Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan
Nếu như mày đã muốn ở cạnh em Tiểu Vũ Minh nhanh chóng được thả xuống đất, một người đàn ông khác trói hai tay cậu ra sau rồi ném cậu vào lồng.
Cung Bắc vội vàng đỡ lấy Tiểu Vũ Minh Tiểu Vũ Minh liền ngã vào vòng tay êm ái của anh trai.
Cung Bắc vừa xót xa vừa đau đớn, cậu cúi đầu, xoa nhẹ trên mặt Tiểu Vũ Minh, nước mắt chảy dài.
“Anh…”
Cung Bắc lập tức đáp lời: “Anh đây..”
Tiểu Vũ Minh khẽ cười, yếu ớt nói: “Không được khóc”
Cung Bắc nhìn toàn thân Tiểu Vũ Minh đều là máu, trong lòng càng cảm thấy bất lực và tuyệt vọng.
Nước mắt cũng vì vậy mà không kiềm chế được: “Đồ ngốc nghếch, lẽ ra em phải bỏ chạy cùng với Mạn Nhi chứ, không cần em quan tâm đến anh”
“Anh là anh trai của em, em làm sao có thể bỏ mặc anh được.”
“Đau không?” Vừa hỏi xong câu ấy, Cung Bắc liền cảm thấy mình đúng là hỏi thừa.
Toàn thân đều chỉ chít các vết thương lớn nhỏ như thế này, sao lại không đau được.
Nhất định là rất đau.
Cung Bắc xót xa đến mức không kìm được nước mắt.
Tiểu Vũ Minh đáp: “Anh, anh đừng khóc…”
Cậu không ngờ rằng Cung Bắc lại khóc nhiều như vậy.
“Anh, có em ở đây rồi, anh đừng sợ nữa”
Hai tay Tiểu Vũ Minh bị trói sau lưng, cậu thậm chí còn không thể trở mình, huống chỉ là ôm Cung Bắc, lau nước mắt cho Cung Bắc.
Cậu đau khổ nói: “Anh à, em muốn ôm anh…”
Cung Bắc liền ôm chặt lấy em trai.
Tiêu Vũ Minh dùng gò má lau đi những giọt nước mắt nóng hổi trên gương mặt Cung Bắc, giận dữ quở trách: “Anh là anh trai của em, tại sao anh lại còn khóc nhiều hơn em? Anh không được khóc!”
Cuối cùng, hai đứa trẻ dựa vào nhau, dùng nhiệt độ cơ thể để sưởi ấm lẫn nhau.
Không biết tại sao, khi ở trong vòng tay của Cung Bắc, Tiểu Vũ Minh lại cảm thấy yên bình một các kỳ lạ “Nếu như em đến sớm hơn, anh sẽ không phải chịu nhiều uất ức như vậy”
Nghe thấy Tiểu Vũ Minh nói như vậy, Cung Bắc dường như cảm thấy có hàng vạn con dao đang xoáy sâu vào trái tìm mình.
Cậu bị đánh đập thậm tệ, nhưng chẳng lẽ Tiểu Vũ Minh không bị đánh đập sao?
Toàn thân đều là những vết thương lớn nhỏ khác nhau.
Tiểu Vũ Minh biết rõ nơi này nguy hiểm như thế nào, nhưng vẫn không màng tất cả để đến đây cứu cậu.
Cung Bắc nhìn gương mặt dính đầy máu và mồ hôi của Tiểu Vũ Minh, ngẩng đầu lên, nhìn Vân Ngọc Hân: “Có thuốc không?”
‘Vân Ngọc Hân hừ lạnh một tiếng: “Mày tưởng đây là đâu? Nhưng mày cứ ‘yên tâm, thằng em trai của mày trong một chốc một lát không chết ngay đâu”
Cung Bắc nghe thấy vậy lại càng cảm thấy tuyệt vọng.
Tiểu Vũ Minh nói: “Đừng lo lắng… Mẹ nhất định sẽ tới cứu chúng ta”
Cung Bắc thấp thỏm không yên.
Cậu bé không biết liệu tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì nữa đây.
Tiểu Vũ Minh đột nhiên hỏi: “Anh, anh tin em không?”
Cung Bắc dường như không thèm suy nghĩ, lập tức trả lời: “Dĩ nhiên anh tin em rồi”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...