Hải Tặc Ma Cà Rồng

Chương 5: Đoạn kết của chuyến hải hành
Dông bão không biết đến từ hướng nào thình lình dổ ập xuống Grace và Connor trong hoàn cảnh bất lợi nhất. Xa khỏi bến cảng lênh đênh giữa đại dương.
Không cho hai đứa trẻ có được cơ hội nào.
Sắc trời thay đổi quá nhanh, cứ như ai đó vừa xé rách miếng giấy dán tường màu xanh, dể lộ ra một lổ hổng đen ngòm. Hơi nóng mặt trời biến mất trong tích tắc, cùng lúc nước mưa trút xuống như những viên đạn sung hơi vừa bỏng rát vừa buốt giá.
Bên dưới, nước biển vồng lên, như con ngựa bất kham nhảy chồm chồm hất tung người cưỡi. Con thuyền bám lấy những đợt song. Grace và Connor bám lấy thuyền, như bộ yên cương cho chúng chút vững long. Khi bất cứ lúc nào biển cả cũng có thể xé con thuyền làm hai hoặc nghiền nát con thuyền trong “ bàn tay” mặn chat hung bạo của nó, thì buộc người vào thuyền đâu lợi ích gì?
Connor la lên:
-Đáng lẽ chúng ta không nên làm chuyện này. Thật là một ý tưởng ngu ngốc!
Grace cũng gào át tiếng nước:

-Không. Vì chúng ta đâu còn lựa chọn nào khác được nữa.
-Chúng ta sắp chết rồi!
-Chưa chết được đâu !
Nước mắt đang lăn trên má Connor hay nước mặn làm cay mắt nó ? Grace không biết. Cô nghĩ đến cha. Ông sẽ làm gì ? Cô hát một cách dũng cảm :
-Ta sẽ kể cho các người nghe chuyện Hải tặc ma cà rồng. Một câu chuyện xưa như sự thật.
Connor bám chút khích lệ đó, hòa giọng hát theo. Hai chị em vẫn đang hát khi con thuyền quay vòng vòng và lam can bảo vệ gãy làm hai.
Hai đứa bị hất sang hai ngã và chìm,chìm mãi xuống làn nước ngầu bọt, giá băng.
Bình tĩnh đến lạ lùng, Connor nhìn nhựng mảnh thuyền trôi qua nó, chìm xuống làn nước đen ngòm bên dưới. Một cuốn catalo lạ lùng về ly tách, dao nĩa và sách vở quay tít xung quanh. Nó với tay rồi mỉm cười với những đồ vật đó trôi xa. Dưới mặt nước là bến trú an toàn êm ả, tránh khỏi cơn cuồng nộ của dông gió trên kia. Cám dỗ nó ở lại đây. Trôi nổi cùng những mảnh vỡ thế giới nó đã sống. Chết cách này có lẽ cũng hay.
Không ! Nó phải tìm Grace ! Cố giằng mình ra khỏi cơn mê muội, với từng thớ thịt trên cơ thể, nó cố vươn khỏi mặt nước. Khó khăn, đau đớn, ráng hết sức bình sinh để không bị trôi nó ngoi lên rồi lại bì chìm xuống làn nước tối tăm.
Nhưng Connor rất khỏe, và bây giờ nó gom hết sức lực chống lại trận mưa những mảnh vỡ văng vào người khi nó tiên gần con thuyền vỡ nát. Nó vượt khỏi mặt nước. Bốn bề sóng đánh. Nước mặn thóc qua họng, Connor nôn ọe, tuyệt vọng nhìn quanh, tìm một vật trôi nổi có thể bám vìu được. Và tìm…chị nó.
Cứu tinh của Connor là một băng ghế, nó nắm chặt mép ván nham nhở kê người lên như thể đó là tấm ván lượt sóng. Quá ráng sức làm tay nó ứa máu. Nước mặn tung ngầu sóng làm nó đau rát hơn.Nhưng Connor hít mạnh một hơi và nhận ra là nó thành công. Nó còn sống.
Nhưng Grace đâu ?

Dông bão vẩn còn dữ dội, nhưng lúc này đang dịu dần. Lom lom nhìn bọt nước, Connor tìm mặt chị giửa những mãnh vụn bập bềnh. Không thấy Grace. Dùng tấm ván như tấm trượt, nó di chuyển qua màn nước tìm dấu vết chị. Nhưng không có dấu vết nào của Grace.
Biền dịu hơn, nhưng mỗi lúc mỗi khó nhìn thấy được cái gì ở cách nó chừng hơn một mét. Connor nhận ra sương mù đang lên, dày đặc dần bao phủ quanh nó, biến nó thành một đám mấy riêng biệt. Không ! Nó sẽ không bao giờ tim được Grace.
Hai tay xua đuổi chung quanh, cố đẩy lùi lớp sương mù, nhưng hành động đó chỉ tổ làm nó mất thằng bằng.Nó dăt lại hai tay lên tấm ván , tiêu tan, gục đấu xuống mặt nước. Nghĩa lý gì đây ? Nếu Grace chết đời nó chẳng còn gì. Thà buông tay khỏi ván, thả mình lại xuống nước, ít ra còn được gần nhau.
Connor không biết đã trôi dạt bao lâu. Dường như trong một thời gian vô tận, nhưng cũng có thể chỉ vài giây, bị kéo tuột ra khỏi mọi nhận biết trong suốt thời gian tuyệt vọng và mệt nhừ đó. Bây giờ sương mù đang mỏng dần. Qua màn sương Connor thấy hình bóng một con tàu. Chỉ lờ mờ nhưng nó nhận ra đường nét con tàu. Giống như một chiế thuyền cổ. Connor chỉ thấy những con tàu này trong sách. Và một bản mẫu trong bảo tàng hàng hải. Chắc là nó đang tưởng tượng - ảo giác, khi cái chết gần kề.
Nhưng không, đó là một con tàu. Khi sương mù bắt đầu lên cao, nó thấy rõ ràng con tàu đang trở đầu.Sao tàu lại đổi hướng ngay giữa đại dương ?trừ khi họ có lý do để dừng lại. Chẳng lẽ con tàu tới cứu nó ?
Phấn khởi vì ý tưởng đó, Connor dùng chút sức lực còn lai, đưa tay lên vẫy và gào lên khản đặc :
-Đây này ! Đây này !
Con tàu tiếp tục quay đầu. Nhưng không tiến lại phía nó. Nó không thấy ai trên boong. Nên không có ai thấy nó.
Sương mù đã lên ngang sàn tàu. Khi con tàu đã hoàn toàn trở đầu lại, một dải sang vàng tỏa xuống hình chạm trên mũi tàu – một phụ nữ… trẻ, nếu đó là người thật thay vì một tác phẩm điêu khắc. Đội mắt sắc sảo như đang chăm chăm nhìn nó, nhưng tất nhiên chỉ là lớp sơn trên gỗ.

Connor đờ người không biết phải làm gì khi con tau tiếp tục tiến ra xa. KHi con tàu di chuyển Connor nhận ra những cánh buồm không giống bất cứ cánh buồm nào nó đã nhìn thấy. Chúng như những cánh chim long lánh với những đường vân sang.
Connor lại cố gào:
-Ê! Cứu với!
Nhưng giọng nó quá yếu và con tàu đã đi qua xa. Nó chỉ con thấy bong những cánh buồm tả tơi kì lạ. Những cánh buồm như đang vỗ nhẹ nhành khi con tàu lướt đi. Và con tàu như không vượt qua đại dương hung dữ ,mà chỉ lướt qua mặt nước, thản nhiên trước những con song mãnh liệt. Chắc tâm trí nó đã bị ảo giác đánh lừa.
Chẳng thể hiểu nổi chuyện gì. Thân thể nó nặng nề trì độn, giờ đây tinh thần cũng mất hết ý tưởng đấu tranh. Grace chết rồi. Con tàu có thể cứu được nó thì đã bỏ đi. Bây giờ chỉ còn một lựa chọn duy nhất là xuôi tay, theo chị nó xuống nấm mồ trong lòng nước.
Trong cơn mơ màng, nó chợt nghe tiếng nói kế bên:
-Này bám lấy cánh tay tôi. Cậu được an toàn rồi


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận