Chương 24: Chuông báo đêm.
- Jamie, mày ở đâu? Jamie!
Grace tỉnh táo thức giấc một phần vì tiếng la chói lói của bà bếp. Cô mở mắt và lập tưc trở lại với hơi nóng và tiếng lách cách liên tục trong khoang bếp. Cô đang nằm trên sàn, trong một góc nhà, phủ tấm khăn trải bàn cứng quèo.
Bà bếp luôn tay gây tiếng ồn ào với cái chảo, mở rồi đậy nắp, như một tay trống tựtin nhưng không chắc nhịp. Jamie xuất hiện rồi lại lủi mất tăm ngay.
- Mày lại đâu rồi, hả cháu? Dì chỉ có hai tay thôi, đúng không nào? Ôi, quá nhiều việc đối với một bà già ở tuổi dì.
Ráng đứng dậy, Grace gấp khăn bàn, hỏi:
- Cháu giúp một tay được không?
Bà bếp khựng lại:
- Cô? Hơi sai qui tắc. Giúp thì được, nhưng không, cô cần nghỉ ngơi lấy sức.
Grace lắc đầu:
- Cám ơn, nhưng cháu cảm thấy rất khoẻ. Không biết trong súp có gì, nhưng cháu cảm thấy đầy năng lượng.
Bà bếp tủm tỉm:
- Cám ơn cô gái. Rất vui nghe nói như thế. Tốt. Chứng tỏ ta nấu nướng không đến nỗi nào. Nhưng đừng mong ta tiết lộ bí quyết pha chế nhé.
Bà ta vẩy con dao phay vào Grace nhưng không với ý doạ nạt. Grace đáp:
- Tuân lệnh. Nào, bây giờ cháu bắt đầu làm gì?
- Gọt vỏ, cắt cà rốt.
Đống cà rốt lù lù như núi, nhiều hơn cả ca rốt ở chợ bến cảng. Không ngần ngại, Grace bốc một nắm đầy đặt lên thớt.
Nhìn Grace bắt đầu gọt cắt, bà bếp nói:
- Tốt lắm. Nhưng cắt cho đúng cỡ. Cô là một ơn phúc bất ngờ đấy.
Khi bà ta hấp tấp trở lại với những món khác, Grace lúi húi với mấy củ cà rốt. Cô bé luôn thích thú với việc nấu nướng. Nó cho cô cảm giác êm ả, bình tĩnh, nhất là khi những cảm giác như thế này ở nơi khác là khan hiếm. Cô nhớ lại đài hả đăng những khi cha sửa soạn tiệc tùng cho ba cha con. Cô và Connor lăng xăng giúp cha cắt gọt, quấy trộn và... tuyệt vời nhất là nếm món ăn.
- Cô sao rồi?
Một khuôn mặt tươi tỉnh ló ra từ bên ki quầy. Không phải bà bếp mà là anh chang Jamie lẩn như chuột.
Grace trả lời:
- Tôi khoẻ.
Ném gọn lỏng miếng cà rốt vào miệng, Jamie nói:
- Cô là một nhân viên rất nhanh nhẹn.
Grace nhún vai:
- Tôi không ngờ trên tàu này cũng có một khoang bếp.
- Ai chẳng phải ăn, hả cô?
- Đúng, con người ai cũng phải ăn... Nhưng...
Cô hạ thấp giọng:
- ... nhưng... không là... không là ma-cà-rồng.
Mắt cô gặp mắt Jamie khi hắn bỏ thêm mấy lát cà rốt vào miệng rồi nói:
- Ồ, thức ăn này không dành cho họ.
- Vậy thì cho ai?
- Jamie! Jamie! Cháu ừng quấy rầy cô gái, làm việc gì có ích hơn được không? Lấy tảng thịt bò đó ra khỏi thùng đá đi.
- Nhiệm vụ réo gọi rồi.
Vừa nói, Jamie lẩn ngay. Grace không kịp ép hắn trả lời câu hỏi của cô.
Bà bếp tiến lại, vỗ vai Grace:
- Nhanh nhẹn lắm, cô gái. Chắc tôi phải có lời với thuyền trưởng. Không dùng cô vào việc nhà bếp uổng phí vô cùng. Thêm đôi tay phụ giúp thay cho thằng cháu vô tích sự của tôi.
Uổng phí? Bà ta nói gì vậy? Grace nhớ lời bà ta thốt ra, trước khi cô chìm vào giấc ngủ.
Những người mới luôn là những kẻ khốn khổ nhất, đúng không nào?
Bà ta nói gì vậy? Grace bắt đầu sờ sợ. Phía bên kia, Jamie đang kéo một tảng thịt bò ra khỏi thùng đá.
Buông con dao, Grace kêu lên:
- Chuyện gì đang xảy ra tại đây? Tất cả thức ăn này là cho ai?
Bà bếp nói ngay:
- Thận trọng, cô gái. Đó, cắt phải tay rồi kìa.
Grace nhìn xuống. Ngón tay cô bị dao cứa một đường, giọt máu nhỏ rỉ ra khỏi da.
trước khi nhận biết, cô đã bị bà bếp nắm chặt lấy tay.
- Mau. Jamie. Thằng lù đù. Ôi, uổng phí quá!
Grace run rẩy, không thể rút tay ra khỏi cái nắm như gọng kìm của bà ta. Ngước lên, cô khiếp đảm thấy mặt bà ta đã thay đổi. Mắt đờ đẫn, mặt thất thần, như sự sống đã rời bỏ thân xác, bay bổng tới nơi nào khác. Grace nhớ lại khuôn mặt biến dạng của Lorcan trong phòng cô.Trường hợp này vừa giống lại vừa khác. bà ta cũng là một ma-cà-rồng sao? Còn Jamie? Grace tưởng được an toàn trong khoang bếp ấm áp này. Thật sự cô đã hiểu biết quá ít về con tàu.
Jamie phụ với dì, lau sạch ngón tay cô, rồi băng bó gọn gàng, nói:
- Băng lại là cầm máu ngay thôi.
Grace đờ đẫn nhìn bàn tay băng bó.
Bà bếp buông tay Grace. Đột nhiên vui vẻ tháo vát trở lại, bà nói:
- Mém nữa nhé. Nhà bếp không là chỗ cho những người uỷ mị, bất cẩn. Để tôi lo mấy củ cà rốt này thì tốt hơn. Còn cô, tốt hơn là nghỉ ngơi đi. Tôi thấy cô không thích hợp với bếp núc rồi. Hơi quá căng thẳng. Có lẽ cứ theo cách của thuyền trưởng là tốt nhất.
- Cách của thuyền trưởng là sao? Làm ơn đừng nói mập mờ như thế nữa. Cho cháu biết chuyện gì đang xảy ra.
Bà ta nhăn mặt:
- Rõ ràng cô thức dậy trong một trạng thái bất ổn.
- Nói cho cháu biết đi.
Nụ cười bà ta thoáng vẻ hiểm ác:
- Chắc chắn cô biết rồi mà. Cô là người hiến máu mới, đúng không nào? Lão Nathaniel về hưu, cô thay thế lão.
Hiến máu? Grace không hiể rõ ý bà ta, nhưng nghe có vẻ không tốt lành gì. Muốn hỏi thêm, nhưng khi mở miệng cô không thốt ra được lời. Cô nhớ lại hình ảnh ông già Nathaniel lảo đảo lần đường tới bếp, da nhợt nhạt như không còn chút máu. Mụ bếp thâm hiểm này định nói gì? Nói là ông lão Nathaniel không là ma-cà-rồng? Còn gì nữa?
Cô là người hiến máu mới.
Chúng tôi có những cách khác đáp ứng nhu cầu của thủ thuỷ đoàn.
Mọi chuyện bắt đầu sáng tỏ. Có lẽ cô đã lầm khi đặt niềm tin vào một vài người. Grace run rẩy lạnh buốt toàn thân.
Rồi... một hồi chuông vang lên.
- Tới giờ rồi sao? Jamie, lẹ lên, trở lại công việc ngay, nếu không chúng ta sẽ không kịp bữa tiệc đâu.
Tiệc?
Thêm hồi chuông nữa?
Grace hỏi Jamie:
- Đó là chuông báo đêm?
Gật đầu, hắn tung quả táo đỏ thẫm lên không, rồi đón bắt giữa hai hàm răng. Khi hắn cắn ngập qua lớp da tới thịt táo trắng nõn, cô thầm nghĩ: răng hắn nhọn sắc khác thường. Nhưng ma-cà-rồng không ăn thực phẩm mà. Không thể nào hiểu nỗi.
Cảm thấy buồn nôn, Grace nói:
- Tôi phải trở về phòng.
- Cám ơn.
Jamie cười nói với cô, rồi há miệng nhai rau ráu miếng táo cuối cùng - hột, cùi, cuống... tuốt tuồn tuột.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...