Chương 30: Tiệc.
Grace nghe tiếng nhạc rõ hơn khi ra khỏi phòng trong cái váy màu vàng nhạt. Trong tiếng nhạc có cái gì đó êm đềm kỳ lạ. Bộ áo váy tất nhiên là hơi dài với cô, nhưng Flotsam đã hướng dẫn cách cầm và nâng cao vạt váy khi bước đi. Bước xuống hành lang, bây giờ đạ được trang trí sang trọng hơn trước, Grace cảm thấy nửa như một cô dâu, nửa như một con vật tế thần. tuy nhiên tiếng trống đều đều làm cô bình tĩnh lại.
Cô Flotsam phải chia tay Grace tại đây. Lorcan giải thích:
- Ma-cà-rồng và người hiến máu không vào phòng tiệc cùng nhau. Người hiến máu tới đó trước.
Vì vậy, Grace một mình đi xuống những hành lang và cầu thang của con tàu, xuống mãi, xuống mãi những nơi mà cô đã quá háo hức khám phá trong ngày hôm đó. trước mặt cô, nhưng người hiến máu khác đang ra khỏi phòng họ. Trên mọi phương diện, trông họ như những người đàn ông, đàn bà bình thường, nhưng tiều tuỵ và thiếu sức sống, như đã bị hút cạn kiệt máu rồi. Mà đúng như vậy. Mỗi tuần một lần. Rõ ràng kết quả sau cùng của tất cả bọn họ đều sẽ chỉ là những cái vỏ bạc nhược, không hơn gì ông già Nathaniel tội nghiệp.
Hình như tất cả người hiến máu đều già hơn Grace. Điều đó cho cô hy vọng. Có thể cô quá trẻ để có thể là người hiến máu chính thức. Nhưng hình như một mình Sidorio không nghĩ thế. Trên đường đi, cô cố mỉm cười với những người kia.
Sau khi Sidorio ra khỏi phòng, không còn đủ thời gian để cô hỏi Lorcan về những gì muốn biết. nhưng trong khi cô Flotsam bận rộn thay áo cho Grace, Lorcan đã hứa là sẽ nói chuyện với thuyền trưởng. Vì anh ta không tin thuyền trưởng đã đổi ý về vụ Grace. Chắc đây là trò xảo quyệt của Sidorio. Lời cuối cùng Lorcan nói với cô: hãy nhớ là, cho dù nếu cô là người hiến máu, cô vẫn sẽ không bị làm hại tới tính mạng. Grace nghĩ: đây là vấn đề quan điểm. Cọ hiểu là sẽ không bị giết chết, nhưng cô không muốn cho kẻ khác một phần máu của mình. Có thể chính là Sidorio. Sống mòn như thế có hơn gì chết.
Cô gạt qua bên những ý nghĩ đó khi tới cuối hành lang và theo những người hiến máu khác bước vào phòng ăn. Đó là căn phòng rộng lớn, trang trí như một phòng khiêu vũ, rực sáng với những chùm đèn treo, những dãy bàn dài, trải khăn thêu rực rỡ, ly tách thuỷ tinh, chén đĩa sứ sang trọng, dao nĩa bạc sáng long lanh. Nhưng tất cả những thứ đó chỉ được bày một bên bàn.
Người hiến mau đi dọc theo bên phía đó, ngừng lại trước ghế, đứng chờ, trong khi điệu nhạc như gây mê vẫn tiếp tục vang lên. Giữa bàn là một hàng nến dài đang cháy. Không ai nói năng gì.
Rồi ma-cà-rồng tới. Lorcan đã giải thích: mỗi ma-cà-rồng kết đôi với một người hiến máu. khi tìm được cô hay anh bạn cuả mình, ma-cà-rồng lịch sự cúi chào, rồi cặp đôi đó ngồi xuống, đối diện nhau.
Grace nhìn Flotsam tiến tới người đàn ông hiến máu của cô ta, yểu điệu cúi chào và mim cười dịu dàng trước khi ngồi xuống ghế trống trước mặt người đó. Ngay sau đó, Grace thấy Lorcan vào phòng. Mặt anh vẫn còn vẻ bối rối, đôi mắt xanh đầy lo lắng hướng về cô, trước khi tìm người hiến máu, cúi đầu trịnh trọng chào một thiếu nữ. Rồi cả hai ngồi xuống.
Cứ thế tiếp tục. Mỗi ma-cà-rồng nhìn lướt khắp chiều dài của bàn và lặp lại nghi tức chào hỏi duyên dáng. Nhớ lại ý muốn đếm số lượng thuỷ thủ đoàn trước đây, bây giờ cô thấy họ đông hơn cô tưởng. Phòng ăn này chắc phải dài gần bằng chiều dài của con tàu.
Sau cùng, Grace là một trong số ít người hiến máu còn đứng. Rồi chỉ còn hai - Grace và một người đàn ông đứng bên cô nơi cuối bàn.
Rồi... hai ma-cà-rồng cuối cùng tiến vào phòng. Vẻ ngạo mạn, Sidorio đi trước thuyền trưởng mấy bước. Chỉ còn hai ghế trống trước mặt Grace và người đàn ông đứng bên cô. Grace rầu rĩ chờ Sidorio tiến tới. Ngửng lên, cô thấy hắn đã đứng lù lù trước mặt. Không mỉm cười, hắn chỉ gật đầu chiếu lệ. Các ma-cà-rồng khác tỏ ra trân trọng người hiến máu cho họ - như đền đáp sự hy sinh sắp diễn ra - nhưng Sidorio không có thái độ đó đối với cô. Trái lại, hắn kéo ghế, định ngồi xuống ngay khi thuyền trưởng tiến đến sát bên.
- Không, trung uý. Sao anh không ngồi ghế này?
Grace như trút được gánh nặng khi nghe tiếng thì thầm quen thuộc.
Sidorio tiếp tục kéo ghế:
- Thuyền trưởng, tôi đã chọn người hiến máu mới. Tôi ngồi ghế này.
- Không, trung uý, đổi ghế đi.
Dù chỉ là tiếng thì thầm, nhưng lời nói của thuyền trưởng đầy quyền uy. Sidorio nhìn suốt chiều dài của bàn, cân nhắc sự lựa chọn của hắn. Thuyền trưởng kiên nhẫn đứng chờ.
sau cùng, Sidorio bước qua một bên, gần như không cúi đầu chào người đàn ông đối diện, rồi ngồi xuống.
Thuyền trưởng cúi chào Grace, vén vạt áo choàn, ngồi xuống ghế. Grace không biết cô vừa được cứu, hay sắp phải đương đầu với một số phận ảm đạm khác. Dù sao Grace cũng có phần hả dạ khi thấy Sidorio bị thất bại. Cô mỉm cười với hắn, qua hai hàm răng nghiến chặt.
- Đừng châm chọc hắn, Grace.
Giọng nói của thuyền trưởng vang lên trong đầu. Grace quay đầu sang hướng khác, tập trung nghe nhịp đập của âm nhạc.
* * *
Bữa tiệc hoàn hảo từng chi tiết. Chẳng trách bà bếp và Jamie đã quá căng thẳng. Mỗi người hiến máu liên tục được tiếp món ăn. Bắt đầu là món tôm hùm nướng - nhiều tới nỗi Grace nghĩ là đủ cho cả một bữa ăn. Cô còn đang vét nước sốt tuyệt ngon, thì đĩa đã được thay bằng một đĩa đầy thịt bò bít-tếch và rau củ đủ màu: cà chua, bí đỏ, bí xanh. Thịt bò tan trong miệng Grace, ngon không kém món tôm hùm. Như khi ăn súp tước đây, Grace cảm thấy đói kinh khủng. Grace thắc mắc, bằng cách nào bà bếp có thể chuẩn bị quá nhiều suất ăn một lúc, khi chỉ có một mình Jamie giúp? Kỳ lạ thật.
Trong bữa ăn, họ cũng lịch sự chuyện trò, nhưng không nói chuyện đại trà. Ma-cà-rồng chỉ nói với người hiến máu của họ, thoái mái cứ như cả cái bàn dài chỉ có hai người. Grace nghe tiếng cô Flotsam nói liên tục, gần như ít khi dành cơ hội cho người hiến máu của cô trả lời. Từ xa, cô thấy Lorcan vừa mỉm cười, vừa gật đầu với cô hiến máu trẻ. Grace bỗng nhói đau, ganh tỵ. Họ nói gì với nhau vậy. Cô đã cảm thấy gần gũi với Lorcan, nên cảm giác thật lạ lùng khi thấy anh ta quá thân thiện với người khác.
Sidorio không hề có vẻ muốn chuyện trò, dù người đàn ông ngồi bên Grace khéo léo gợi chuyện, hắn chỉ ậm ừ, làu bàu mấy tiếng không rõ lời, mấy ngón tay to đùng liên tục gõ nhịp lên khăn trải bàn. Grace thấy rõ là hắn đang tức giận. Chỉ còn là vấn đề thời gian, cơn phẫn nộ của hắn sẽ bùng nổ.
Thuyền trưởng cũng ít nói với Grace. Hình như ông đang rối trí. Có lẽ nguyên nhân chính là Sidorio. Đây là điều có thể hiểu được, nếu Lorcan nói đúng: sidorio đang phản kháng quyền lực của ông. Nhưng dù thuyền trưởng không chuyện trò với cô, Grace cảm thấy an toàn với sự hiện diện cuả ông. cô nhận thấy mặt nạ của ông nhíu lại, chứng tỏ ông đang cười. Điều đó đủ khuyến khích Grace thoải mài thưởng thức từng miếng ăn ngon lành, không phải lo lắng quá nhiều chuyện gì sẽ xảy ra.
Suốt bữa ăn, nhạc vẫn tiếp tục, nhưng không hiểu vì sao tiếng nhạc không hề đơn điệu, tẻ nhạt. sau món tráng miệng - một món thạch đậm hương vị trái cây - tiếng nhạc lớn hơn. Lần đầu tiên, Grace nhìn suốt căn phòng, tìm các nhạc công. Nhưng không thấy ai.
Bây giờ chén đĩa đã được dọn sạch, tiếng nahc5 càng lớn hơn nữa. Những ngọn nến bập bùng giữa bàn, toả ánh sáng ấm áp lên từng gương mặt. Ma-cà-rồng và người hiến máu nơi đầu bàn đồng loạt đứng dậy, cùng nhau ra khỏi phòng.
Như một làn sóng, người kế tiếp đứng theo, rồi từng cặp tiến ra ngoài. Không ai vội vàng, không ai chậm một nhịp. Grace tự hỏi, có phải nhịp nhạc đã hướng dẫn họ không?
Sau cùng đến lượt cô. Khi Sidorio và người hiến máu của hắn đã đi ra cửa, cô và thuyền trưởng đứng dậy, đối diện nhau. Rồi quay lại, cả hai đi dọc theo hai bên bàn.
Tim Grace đập rộn lên. Dù cố bắp nhịp theo điệu nhạc, nhưng tim cô vẫn đập lỗi nhịp như con cá cố tránh bị bắt.
Khi tới cuối bàn, thuyền trưởng dang cánh tay về phía cô. Ngay lập tức, Grace khoác tay ông, như sắp cùng ông khiêu vũ. Họ là cặp cúi cùng ra khỏi phòng ăn. tới ngưỡng cửa, thuyền trưởng ngoái nhìn lại, và tất cả nến trong phòng đều phụt tắt.
Quay lại, ông nhìn xuống Grace qua mặt nạ không mắt, thì thầm:
- Đừng sợ, cô bé.
Theo những người kia, cả hai tiếp tục lặng lẽ đi lên phòng của ông.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...