Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan
“Em không sao, anh buông tay đi.
Nếu tiếp tục như thế, lỡ như xảy ra án mạng thì làm sao?” Mộ Ngọc My nói, cẩn thận từng li từng tí dùng tay che lấy mu bàn tay của anh.
Lúc này đầu ngón tay của Bạc Tuấn Phong mới thả lỏng một chút.
Cuối cùng Vân Giai Kỳ cũng từ tay của anh thoát ra, thân thể lập tức xụi lơ, dựa vào tường trượt xuống ngồi dưới đất, ho khan kịch liệt: “Khụ khụ khụ..!
Cô giống như sắp đem phổi ho ra ngồi, ôm lấy cổ của mình, mặt đỏ lên, cong lưng, thống khổ ho khan.
Bạc Tuấn Phong lạnh nhạt nhìn qua cô, trong mắt không có một tỉa thương tiếc, chân mày từ đầu đến cuối đều chau lại, lạnh lùng nói: “Lần sau, cô còn dám đánh cô ấy, cái tay nào đánh, tôi phế cái tay đó.!
Giọng điệu của anh cho dù không có bất kỳ gợn sóng nào nhưng lại khó nén sát khí.
Vân Giai Kỳ trì hoãn vài giây, cuối cùng ngước mắt, một đôi mắt giống như nhuộm đỏ.
Cô khó có thể tin, người đứng tại trước mắt cô, dùng loại giọng điệu lạnh như băng này nói chuyện với cô lại là Bạc Tuấn Phong!
Anh là Bạc Tuấn Phong thật sao?
Vân Giai Kỳ toàn thân đều run lẩy bẩy: “Tuấn Phong, anh… sao lại như vậy?!
Anh quả thực như hai người khác nhau, “Cút” Bạc Tuấn Phong nói ra một chữ.
Cả người Vân Giai Kỳ đột nhiên co lại Mộ Ngọc My nhìn về phía Vân Giai Kỳ: “Cô còn ở lại đây làm gì? Cô không nghe thấy sao? Anh ấy kêu cô cút!
Vân Giai Kỳ vịn lấy bức tường cố hết sức đứng lên, cô khó khăn bước một bước đến trước mặt Tuấn Phong, khản giọng hỏi: “Tuấn Phong, anh thế nào lại..anh..
anh tại sao dùng loại ánh mắt này nhìn tôi..!
Ánh mắt lạnh như băng, giống như đâm qua da lạnh đến cất da cắt thịt Bạc Tuấn Phong như thế, trở nên quá xa lạ.
Vân Giai Kỳ quay sang nhìn Mộ Ngọc My!
Ông đã làm gì anh ấy?!
Mộ Ngọc My trốn trong ngực Bạc Tuấn Phong: “Anh Tuấn Phong, cô ta uy hiếp em, thật là dọa người nha, nhanh để cô ta đi có được không?!
Bạc Tuấn Phong giữ lấy tay của Vân Giai Kỳ: “Còn chưa cút?!
“… Tuấn Phong?!
“Cô gọi tôi là gï?!
“Tôi không cho phép cô gọi tên tôi!
Vân Giai Kỳ cánh môi run run một chút: “Anh thế sao… anh thế nào, anh đến cùng là thế nào… Anh tại sao lại nhìn tôi như vậy, anh không biết tôi sao? Tôi là…!
“Cô còn không đĩ?” Mộ Ngọc My nghiêm nghị cắt ngang lời cô.
“Tôi không đi” Vân Giai Kỳ nuốt lấy nước mắt, ánh mất kiên định: “Sao tôi phải đi? Các người cuối cùng đã làm gì anh ấy?!
Cô ngược lại cầm lấy tay của Bạc Tuấn Phong: “Tuấn Phong, anh trách tôi có phải không? Anh có thể trách tôi, anh có thể hận tôi, nhưng anh vì sao lại không nhận ra tôi..!
Nước mắt của Vân Giai Kỳ rơi lã chã, nhưng mà Bạc Tuấn Phong vẫn lộ ra vẻ mặt thờ ơ như cũ.
Anh lạnh lùng hất tay của cô ra, Vân Giai Kỳ không kịp chuẩn bị nên đã ngã xuống mặt đất.
Mộ Ngọc My nhẹ nhàng kéo góc áo của Bạc Tuấn Phong: “Anh Tuấn Phong, cô ta không đi, chúng ta đi…!
“Không được đi” Vân Giai Kỳ không kịp đứng lên nên đã nắm chặt ống quần của anh kéo lại: “Không được đii!
Bạc Tuấn Phong mí mắt không nhấc một cái.
Anh dắt tay Mộ Ngọc My quay người rời khỏi phòng hồi phục chức năng.
‘Vân Giai Kỳ đứng lên muốn đuối theo nhưng chân lại trật một cái, cô buộc phải vịn tường mới có thế miễn cưỡng ổn định được sức nặng của cơ thể.
Cô cúi đầu xuống nhìn thấy mắt cá chân sưng lên thật to, trơ mắt nhìn Bạc.
Tuấn Phong dắt Mộ Ngọc My đi.
Cô đuổi theo mấy bước, mắt cá chân lại truyền đến một cơn đau đớn.
Vân Giai Kỳ cần chặt răng đi tới cửa thì nhìn thấy Mộng Yến Mi vội vàng đi tới phòng hồi phục chức năng.
“Vân Giai Kỳ?” Mộng Yến Mi không nghĩ tới Vân Giai Kỳ lại đột nhiên về nước..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...