Hải Tặc Vương Chi Sinh Đôi FULL
" Haruki-nee ..
Mẹ sẽ ổn chứ ? " Rocinante ngập ngừng hỏi cô , tay cậu vẫn đang cố gắng vắt chiếc khăn trong tay .
" Mẹ sẽ ổn thôi , Roci.
" Haruki nhìn xuống cậu rồi sau đó lấy chiếc khăn trong tay cậu , nhẹ nhàng gấp lại rồi đặt lên trán Maiya .
Maiya đột nhiên trở bệnh nặng sau một vài ngày kể từ khi Homing gọi về cho bọn Thiên Long Nhân.
Bởi vì họ không thể đi vào thị trấn để tìm một vị bác sĩ hoặc ít nhất là mua thuốc cho Maiya nên Haruki và Haruto chính là người đã chăm sóc cho bà .
Haruki có khả năng chữa thương nhưng đối với những căn bệnh thì cô vẫn không thể nào chữa được , chỉ có thể nhiều nhất là giảm bớt cơn đau lại cho bà.
Một phần cũng vì đây chính là một phần của kế hoạch nên cô cố gắng giúp cho Maiya không cảm nhận được cơn đau đến từ căn bệnh.
Haruto chính là người đi ra ngoài và tìm một vài loại dược thảo.
Mặc dù nó không có tác dụng lớn gì về mặt chữa bệnh nhưng nó giúp cho Maiya thư giản và dễ dàng ngủ hơn .
Doflamingo , Rocinante và Homing chính là người luôn đi ra ngoài để kiếm một vài thứ có thể ăn.
Những người dân dưới sự điều khiển của hắn nên luôn tìm thấy được ba người bọn hắn.
Từng đợt từng đợt , những vết thương ngày càng nặng khiến cho Haruki vô cùng tức giận.
Cô biết rằng cô không thể nào luôn chữa thương được cho ba người bọn hắn trong khi cô và anh đang thực hiện kế hoạch.
Dù sự day dứt luôn canh cánh trong lòng nhưng cô không thể nào để cho kế hoạch bị phá hủy được.
Và đến một ngày , những người dân cuối cùng cũng theo dấu được ba người trở về đến căn nhà kia ....
" Tìm ra chúng rồi ! Cả nhà luôn ! "
" Bắt được chúng rồi ! "
Homing nhanh chóng chạy vào bên trong căn nhà , đẩy chiếc tủ gỗ đã mục chặn lại cánh cửa.
Ông ôm lấy Doflamingo và Rocinante vào lòng rồi chạy đến chỗ Maiya đang nằm.
Bà đã trở nên quá yếu ớt đến mức không thể nào cử động được nữa , nhờ vào những trị liệu tạm thời của hai người nên bà dễ dàng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu , không thể cảm nhận được những gì đang xảy ra xung quanh mình.
Có thể nói bà đã rơi vào một trạng thái chính là 'chết giả'...!Và đó chính là mục đích của hai người .
Những người dân không hề mất sức mà đập cánh cửa xuống , đẩy chiếc tủ gỗ sang rồi cười điên dại khi nhìn thấy ba người Homing.
Bọn họ khi nhìn sang 'cái xác' của Maiya thì hơi đứng người nhưng rồi sau đó bọn họ cười lên .
" HAHAHA ! Nhìn kìa ! Những tên quý tộc cuối cùng cũng cảm nhận được những gì chúng ta đã phải cảm nhận được những năm qua ! "
" Bọn hắn xứng đáng bị như vậy ! "
" Haruto-kun và Haruki-chan đâu rồi ? Ta không thấy bọn chúng đâu ? " Nếu như Haruki có ở đây thì chắc chắn cô sẽ nhận ra đây chính là người phụ nữ trung niên lúc trước .
" Bọn hắn chắc chắn đã giam bọn chúng ở đâu đó rồi ! "
Doflamingo thật không hiểu được tại sao những người dân này lại luôn cố gắng tìm kiếm hai người.
Tại sao những tên dân bần tiện này lại dám mơ tưởng đến hai người cơ chứ ? Hai người là của gia đình hắn ! Là anh trai của hắn ! Là chị gái hắn ! Và hắn sẽ không để bất kì ai cướp đi hai người từ hắn !
" Các ngươi câm miệng ! Các ngươi vĩnh viễn không thể cướp đi Haruki tỷ tỷ cùng Haruto ca ca ! " Doflamingo tức giận hét lên , mặc cho sự kìm lại của Homing .
" Nhìn nó kìa ! Chính nó lúc trước là kẻ đã nói rằng Haruto-kun và Haruki-chan là nô lệ mà bây giờ nó lại xưng hô như vậy ! " Người đàn ông trong đó hét lên.
" Cái gì ? " Ba người Homing đều sững người khi nghe câu nói đó .
" Đúng là kẻ hai mặt ! "
" Càng có lý do để chúng ta phải giải thoát cho bọn chúng và giết những tên Thiên Long Nhân này ! "
" KHÔNG ! LÀM ƠN ! HÃY THA CHO HAI ĐỨA NHỎ VÀ VỢ TÔI ! HÃY DỒN HẾT LÊN TÔI ĐI ! " Homing gào khóc đáng thương nhưng không một người dân mảy may quan tâm.
Tất cả bọn họ không ngừng đánh đập ba người , may mắn rằng bọn họ không hề quan tâm đến Maiya.
Doflamingo và Rocinante cố gắng cắn răng chịu đựng nhưng những hàng nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống.
Ba người Homing chịu đựng sự đánh đập rất lâu cho đến khi có lẽ dưới sự điều khiển của hắn , tất cả đều dừng lại và lôi ba người đi đến một ngôi nhà khác nằm xa khỏi thị trấn.
Những người dân đem ba người lên , trói lên bức tường của ngôi nhà và đốt lửa bên dưới.
" Cha ơi ! " Rocinante khóc lớn , cậu bị một chiếc khăn che mắt lại khiến cho cậu càng thêm hoảng sợ.
Cậu còn có thể cảm nhận được bên dưới cái nóng rực của lửa đang không ngừng bùng cháy lớn hơn.
Rồi đột nhiên , cậu nghe thấy được tiếng cha cậu la lên đầy đau đớn.
Tiếp sau đó , cha cậu lại gào lên thêm một lần nữa , cậu run rẩy khi nghe tiếng của cha cậu .
" Gia đình này là gia đình hoàng tộc rồng huyền thoại ."
" Nhưng giờ thì không còn nữa.
Nếu giết chúng thì cũng không ai quan tâm."
" Giờ là cơ hội trả thù.
Tạ ơn Chúa ."
" Lấy búa đập nát từng khúc xương cảu chúng ra ! "
" Không thì lấy cung bắn nát từng phần thịt của chúng ! "
" Đừng giết ! Cho bọn chúng sống không bằng chết ! "
Rocinante sợ hãi , cậu rất sợ.
Cậu muốn được quay trở lại lúc xưa.
Khi gia đình cậu vẫn chưa chuyển đến nơi này ...
Khi cậu vẫn còn trong vòng tay ấm áp của mẹ cậu ...
Khi cậu vẫn còn nghe thấy lời ru nhẹ nhàng của chị cậu ...
Khi cậu vẫn còn được nghe những câu chuyện của anh cậu ...
" THA CHO BỌN TRẺ ! LŨ TRẺ KHÔNG CÓ TỘI GÌ CẢ ! HÃY BẮN HẾT LÊN TÔI ĐI ! HÃY THẢ BỌN TRẺ RA ĐI ! "
" CHA ƠI ! CON ĐAU QUÁ ! CON CHẾT MẤT ! " Rocinante khóc lớn .
" Các ngươi sẽ phải trả giá ...!" Doflamingo nói.
Giọng nói của hắn bằng một cách thần kỳ nào đó mà tất cả mọi người đều nghe được .
" Anh ơi ! "
" Ta sẽ không chết đâu ..."
" Dù thế nào đi nữa ...!Ta cũng sẽ sống ..."
" Và sẽ giết hết lũ các ngươi ..."
" Từng tên ...!Từng tên một ..." Doflamingo căm hận nói , mặc dù hắn đã bị che mắt lại nhưng những người dân vẫn không kìm được mà rùng mình.
Và chính khoảng khắc đó , dường như có một thứ vô hình gì đó xuất hiện và lan ra khắp nơi.
Homing , Rocinante và những người dân không hề tự chủ được ngay lập tức bị bất tỉnh.
Tiếng gào đầy căm hận của Doflamingo vang lên khắp nơi và cái thứ vô hình kia cũng chỉ xuất hiện được trong giây lát trước khi hoàn toàn biến mất.
" Hắn đã thức tỉnh được nó ..." Haruki thì thào nói .
" Những tên kia chắc cũng đã chứng kiến được rồi ..." Haruto nhìn ngọn lửa vẫn không ngừng bùng cháy , thậm chí có những người dân bất tỉnh ngã vào bên trong .
" Chuẩn bị đi ...!"
" Đến thời điểm cha phải 'chết' rồi ..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...