Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan
“Trở mặt cái gì? Không ghi nhận cái gì chứ? Đấy là cô ta chăm sóc đấy ư?
Chẳng qua là vì cô ta muốn chuộc tội! Cũng chẳng xem xem Tuấn Phong là vì ai nên mới bị hại ra nông nỗi này!” Bạc Ngạn Thiên không nhịn được mà quát lên.
“Tuấn Phong có thể quên được Vân Giai Kỳ chẳng phải là chuyện tốt hay sao? Không phải cháu cũng thích cô ta đấy hay sao? Bây giờ Tuấn Phong quên cô ta rồi thì cháu lại càng có cơ hội đấy chứ!”
‘Sắc mặt Bạc Tiêu Dương kém vô cùng.
“Nếu cháu thực sự muốn có được cô ta, ông nội cũng không phải là không đồng ý! Nếu đã thích thì còn không mau cướp người về tay mình!”
Bạc Tiêu Dương nói: “Cháu không muốn dùng thủ đoạn đê hèn như vậy!”
Bạc Ngạn Thiên nói với vẻ mặt giễu cợt: “Sao? Lại muốn quang minh chính đại cơ à? Tuấn Phong đã quên Vân Giai Kỳ rồi, chẳng lẽ còn bắt nó phải nhớ lại?
Nếu Tuấn Phong thật sự yêu người phụ nữ đó thì có thể quên cô ta được sao?
‘Sớm muộn gì cũng sẽ nhớ lại thôi”
“Còn nữa, đây là thủ đoạn đê hèn cái gì? Chẳng qua là có duyên mà không có phận.
Chắc cháu sẽ không nói là bản thân không nghĩ đến lợi ích của mình, đem người phụ nữ mà mình yêu thương giao vào vòng tay người đàn ông khác.
.
Đọc truyện tại -- TRUМt ruyeЛ.
VN --
đấy chứ?”
Bạc Tiêu Dương quay người sang chỗ khác mà không nói gì Ông cụ Bạc nói: “Ông cảnh cáo cháu, đừng có mà đi làm mấy chuyện điên rồ nữa!
Ông thấy Tuấn Phong và Ngọc My đến với nhau là thích hợp nhất.
Trai tài gái sắc, gia thế cũng rất tốt, so với đứa con gái buông thả kia tốt hơn biết bao nhiêu!”
Bạc Tiêu Dương lên tiếng: “Cô ấy không phải đứa con gái buông thả”
“Hừ! Có biết tại sao ông lại ghét người phụ nữ đó đến vậy không? Cháu với Tuấn Phong chỉ vì người phụ nữ đó mà năm lần bảy lượt chống đối ông, thật nực cười!”
Bạc Ngạn Thiên đưa tay ra phía sau nói: “Khoảng thời gian này cháu đừng qua đây nữa, cứ để cho Ngọc My và Tuấn Phong có thời gian để vun đắp tình cảm.
Còn về phía Vân Giai Kỳ, không được nói cho cô ta bất cứ việc gì liên quan đến Tuấn Phong!”
Bạc Tiêu Dương không nói gì thêm nữa, mãi cho đến khi rời đi rất lâu mới ngẩng đầu lên, nắm tay siết chặt.
Cậu ta biết mục đích của Bạc Ngạn Thiên.
Trong lòng Bạc Ngạn Thiên biết rất rõ, Tuấn Phong chỉ tạm thời mất trí nhớ mà thôi, nếu như có thể phục hồi lại thì những kí ức trước đây đều có thể nhớ được Nhưng nếu Mộ Ngọc My đã rắp tâm làm xáo trộn những mảnh kí ức ấy, thay đối vị trí của Vân Giai Kỳ trong tâm trí của Bạc Tuấn Phong… thì anh sẽ hoàn toàn quên đi Vân Giai Kỳ.
“Cháu thực sự là người vô tư đến mức phải đem người phụ nữ mà mình yêu thương giao cho người đàn ông khác sao?”
Phải.
Cậu ta tự nhận mình không phải người vô tư đến như vậy.
Bạc Tiêu Dương quay lại đứng trước cửa phòng bệnh, ở trong phòng chỉ còn lại Bạc Tuấn Phong và Mộ Ngọc My.
Cậu ta cũng không bước vào mà chỉ đứng ở trước cửa, Mộ Ngọc My đang cho anh ăn một chút đồ ăn lỏng.
“Anh Tuấn Phong, anh ăn một chút đồ ăn nhé? Bác sĩ nói trước tiên hãy cố ăn một chút đồ lỏng, nếu không sẽ có hại cho dạ dày đấy”
Bạc Tuấn Phong chẳng nói gì, chỉ chăm chú nhìn Mộ Ngọc My.
Mộ Ngọc My cười cười: “Em là Bé Ngoan nha, lời của Bé Ngoan nói anh cũng không chịu nghe sao?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...