Vân Giai Kỳ nói: “Lý Khải Lâm, cho dù hợp đồng này có như thế nào, nhưng tóm lại từ nay về sau tất cả cổ phần trên danh nghĩa của ông đều sẽ được chuyển thành của tôi.
Và từ bây giờ tôi mới là cổ đông lớn nhất của Vân Liên”
Cơ thể của Vân Lập Tân run lên, ông ta suýt nữa đứng không vững.
Sắc mặt ông ta tái nhợt nhìn về phía văn kiện công văn chuyển nhượng cổ phần, ông ta cảm thấy máu trong người mình chảy ngược lại, đột nhiên huyết áp của ông ta tăng cao.
Không phải là không có nguyên nhân làm cho Vân Lập Tân kích động như vậy.
Sau nhiều năm kết hôn, ông ta vẫn đề phòng Lâm Tĩnh Anh.
Vì vậy, trước khi kết hôn ông ta đã chuyển rất nhiều tài sản do mình đứng tên cho em đứng tên.
Sau đó, do những hoạt động trong công ty thay đổi, Vân Tuyết Hoa lại đem số cổ phần của bà ta cho Lý Khải Lâm đứng tên, hơn nữa Lý Khải Lâm và Vân Lập Tân đã ký một bản thỏa thuận.
Nếu như Lý Khải Lâm và Vân Tuyết Hoa ly hôn, thì trong tương lai những tài sản mà ông ta đứng tên sẽ phải trả lại cho Vân Tuyết Hoa.
Như vậy, ban đầu Lý Khải Lâm nắm giữ mười năm phần trăm cổ phần của Vân Liên, hơn nữa cộng với hai mươi năm phần trăm cổ phần của Vân Lập Tân, thì tổng ông ta có bốn mươi phần trăm cổ ophần.
Tờ giấy công văn chuyển nhượng cổ phần này của Vân Giai Kỳ, chính là muốn mạng sống của Vân Lập Tân!
Đây chính là tài sản và cơ nghiệp cả đời của Vân Lập Tân.
Nếu như thật sự phải chuyển hết thành tên của Vân Giai Kỳ, thì ông ta triệt để trở thành một người hai bàn tay trẳng!
Đây chính là muốn giết chết ông ta à!
Muốn mạng của Vân Liên!
Vân Lập Tân căm thù trừng mắt nhìn Lý Khải Lâm, ông ta không hiểu Lý Khải Lâm bị bệnh gì mà tự nhiên lại làm ra chuyện khốn nạn như này!
Làm sao ông ta có thể ký một hợp đồng như vậy?
Đây chính là tài sản của tất cả mọi người ở nhà họ Vân.
“Lý Khải Lâm!” Vân Tuyết Hoa ở bên cạnh nóng nảy nói: sao anh có thể ký loại hợp đồng như vậy?”
Lý Khải Lâm lo lắng đến tê cả da đầu.
‘Vốn dĩ mặt mũi ông ta đã bị sưng phù, hai ngày trước ông ta bị đánh một trận ở Las Vegas đến bây giờ vẫn chưa khỏi, bây giờ khuôn mặt ông ta tái nhợt, cả khuôn mặt trông không có tí máu nào cả.
Thật ra Vân Giai Kỳ trướng mắt một miếng thịt muỗi như Vân Liên.
‘Vân Liên không lớn, nó chỉ có thể đứng hàng cuối của những người nổi tiếng ở Thủ Đô.
Nhưng cô hận Vân Liên.
Hận Lý Khải Lâm, hận Vân Lập Tân, hận Lâm Tĩnh Anh, hân Vân Ngọc Hân, hận tất cả mọi người trong nhà họ Vân.
Cô mãi mãi không quên được những sỉ nhục mà mình trải qua khi ở nhà họ Vân.
Không phải Vân Ngọc Hân vẫn luôn ỷ vào sự che chở của Vân Lập Tân, mà lên mặt mũi trà đạp cô sao.
Trong mắt Vân Lập Tân ngoại trừ Vân Liên, thì còn có cái gì nữa?
Ngay cả Bạc Vân cô cũng chưa chắc đã để nó vào trong mắt mình, chứ đừng nói là một Vân Liên.
Ở trong mắt tất cả mọi người, thì Vân Giai Kỳ cô như một vũng bùn, còn Vân Ngọc Hân chính là một đám mây hoàn mỹ trên bầu trời.
Nhưng trên thực tế, mây là gì, mà bùn là gì?
Vân Giai Kỳ cô chính là mây, còn Vân Ngọc Hân mới là vũng bùn dơ bẩn.
Nếu bọn họ nghĩ là Vân Liên chính là chỗ dựa của mình, nên có thể thích làm gì thì làm thì Vân Giai Kỳ không ngại ở trước mặt bọn họ, tự tay phá hủy Vân Liên cho bọn họ xem!
“Tao không chấp nhận!” Vân Lập Tân tức giận nói: “Mày nghĩ là chỉ cần một tờ hợp đồng này, chỉ cần mày ký tên vào thì nó có hiệu lực trên pháp luật rồi à? Vân Giai Kỳ, mày nghĩ là mình cầm tờ hợp đồng này đến đây sẽ làm cho tao sợ à, chuyện này có ích gì không?”
Vân Giai Kỳ dịu dàng mỉm cười, cô bình tĩnh nói: “Nó có hiệu lực trên pháp luật hay không, thì pháp luật sẽ cho ông câu trả lời.
Vân Lập Tân, nếu như ông không chấp nhận công văn này, thì ông có thể nhờ pháp luật, tôi không ngại đợi ông.
Tôi sẽ cho ông ba ngày, ba ngày sau, chúng ta sẽ gặp nhau ở Vân Liên xem ai đúng ai sai”
Nói xong, cô chậm rãi đứng dậy, rồi nói với Doãn Lâm: “Chúng ta đi thôi”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...