bạc Thúy Quỳnh đã nói với cô về vấn đề này.
Bạc Tiêu Dương bước đến véo cằm cô, nhưng Vân Giai Kỳ vẫn ngoan cố đột ngột quay lưng về phía cậu ta, không muốn để cậu ta nhìn thấy bộ dạng chật vật lúc này của mình.
Từng có người nói với cô, nước mắt của phụ nữ, chỉ khi có người dỗ dành, có người an ủi mới có giá trị.
Cô rất kiêng ky việc khóc trước mặt người khác, lòng tự trọng, sự kiêu hãnh của cô không cho phép.
Chỉ khi ở trong thang máy, cô mới có thể cởi bỏ toàn bộ phòng bị của thể xác, nhưng lại không ngờ mười giây sau đã hoàn toàn không còn.
Cậu ta không ở trong xe đợi chạy tới cửa thang máy làm gì?
Bạc Tiêu Dương nói: “Khóc sao?”
Vân Giai Kỳ rất tức giận nói: “Ai khóc? Tôi không có khóc”
Giọng nói của cô rõ ràng có chút khàn khàn, còn sót lại dấu vết của việc khóc, cô lại nhất quyết nói mình không khóc.
Bạc Tiêu Dương không khỏi nhếch miệng.
Người phụ nữ này so với tưởng tượng của cậu ta thì càng ngày càng dễ thương hơn.
Đột nhiên cậu ta đã hiểu được vì sao Bạc Tuấn Phong đối với người phụ nữ trước mặt này nhớ mãi không quên suốt năm năm.
Thật khó có thể tưởng tượng một cô gái đang khóc trước mặt này liên hệ với người phụ nữ hung hăng lái xe vượt qua cậu ta lúc trước.
Bạc Tiêu Dương cũng không phải một người giỏi dỗ dành, chỉ khẽ đẩy đối phương một chút: “Đừng khóc”
“Muốn tôi phải nói với cậu mấy lần”
Vân Giai Kỳ không thể nhịn được nữa, quay đầu nhìn cậu ta chằm chằm: “Tôi không có khóc.
”
Ánh mắt sáng quắc của cô không ngừng nhìn về phía cậu ta, nhưng hốc mắt của cô lại hồng hồng, dù vậy, biểu hiện của cô lại giống như một con mèo nhỏ, xù lông khắp người, bày ra tư thế cảnh cáo đối phương.
Bạc Tiêu Dương bị bộ dáng lúc này của cô chọc cho cười, cố nhịn cười.
“Ha ha” Bạc Tiêu Dương nhịn không được liền bật cười thành tiếng.
Trước mặt người khác, cậu ta là cậu ba nhà họ Bạc, kiêu ngạo tôn quý, bình thường mặc dù cười, nhưng cũng là ngoài cười trong không cười, khó có khi được cười thoải mái như vậy.
Vân Giai Kỳ càng bị nụ cười của cậu ta làm cho khó chịu: “Cậu cười cái gì?”
“Cười cô đáng yêu.
”
“Có bệnh”
Vân Giai Kỳ lướt qua cậu ta rời đi.
Bạc Tiêu Dương quay người lại, nhìn bóng lưng tức giận của cô rồi đi theo phía sau.
Vân Giai Kỳ bước tới xe, nhưng đi về phía cửa ghế lái, không thèm nhìn lại, nói với Bạc Tiêu Dương: “Đưa chìa khóa cho tôi”
“Làm gì?”
“Cậu lái xe quá chậm.
”
Bạc Tiêu Dương nhìn cô chằm chằm không nói nên lời.
Mới vừa rồi một đường lái xe đến đây cô còn cho rằng là cậu ta phạm luật, bây giờ còn mặt mũi nói cậu ta lái chậm?
“Cho không?”
Vân Giai Kỳ nói: “Người khác lái xe, tôi bị say xe”
Người này…
Bạc Tuấn Phong trực tiếp ném chìa khóa cho cô.
Vân Giai Kỳ vững vàng bắt được, mở khóa xe, mở cửa, lên xe và thắt dây an toàn.
Toàn bộ quá trình diễn ra suôn sẻ và chuyên ng Bạc Tiêu Dương liền ngồi vào ghế phụ lái bên cạnh, nói: “Nếu cô lái xe, tôi có phải người hướng dẫn không?”
Trong cuộc đua, nhiệm vụ của người điều hướng không chỉ là sắp xếp những vấn đề vụn vặt trong cuộc sống cho tay đua, mà còn cung cấp cho người đua những làn đường và thông tin cuộc đua chính xác trong suốt cuộc đua.
Nếu không có sự điều hướng của người hướng dẫn, người lái xe sẽ mất phương hướng, chẳng khác nào một người mù.
Người điều hướng đặc biệt cần phải cẩn thận và có trách nhiệm, đồng thời cần có óc phán đoán mạnh mẽ và khả năng ra quyết định dứt khoát.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...