Ghế sau, Vân Giai Kỳ nhìn con xe Porsche đang chặn đường cô, hơi híp mắt lại.
Rất nhanh, cửa xe được mở ra.
Một người đàn ông cao lớn, vẻ ngoài vô cùng đẹp trai bước ra khỏi xe.
Cậu ta mặc một chiếc áo sơ mi màu đỏ sẫm, tay áo được xắn lên đến khuỷu tay, được xắn lên rất tỉ mi.
Quần tây thẳng tắp tôn lên đôi chân dài thẳng của Mái tóc đen ngắn gọn gàng, được chải chuốt kỹ lưỡng, ngũ quan sắc sảo góc cạnh, lập thể tinh xảo, dù chỉ mặc một bộ trang phục.
đơn giản cũng khó có thể che dấu được khí chất cao quý trên người cậu ta.
Đặc biệt là đôi môi mỏng đó, có một loại cảm giác cấm dục.
Cậu ta có gương mặt vô cùng giống Bạc Tuấn Phong, tuy nhiên, không giống như Bạc Tuấn Phong lạnh lùng quý phái, gương mặt của cậu ta, mang lại có người khác một cảm giác tà mị.
Vân Giai Kỳ nhướng mày, đột nhiên nhìn đến chiếc xe bên cạnh cậu ta.
Porsche GT1 Loại xe này, có chút quen thuộc.
“Anh”
Bạc Thúy Quỳnh vừa nhìn thấy người đàn ông, tủi thân chạy đến bên cạnh cậu ta, mặt đỏ bừng, nước mắt không ngừng rơi xuống.
“Anh… xe của em… Maserati mà anh Tuấn Phong tặng em… hu hu”
Người đàn ông khế nhíu mày, nhẹ nhàng ôm Bạc Thúy Quỳnh vào lòng, nhìn chiếc xe bị đập nát sau lưng cô ta, sắc mặt thay đổi.
Cậu ta đi qua, nhìn chiếc xe, giọng nói đột nhiên u ám: “Xảy ra chuyện gì?”
“Hu hu hu.
Cô ta… cô ta đâm vào xe em, nhưng không đền, còn gọi người đập xe em” Bạc Thúy Quỳnh chưa bao giờ tức giận như vậy.
€ô ta tức giận chỉ về phía xe của Vân Giai Kỳ, nói với Bạc Tiêu Dương.
Bạc Tiêu Dương quay người, ánh mắt rơi trên con xe Maybach của Vân Giai Kỳ, hơi híp mắt lại.
Cậu ta đẩy nhẹ Bạc Thúy Quỳnh sang một bên, đi đến ghế sau xe Maybach, nhìn qua cửa xe, dùng ánh mắt nhìn từ trên cao xuống quan sát người ngồi trong xe.
Vân Giai Kỳ mặt vô biểu tình ngẩng đầu, nhìn anh ta.
Bạc Tiêu Dương.
Hóa ra là cậu ta.
Lúc trước, Bạc Tiêu Dương vẫn luôn ở du học nước ngoài, cho.
nên, Vân Giai Kỳ chưa từng gặp cậu ta.
Người đàn ông ra lệnh qua cửa kính xe: “Xuống xe”
Doãn Lâm nghe thấy vậy, vừa muốn tiến lên ngăn cản, cửa xe đã mở ra.
Vân Giai Kỳ đẩy cửa xe ra, xuống xe, đứng dậy, lạnh lùng nghênh đón ánh mắt của Bạc Tiêu Dương.
“Hóa ra là cậu ba nhà họ Bạc”
Vân Giai Kỳ cười: “Sao vậy? xuống xe, có việc gì sao?”
Bạc Tiêu Dương vừa muốn lên tiếng thì ánh nhìn đã đóng băng trên cổ tay của Vân Giai Kỳ, là một chiếc vòng tay màu tím.
Chiếc vòng tay này được đan bằng tay, thiết kế độc đáo.
Đồng tử Bạc Tiêu Dương co rút lại, đột nhiên giữ lấy cổ tay Vân Giai Kỳ, nhìn tỉ mỉ, ánh mắt đột nhiên hiện lên một tia kinh ngạc.
Vân Giai Kỳ cảm thấy khó chịu vì hành động thô lỗ của cậu ta, cô giẫy ra, nhưng Bạc Tiêu Dương lại nảm chặt cổ tay cô, cô hoàn toàn không thể giẫy ra được.
“Bạc Tiêu Dương, cậu…”
“Chiếc vòng tay này ở đâu mà có?” Bạc Tiêu Dương lạnh lùng hỏi một câu.
Vân Giai Kỳ ngẩn ra, nhíu mày.
Cô không hiểu tại sao Bạc Tiêu Dương lại hỏi về nguồn gốc của chiếc vòng tay này.
Cậu ta muốn làm cái gì chứ?
“Chiếc vòng tay này là của tôi, “Của cô?”
Bạc Tiêu Dương lại càng nắm chặt cổ tay cô hơn: “Cô là ai?”
Bạc Thúy Quỳnh thấy Bạc Tiêu Dương nắm chặt cổ tay Vân Giai Kỳ, còn cho rằng cậu ta muốn thể hiện với mình, lập tức đi qua, khoác tay Bạc Tiêu Dương nói: “Anh, chính là cô ta.
Cô ta chính là Vân Giai Kỳ, anh quên rồi sao? Trận tai nạn xe năm năm trước, em đã nói với anh rồi, anh còn nhớ không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...