Hai Số Phận

Ngày 4 tháng Giêng năm 1930, Abel Rosnovski đi Boston. Anh đi từ ga xe lửa đến ngân hàng Kane và Cabot bằng xe taxi và đến trước giờ hẹn ít phút. Anh ngồi ở phòng tiếp khách, phòng này rộng hơn và trang hoàng đẹp hơn bất cứ phòng ngủ nào ở khách sạn Richmond Chicago. Anh ngồi đọc tờ Nhật báo phố Wall. Tờ báo toàn nói cái điệu như năm 1930 sẽ là năm làm ăn khấm khá hơn. Anh không tin. Một người đàn bà cỡ trung niên có vẻ nghiêm nghị bước vào phòng.

- Ông Kane sẽ gặp ông bây giờ, thưa ông Rosnovski.

Abel đứng dậy theo bà qua dãy hành lang dài vào một căn phòng nhỏ lát gỗ sồi có chiếc bàn lớn bọc da. Đằng sau chiếc bàn là một người đàn ông to lớn, đẹp trai mà Abel đoán cũng trạc tuổi mình. Mắt anh ta cũng xanh như mắt Abel. Trên tường phía sau anh ta là một bức tranh chân dung của một người lớn tuổi hơn, nét mặt giống như người trẻ tuổi ngồi dưới. Đó hẳn là bố anh ta, Abel nghĩ bụng. Nhìn anh ta, Abel đã nghĩ ngay là với vụ suy thoái này, anh ta vẫn sẽ sống sót được. Ngân hàng thì muốn thế nào họ cũng vẫn có lợi.

- Tên tôi là William Kane, - người trẻ tuổi ngồi sau bàn đứng dậy chìa tay ra. – Xin mời ông ngồi, ông Rosnovski.

- Cảm ơn ông, - Abel đáp.

William nhìn kỹ con người nhỏ bé trong bộ quần áo không vừa với anh ta lắm nhưng có đôi mắt rất cương nghị.

- Có lẽ ông cho phép tôi nói ngay đến tình hình gần đây nhất theo chỗ chúng tôi hiểu, - nhà ngân hàng mắt xanh nói.

- Vâng xin ông cứ tự nhiên.


- Cái chết bi thảm và quá sớm của ông Leroy... - William nói với một vẻ không tự nhiên lắm.

Phải, do sự bất nhã của các ông đấy, Abel nghĩ bụng.

- ... hình như đã đặt ông vào tình thế phải quản công ty Richmond này cho đến khi nào ngân hàng chúng tôi tìm được người mua những khách sạn ấy. Mặc dầu bây giờ cả trăm phần trăm cổ phần của công ty đều đã mang tên ông nhưng toàn bộ tài sản đó, dưới dạng mười một khách sạn, đều đã được ông Leroy trước đây thế chấp để vay của ngân hàng hai triệu đôla, do đó về mặt pháp lý đã là tài sản của chúng tôi. Như vậy ông không còn trách nhiệm gì với những khách sạn ấy nữa. Nếu như bây giờ ông muốn hoàn toàn tách mình ra khỏi những hoạt động này, thì tất nhiên chúng tôi cũng rất thông cảm.

Một kiểu gợi ý rất xúc phạm đây, William nghĩ bụng, nhưng đằng nào thì cũng phải nói ra.

Còn Abel thì nghĩ: đây là kiểu mà bất cứ anh chủ ngân hàng nào cũng làm, hễ có vấn đề khó khăn là rũ tuột ngay.

William Kane nói tiếp.

- Trong khi chờ đợi thanh toán số tiền hai triệu đôla nợ ngân hàng, tôi e rằng chúng tôi phải xét đến những tài sản khác của ông Leroy coi như không đủ để trả nợ. Chúng tôi ở ngân hàng này rất hoan nghênh việc dính líu của riêng ông đến công ty, và chúng tôi chưa làm gì đụng đến các khách sạn ấy trước khi có dịp nói chuyện trực tiếp với ông. Chúng tôi nghĩ có lẽ ông có thể biết đến người àno đó có ý mua lại những tài sản này, như nhà cửa, đất đai, và bản thân công việc kinh doanh kia cũng là một tài sản có giá trị.

- Nhưng không đủ giá trị để ông ủng hộ tôi chứ gì, Abel nói. – Anh đưa tay lên vuốt mớ tóc đen rậm của mình. – Ông sẽ cho tôi bao lâu để tìm người mua?

William ngập ngừng một lúc vì anh trông thấy chiếc vòng bạc ở cổ tay Abel Rosnovski. Anh đã trông thấy chiếc vòng bạc đó một lần rồi, nhưng không thể nhớ ra là đã thấy ở đâu.

- Ba mươi ngày. Ông nên nhớ rằng hiện nay ngân hàng vẫn phải chịu đựng những mất mát của mười trong số mười một khách sạn. Chỉ có Richmond Chicago là có lãi chút ít thôi.

- Nếu ông cho tôi thêm thời gian và ủng hộ tôi, ông Kane, tôi sẽ làm cho tất cả các khách sạn đó kinh doanh có lãi. Tôi biết là tôi làm được. – Abel nói. - Chỉ cần ông cho tôi một cơ hội để tôi chứng minh điều đó. – Abel thấy mình như nghẹn họng, không nói được hết lời.

- Mùa thu năm ngoái khi ông Leroy đến gặp chúng tôi cũng đã đảm bảo với ngân hàng như vậy. – William nói. – Nhưng thời buổi bây giờ khó khăn lắm. Không thể nói trước là kinh doanh khách sạn sẽ phất lên được, mà chúng tôi thì không phải những người chuyên việc khách sạn, thưa ông Rosnovski. Chúng tôi chỉ là những nhà ngân hàng.

Abel đã bắt đầu thấy bực mình với "thằng ranh con" ăn mặc lịch sự này. Davis nói đúng thật.


- Cũng là khó khăn với nhân viên khách sạn của tôi nữa đấy, - anh nói. – Ông tưởng tượng bây giờ bán những khách sạn ấy đi thì họ sống nhờ vào đâu được?

- Tôi e rằng đó không phải trách nhiệm của chúng tôi, ông Rosnovski ạ. Tôi phải hành động cho lợi ích tốt nhất của ngân hàng vậy thôi.

- Lợi ích tốt nhất của chính ông chứ, ông Kane? – Abel nói lại, giọng gay gắt.

Anh chàng kia mặt đỏ gay.

- Đó là một ý kiến không công bằng, ông Rosnovski ạ, nếu như không thông cảm với những khó khăn của ông thì tôi sẽ rất lấy làm giận đấy.

- Rất tiếc là ông không kịp thời thông cảm với ông Davis Leroy, - Abel nói. - Nếu được thông cảm thì đã không có chuyện. Ông Kane, chính ông đã giết chết ông ấy, chính ông đã đẩy ông ấy đến chỗ phải nhảy ra ngoài cửa sổ, ông và những đồng nghiệp của ông chỉ việc ngồi yên phận ở đây trong khi chúng tôi phải lăn lưng ra mà làm để đảm bảo cho các ông có thể khi thuận tiện thì kiếm bở còn khi không thuận tiện thì đè đầu đè cổ người ta chứ gì?

William cũng đã nổi nóng. Tuy nhiên, anh không biểu lộ ra ngoài mặt như Abel Rosnovski.

- Kiểu bàn bạc như thế này thì chẳng đưa chúng ta đến đâu được, ông Rosnovski. Tôi cần báo trước để ông biết được nếu trong vòng ba mươi ngày ông không kiếm ra được người mua, thì buộc chúng tôi sẽ phải đưa các khách sạn ra công khai bán đấu giá.

- Rồi sau đó ông sẽ khuyên tôi tìm vay tiền ở một ngây hàng khác chứ gì, - Abel mỉa mai. – Ông biết tôi là thế nào rồi mà ông vẫn không ủng hộ, vậy ông bảo tôi còn đi đâu nữa?


- Tôi e rằng tôi cũng không biết, - William đáp. - Điều đó hoàn toàn tùy thuộc vào ông. Lệnh của ban giám đốc chúng tôi là giải quyết tài sản này càng nhanh càng tốt, và tôi cũng chỉ biết làm như vậy. Có lẽ xin ông tiếp xúc với tôi không chậm hơn ngày 4 tháng 2 và cho tôi biết ông đã tìm được người mua chưa. Xin chào ông Rosnovski.

William đứng dậy và lại chìa bàn tay. Lần này Abel không thèm bắt tay nữa và anh đi thẳng ra cửa.

William đứng đó nhăn mặt nhìn theo Abel đã đóng cửa lại. Anh vẫn còn băn khoăn về chiếc vòng bạc kia. Không biết anh đã nhìn thấy nó ở đâu một lần rồi.

Cô thư ký trở lại. Cô ta nói.

- Con người nhỏ bé mà ghê gớm quá.

- Không đâu, không hẳn như thế đâu, - William nói. – Ông ta nghĩ rằng chính chúng ta đã giết người bạn đồng sự của ông ta, và bây giờ thì chúng ta đang giải tán công ty của ông ta mà không đếm xỉa gì đến những người làm ăn ở đó, chưa kể đến bản thân ông ta là một người tỏ ra rất có năng lực. Phải nói là ông Rosnovski đã rất có lễ độ mặc dầu ở trong hoàn cảnh như vậy, còn tôi thì phải thú thật là tôi rất lấy làm tiếc thấy ban giám đốc ngân hàng này đã không chịu ủng hộ ông ta.

Anh nhìn lên cô thư ký.

- Cho tôi nói chuyện điện thoại với ông Cohen.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui