Hai phía chân trời

9. Làm sao buông tay
Tôi, Duy Minh và Đan Quỳnh gặp nhau tại một điểm rồi rẽ theo những hướng riêng. Có lẽ, điểm khởi đầu này chưa bao giờ là đúng đắn.
Đã ba tháng trôi qua, ba tháng kể từ khi chúng tôi ngoảnh mặt, vờ như sự hiện diện của đối phương là không còn quan trọng. Tôi tránh mặt Duy Minh, trong khi đó cậu và Đan Quỳnh cũng đã chia tay. Một cái kết chẳng làm vừa lòng bất cứ ai cả. Nhiều người bàn tán đó là cái giá tôi phải trả vì xen chân vào tình yêu vốn chẳng thuộc về mình, rằng đó là cái giá Duy Minh phải trả vì không biết trân trọng những gì đang có, nếu đã nói như vậy, liệu Đan Quỳnh đang phải trả giá vì lý do gì đây? Cô ấy không có lỗi gì trong chuyện này, nhưng nghiễm nhiên trở thành người phải chịu nhiều tổn thương nhất. Suy nghĩ ấy khiến cho cả tôi, cả Duy Minh đều phải dè chừng, đều không dám gạt hết lí lẽ đúng sai qua một bên như những gì từ trước đến nay chúng tôi lựa chọn.
Gió đông tràn về khiến lòng tôi thêm tê buốt, xâm chiếm từng ngóc ngách trong tâm hồn. Mùa đông thường gợi điều gì nhỉ? Sự cô đơn, sự trống trải, hay chỉ đơn giản là cảm giác thèm muốn một vòng tay ấm áp? Không hiểu sao, suy nghĩ ấy khiến tôi muốn khóc.
“Em đang ở đâu để anh qua đón?”
Tôi máy móc ngồi đọc tin nhắn vừa được gửi đến từ số điện thoại của anh trai mình, nhẹ buông một tiếng thở dài. Mười một giờ đêm, có lẽ đã một thời gian dài Khánh Nam quen với việc tôi loay hoay trên phòng riêng vào giờ này nên giờ mới trở nên lo lắng như vậy.
Tôi soạn một tin nhắn gửi trả.
“Không cần.”
“Em không đi xe thì định về kiểu gì?”
“Em không về đâu.”
Tin nhắn vừa được gửi đi không lâu, điện thoại tôi đã đổ chuông réo rắt. Tôi nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, lòng nặng như đá đè. Tôi biết những gì đang chờ đợi mình ở đầu dây bên kia nên càng không muốn nghe. Bởi vậy, tôi quyết định tắt máy.
Mười một giờ đêm, đường không vắng cũng chẳng đông, nhưng cũng chỉ độc mình tôi ngồi lại bên bến xe bus. Tôi lặng lẽ đưa mắt nhìn những cơn gió mạnh xô nghiêng những cành cây trụi lá. Giờ phút này, sao đến việc thở cũng trở nên khó khăn đến vậy? Giờ phút này sao đến việc có được một người ở bên để dựa vào cũng là ước muốn quá xa vời?
Tôi nên tin ai, tin vào điều gì bây giờ?
“Yên Nhi!”
Tôi thần người, vô định nhìn vào khoảng không, vờ như người đang đứng đối diện chỉ là ảo ảnh. Chắc chắn những gì đang diễn ra trước mắt chỉ là ảo ảnh thôi, chứ làm gì có chuyện chính người mà mình mong chờ, trông đợi, ước ao nhất lại xuất hiện ngay lập tức khi trong lòng đang không ngừng gọi tên cậu?
“Minh.”
Tôi cười nhẹ, không hiểu sao lại rơi nước mắt. Tôi chợt nhận ra, không phải không có ai để tôi dựa vào, mà là bất kì ai đi chăng nữa cũng không phải Phạm Duy Minh, cũng không phải người con trai mà tôi yêu thương hơn tất cả.
“Cậu đừng khóc!”

Thấy tôi khóc, Duy Minh cuống quýt đỗ xe sát vỉa hè rồi chạy vội đến trước mặt dỗ dành. Bộ dạng lóng ngóng của Duy Minh chẳng khác gì một kẻ trót dại đi kiếm chuyện với mấy đứa trẻ con rồi lo lắng bố mẹ của chúng sẽ bước ra hỏi tội.
Tôi lắc đầu, mặc cho gương mặt vẫn lấm lem nước mắt. Tôi cần Duy Minh, nhưng ngay trong lúc này, cậu cũng chính là người tôi không muốn gặp nhất.
“Đừng khóc nữa! Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi!”
Duy Minh đưa tay lau nước mắt giúp tôi. Cái chạm nhẹ khiến tôi ngẩn người, có cảm giác như Duy Minh đang cố gắng lau hết đi những tủi thân, đau đớn, hoài nghi trong tôi vậy. Duy Minh hiểu tôi được bao nhiêu? Cớ sao cậu ấy luôn đối xử dịu dàng như thể tôi là người duy nhất đúng đắn, trong mọi trường hợp và trước bất cứ người nào?
“Cậu biết chuyện gì à?”
“Tớ nghe Trang kể.”
“Nó nhờ cậu đến gặp tớ à?”
“Là tớ tự đến.”
“Sao cậu biết tớ ở đây?”
“Tớ đoán.”
Tôi thu mình trong chiếc áo khoác, làn da như đang tê dần đi trước những đợt gió rét liên tiếp ập vào. Là do tôi đang mơ, hay hiện thực cũng chẳng khác gì một giấc mộng? Ngày ấy, chúng tôi đã từng đùa nhau rằng nếu muốn gặp, Duy Minh có thể đi ngang qua đường Phan Đình Phùng để tìm tôi, bởi lẽ đây là con đường tôi thích nhất. Tôi đã quên, đã hoàn toàn quên đi câu chuyện ngày hôm ấy, nhưng vẫn còn một người ghi nhớ và biến điều đó thành hiện thực.
Những lời ấy khiến cho nước mắt tôi tiếp tục trào ra. Sao đến giờ phút này, khi mọi chuyện đã hoàn toàn đảo ngược, tôi vẫn không có đủ can đảm để giành lấy Duy Minh ình? Giờ thì mọi chuyện không còn vì riêng Đan Quỳnh nữa, mà với tôi, tất cả đã đi quá xa rồi.
Sáng nay, nhà tôi như chao đảo trước tin dữ: bố tôi có vợ bé. Từ năm tôi lên bốn, Khánh Nam lên sáu, bố tôi đã để lại ba mẹ con tôi ở lại để sang Hàn Quốc xuất khẩu lao động, kiếm tiền nuôi sống bản thân và gửi về cho vợ con. Từ ngày ấy đến giờ đã mười bốn năm trời, ông chưa một lần về thăm nhà, nhưng chúng tôi cũng chẳng quá chạnh lòng về điều đó, bởi lẽ tối nào cả nhà tôi cũng nói chuyện với nhau. Trong mắt tôi, bố vẫn luôn là một người con trai hiếu thảo với cha mẹ, là một người đàn ông chung thủy với vợ, là một người cha hết mực yêu thương con cái.
Nhưng rồi, niềm tin ấy đã vỡ tan tành chỉ trong buổi sáng ngày hôm nay.
Khi nghe tin bố tôi có vợ ở bên Hàn Quốc, có một đứa con gái đang học cấp hai, tôi chết lặng. Cảm giác ấy kinh khủng lắm. Đau đớn. Bàng hoàng. Xót xa. Tôi không dám tin, nhưng lại chẳng thể nào phủ nhận. Tôi nhìn mẹ ngã gục, nhìn Khánh Nam thất thần dắt xe ra khỏi nhà mà hai mắt đỏ hoe. Tôi không dám khóc, sợ rằng nước mắt sẽ càng tăng thêm gánh nặng cho tất cả.
“Yêu và chung thủy với một người đến hết đời khó khăn đến vậy sao?”
Tôi khó nhọc cất tiếng hỏi, giọng nói chực chờ vỡ tan ra. Bố đã lừa dối chúng tôi từ rất lâu rồi. Nghĩ đến điều đó, tôi cảm thấy mọi thứ trên đời này đều thật ghê sợ. Chúng tôi là gia đình, là gia đình mà còn có thể lừa dối nhau như thế, vậy thì xã hội này sẽ đối xử với nhau thế nào đây?

Câu hỏi của tôi vô tình xoáy sâu vào suy nghĩ của Duy Minh khiến cậu nhất thời im lặng. Duy Minh, đến bây giờ là bố tôi nữa, tại sao bọn họ lại giống nhau đến như vậy? Tại sao cả hai người đều khiến cho tôi phải hoài nghi về thứ gọi là tình yêu thật sự, thứ tình yêu trọn vẹn, toàn tâm toàn ý hướng về một người. Trong tình yêu, người ta chán rồi người ta chia tay, người ta không vượt qua được thử thách thì người ta chia tay, cũng được thôi, nhưng sao cứ phải nói yêu rồi lại yêu, không chỉ với một người? Mọi thứ diễn ra như vậy, để rồi sau tất cả, có ai là dễ chịu, có ai là không chịu tổn thương?
Đêm đông tĩnh mịch nhẹ trôi. Gió cuốn lá đi, chỉ có nỗi buồn là ở lại, vương vấn làm mặn khóe môi. Tôi từng ước có Duy Minh ở bên cạnh trong lúc này, để rồi sau cùng mới nhận ra sự hiện diện của cậu chỉ càng khiến bản thân trở nên mềm yếu.
“Muộn rồi, tớ đưa cậu về!”
Khi đồng hồ điểm số mười hai, Duy Minh cũng đành đứng dậy. Tôi có cảm giác Duy Minh đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng đó lại là điều duy nhất cậu có thể nói ra. Đến một kẻ ngốc cũng hiểu được rằng một khi đối phương đã không đủ lòng tin thì nói bất cứ điều gì cũng sẽ trở thành một điều thừa thãi và ngu xuẩn.
“Giả sử…” Tôi cắn chặt môi. “Giữa chúng ta có thể tiến xa hơn một chút... Cậu có thể hứa… sẽ không bao giờ đối xử với tớ như vậy?”
Tôi đặt giả thiết, rồi tự cười khi hiểu nó mãi mãi chỉ là giả thiết mà thôi. Nếu như tôi đến sớm hơn một bước, nếu như tôi gạt bỏ hết trăn trở của mình, nếu như yêu thương là vĩnh cửu,… Đời người liệu đặt ra bao nhiêu lần “nếu như” nữa mới có thể tìm ra một câu trả lời xác đáng?
“Xin lỗi, tớ không thể hứa trước.”
Duy Minh trầm giọng, ánh mắt sâu thăm thẳm như muốn nuốt chửng trọn vẹn suy nghĩ của tôi. Tôi gật đầu, thấy lạ khi mình không hề tự ái trước câu trả lời ấy. Ít ra, tôi sẽ không phải hi vọng quá nhiều, hay ít ra, tôi sẽ không lấy đó làm lý do để biện minh cho sự tham lam của mình thêm một lần nào nữa cả.
“Cậu biết giới hạn của tình yêu là ở đâu không?” Duy Minh hỏi khi tôi vừa đứng dậy.
Tôi lắc đầu, thầm hỏi, liệu mình đã chạm đến cái giới hạn đó hay chưa.
“Là lời hứa.”
“Lời hứa?”
“Ừ. Cậu hứa được, nhưng không làm được. Giây phút đó, cậu đã chạm đến giới hạn rồi.”
“Cảm giác đó… chắc là đau lắm nhỉ?”
“Ừ, rất đau.”
“Vậy… không phải không hứa thì sẽ nhẹ lòng hơn rồi sao?”

“Không được!”
“Tại sao?”
“Một khi đã yêu, dù cho cậu không hứa với người ấy rằng sẽ mang lại hạnh phúc viên mãn thì cũng là tự hứa với bản thân mình. Thất hứa với bản thân, nào ai dám nói cảm giác đó là nhẹ nhõm?”
Tôi không hỏi lại Duy Minh nữa, chỉ lẳng lặng trèo lên xe để cậu đèo mình về. Tôi chợt nhận ra, Duy Minh cũng mang một nỗi đau không kém tôi và Đan Quỳnh là bao, có khi, nỗi đau của cậu còn nặng nề hơn khi vướng vào hai từ: trách nhiệm. Vì sự rung động không đáng có, Duy Minh đánh mất người con gái luôn ở bên mình là Đan Quỳnh, cũng chẳng đủ dũng cảm để bước đến bên tôi. Cậu đứng ở giữa, tự dằn lòng mình vì sự tổn thương của cả hai người con gái.
Lần thứ hai Duy Minh đèo tôi qua con đường này. Ngày hôm nay, mọi thứ không còn náo nhiệt và hối hả nữa. Đêm cuối đông khô khốc hay cảm giác cô đơn trong lòng khiến tôi chỉ mong thời gian dừng lại mãi nơi đây? Con đường Phan Đình Phùng quen thuộc nay bỗng sâu hun hút như chẳng có điểm dừng, để mặc gió táp vào mặt người đi đường những cơn gió buốt lạnh. Tôi vô thức choàng chiếc khăn quàng cổ của mình sang cho Duy Minh, thầm nghĩ ắt hẳn cậu đang rất lạnh.
“Này, tớ không lạnh đâu!”
“Yên nào! Khăn tớ thơm lắm mà!”
“Ừ, có mùi dâu. Cậu nhét kẹo vào trong này à?”
“Luyên thuyên quá!”
Tôi bật cười. Chẳng rõ từ bao giờ, gió lạnh đã hong khô nước mắt. Tôi tránh mặt, tôi làm ngơ Duy Minh suốt ba tháng trời, vậy mà chỉ trong một buổi tối lại bật khóc ngon lành như một đứa trẻ con ngay trước mặt cậu. Tôi tìm mọi cách gạt bỏ sự hiện diện của Duy Minh ra khỏi cuộc đời, nhưng dù đi đến bất cứ nơi đâu, mọi khoảng trời, từng chút, từng chút một, đâu đâu cũng là nụ cười thân thương ấy.
“Minh này!”
“Gì thế?”
“Cậu có từng nghĩ… giá như ngày đấy tớ không nhặt điện thoại giúp cậu, thì mọi chuyện sẽ tốt hơn không?”
“Đúng ra cậu phải nói là: nếu như ngày đấy, tớ không nhìn chằm chằm vào thẻ học sinh của cậu mới phải!”
“Ừ, cũng được.”
“Đổi ngược lại, nếu chúng ta không quen nhau, cậu có chắc cả đời này sẽ không hối hận vì điều đấy?”
“Điều duy nhất tớ hối hận là không gặp cậu sớm hơn.”
Tôi nghe bên tai, tiếng Duy Minh cười thật khẽ. Đây là mùa đông đầu tiên tôi ngồi sau xe Duy Minh, nhưng cũng có thể sẽ là mùa đông cuối cùng khi thời gian của học sinh năm cuối cấp chúng tôi không còn nhiều nữa. Rất nhanh thôi, sẽ chẳng còn giận hờn vu vơ, những kỉ niệm rất hồn nhiên của một thời áo trắng như hiện tại. Cả tôi, cả Duy Minh, rồi sẽ bước trên những con đường của riêng mình.
“Cậu thi trường gì thế?” Tôi hỏi, vô thức đưa tay vẽ những hình thù nguệch ngoạc trên vai áo Duy Minh.
“Bách Khoa hoặc Luật. Còn cậu?”

“Luật?”
“Ừ, sao thế?”
“Không, chỉ là… tớ hơi ngạc nhiên.”
“Vậy à? Còn cậu thì sao?”
“… Tớ chưa biết!”
“Cậu phải nhanh chọn trường đi chứ! Đến giờ mà vẫn còn suy nghĩ à?”
“Ừ, tớ biết rồi.”
Nếu như, tôi nói với Duy Minh rằng mục tiêu của tôi cũng là đại học Luật, liệu Duy Minh sẽ nghĩ sao về việc này? Là do định mệnh, hay là do tôi muốn ở bên cạnh cậu đây? Tôi không muốn nói ra sự thật, khi đến giờ, mọi khúc mắc chỉ thêm chất chồng chứ chẳng một lần được gỡ bỏ.
“Đúng rồi, chúng ta trao đổi nhé!” Duy Minh đột nhiên reo lên thích thú.
“Trao đổi gì cơ?”
“Cậu dạy tớ Văn, tớ sẽ chỉ cho cậu mấy môn tự nhiên. Tớ nghe bảo mấy môn đó cậu dở tệ!”
“Ừ thì… mấy môn đó tớ dở tệ, nhưng tớ có biết chỉ cậu học Văn như thế nào đâu!”
“Không biết thì phải nghiên cứu chứ? Tớ chỉ cần bí quyết để trên năm thôi.”
“Nhưng mà… khó…”
“Tớ nhất định sẽ giúp cậu thi đỗ đại học mà!”
Duy Minh vẫn cố năn nỉ tôi cho bằng được. Xem ra, Duy Minh cũng là một kẻ cứng đầu, rất biết làm phiền lòng người khác. Tôi thở dài, đành gật đầu đồng ý. Đã có nhiều chuyện xảy ra khiến tôi chán nản, nhưng giờ vẫn là lúc dành nhiều thời gian và nỗ lực cho việc học. Học hành và tình cảm là hai chuyện không liên quan, tôi không muốn một việc không ra gì kéo bản thân cùng đi xuống. Nếu có duyên, nhất định chúng tôi sẽ gặp lại ở ngôi trường mà cả hai đã cùng lựa chọn, dù hiện tại vẫn đang là những ngã rẽ khác nhau.
“Tớ nhất định sẽ thi đỗ đại học!” Tôi nhủ thầm thật khẽ.
“Còn tớ nhất định sẽ biến ước mơ của cậu thành sự thật!”
Tôi cười trừ, vờ như không nghe thấy. Ước mơ sao? Chẳng lẽ Duy Minh không biết, ước mơ của tôi chính là cậu?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui