Hai Ông Chồng Cũ Một Vở Diễn FULL


Chuyển ngữ: Tiểu Dạ a.k.a Mốc
 
Trời đêm bao la, chân trời những vì tinh tú tỏa ánh sáng lành lạnh, Tiêu Nhi nằm trong lòng dần dần chìm vào giấc ngủ, khuôn mặt khoan khoái, hơi thở có hương vị ngọt ngào ấm áp đặc hữu của trẻ con.

Còn ta cả đêm không hề chợp mắt, có lẽ như lời Tiêu Nhi nói, sợ rằng nếu nhắm mắt lại sẽ là cảnh xoay trời chuyển đất.
Đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ trời dần hừng đông tảng sáng, miệng ta hơi khô khốc, liền nhón chân nhón tay từ trên giường nhỏm dậy, đẩy cửa muốn ra ngoài sương phòng rót một chén nước trong giải khát, nhưng không ngờ chân lảo đảo suýt vấp phải vật gì đó cạnh cửa, ta định thần nhìn thật kỹ, không phải vật gì, thì ra là một người.

Vận áo trắng ngồi trên đất, một chân hơi co lại, tay ôm một thanh bảo kiếm lấp lánh hàn quang tựa cửa như đang ngủ.

Giấc ngủ kia cực nông, khi ta vừa đẩy cửa ra, lập tức mở choàng đôi mắt không hề mỏi mệt, nheo mắt vẻ sắc bén, như lá trúc cắt đứt người, thoáng chốc tỏa ra sát khí dày đặc.
Ta không khỏi ngây người, dùng tay ra hiệu hắn chớ có lên tiếng, quay người khép cửa lại để tránh đánh thức Tiêu Nhi, rồi vòng qua hắn cầm lấy ấm trà trên bàn bát tiên rót cho mình một chén trà lạnh, tiện tay cũng rót cho Tống Tịch Viễn một chén chuyển tới tay hắn.
Hắn đón lấy nhưng không uống, chỉ chậm rãi xoay xoay chén trà trong tay, một phiến lá lẻ loi trơ trọi thuận theo dòng nước khi chìm khi nổi trong chén trà.

Hắn cụp mắt ngắm nghía một lát rồi ngẩng đầu nhìn ta: “Diệu Diệu, ta nhớ hồi chúng ta mới cưới, ban đêm nếu nàng khát nước, lúc tỉnh dậy uống nước cũng rót cho ta một chén.”
Ngoài cửa sổ, mọi âm thanh đều tĩnh lặng, cả khu phố hoa đều chìm vào giấc ngủ, bên ngoài mấy cửa tiệm đèn lồng đỏ còn tỏa sáng nhẹ nhàng đong đưa trong gió, trên đường một chiếc đai lụa màu hồng đào chẳng biết của ca cơ vũ nữ nào đánh rơi phất phơ thoắt ẩn thoắt hiện, khiến người ta liên tưởng tới khuôn mặt mĩ nhân mới tẩy trang một nửa.

Xa xa làn sương mù mềm mại phủ ven sông, sắc sương trắng phau phau tô điểm vạn vật một lớp mờ mờ ảo ảo.

“Ồ, vậy sao?” Ta cầm chén trà khoan thai uống.
“Kỳ thực ban đêm ta uống nước sẽ ngủ không yên giấc, nhưng nếu là nàng rót ta nhất định sẽ uống, đợi sau này ta đã quen uống nước lúc đêm khuya, nàng lại rời xa ta, hàng đêm ta đều mơ thấy giếng nước trong nhà khô cạn không tìm được nguồn nước, mãi đến khi khát nước tỉnh dậy.”
Lời còn chưa dứt, bả vai ta đã bị hắn túm lấy từ đằng sau xoay người lại, trước mắt bỗng tối sầm, hắn bất ngờ cúi đầu hôn lên đôi môi của ta, mút lấy mút để, cuốn đi từng giọt nước trà trong miệng trên môi ta, hình như còn muốn tiến tới hút cạn dòng máu loãng chảy cuồn cuộn trong cơ thể ta, hương vị quen thuộc theo khí thế mạnh mẽ mà xa lạ ngập tràn khắp khoang miệng chóp mũi ta, ẩm ướt mà mịt mù, tựa như chẫm tửu khuếch tán ăn mòn từng tấc từng tấc, đầu óc choáng váng, trước mắt một mảng tăm tối, ngực lại bắt đầu đau thắt từng cơn như nghẹt thở.

Ta ôm ngực đẩy hắn ra, đứng không vững, lảo đảo lui về sau hai bước…
“Ngươi đừng quá trớn!” Ta mím môi nhìn thẳng vào mắt hắn, ngực phập phồng dữ dội.
Tống Tịch Viễn nhìn ta, đôi mắt cong cong, tựa như mảnh trăng lưỡi liềm mờ hơi sương, trong vắt mà ưu sầu, cùng với người vừa rồi tiến công mãnh liệt tựa như hai người.
Rất lâu sau, nghe thấy hắn chậm rãi mở miệng như nói mê: “Diệu Diệu, mấy năm qua, có bao giờ nàng một ngày nào đó một giờ nào đó hoặc một khắc nào đó, đối với ta từng có chút, không, đừng nói là chút, dù chỉ là mảy mảy tình ý?”
A… Ta nhắm mắt lại, muốn cười mà cười không nổi.

Sao lại không? Ta là một kẻ ngốc thích ứng trong mọi hoàn cảnh vô dục vô cầu.

Bất kể là sau Tống Tịch Viễn hay là trước Bùi Diễn Trinh, ta đều thành kính muốn làm một người vợ tốt, có một hạnh phúc bình dị tùy duyên số, nhưng hạnh phúc là hạt cát, nắm càng chặt chảy càng nhiều, ta như một cái cọc gỗ dùng để qua sông suy cho cùng ngốc vẫn hoàn ngốc, sao có thể sánh đôi với hai đại nhân vật bụng đầy khúc chiết thâm trầm lòng mang thiên hạ được? Đầu gỗ xứng với đầu gỗ, khoai tây xứng với khoai tây mới là chính đạo.

Quy luật đấu tranh sinh tồn, chính là kẻ mạnh thắng lợi kẻ yếu khuất phục, chỉ không hiểu vì sao Tống Tịch Viễn, kẻ mạnh này sau khi giành thắng lợi còn muốn quay đầu lại mò trong nước vớt ta, khúc gỗ mục này lên là có ý gì? Để trưng bày? Hay chẻ làm củi đốt?
“Ngươi đã từng?” Ta yếu ớt đáp lời hắn: “Vì sao hỏi? Hà tất hỏi? Chúng ta cũng như nhau cả thôi.”
Tống Tịch Viễn mở to mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, hồi lâu sau mới quay đầu, ánh mắt sáng trong trở lại, phảng phất như vừa rồi tất cả chỉ là hứng thú nhất thời của trẻ nhỏ mà thôi, lướt qua liền quên: “Đợi trời hửng sáng, Họa Phiến sẽ dẫn một đoàn người tới chùa Bạch Mã ở chân núi phía nam Mang Sơn thắp hương, nàng và Tiêu Nhi cải trang trà trộn trong đó, đến khi Họa Phiến rời đi, nàng và Tiêu Nhi ở tạm trong chùa.


Ta phái người rải hành tung đáng ngờ của Tiêu Nhi, hy vọng có thể dụ Nhiếp chính vương rời đi.”
Nói xong hắn liền đẩy cửa bước vào trong sương phòng, lấy một bộ quần áo cùng cái ná Tiêu Nhi luôn mang bên người, cuối cùng ngồi xuống mép giường ngắm nhìn Tiêu Nhi rất lâu, cúi người hôn lên trán nó, Tiêu Nhi trong giấc mộng trở mình, lẩm bẩm: “Tam Tam…”
Tống Tịch Viễn đưa lưng về phía ta nên ta không nhìn rõ thần sắc trên mặt hắn, chỉ thấy hắn hơi khựng lại, lúc quay người rời đi sắc mặt vẫn như thường, nói với ta: “Ta hồi Trường An.

Không ai biết ta tới Lạc Dương, ở lâu tất sẽ truyền tới tai hắn, hành tích của mọi người ắt bại lộ.

Ngày mai toàn thành Lạc Dương chắc chắn bị lật tung lên, đừng hòng bước chân ra cổng thành, chùa Bạch Mã mặc dù hương khói hưng thịnh người đến người đi, là một nơi náo nhiệt lại yên tĩnh, không cần rời thành mà lại nằm trong núi, nàng và Tiêu Nhi có thể an tâm ở trong miếu, lặng lẽ đợi tin tức.” Nói xong nhanh nhẹ xoay người đẩy cửa bước ra.
“Tịch Viễn…” Ta cất tiếng gọi hắn một câu.
Hắn quay đầu đáp lại, mặt mày cong cong nhoẻn miệng cười với ta, lại là dáng vẻ chàng công tử phong lưu hào hoa nức tiếng Dương Châu, ta khẽ gật đầu với hắn, hắn xoay người cầm kiếm nghênh ngang rời đi, trong làn sương sớm thấp thoáng bóng lưng hắn giơ cao hai tay chập vào nhau.
Ngày thứ hai, ta và Tiêu Nhi được Họa Phiến che giấu cải trang vào chùa Bạch Mã, ngôi chùa này quả đúng như lời Tống Tịch Viễn nói là nơi náo nhiệt lại yên tĩnh, nghe thần chung mộ cổ [1] ngắm ánh tà dương rải khắp hoa cỏ núi đồi, có Tiêu Nhi bầu bạn bên cạnh, thời gian như bóng chiếc đồng hồ cát trượt một cái liền trôi đi, chớp mắt đã gần mười ngày.

Tiêu Nhi rất yêu thích nét tĩnh lặng thanh nhã của ngôi chùa này, thi thoảng nghe lão thiền sư giảng kinh Phật, đôi khi dạo chơi trong núi trêu chọc đùa giỡn chim chóc muông thú giữa núi rừng.
Ngày hôm đó, Tiêu Nhi nói tìm được một nơi rất đẹp trong núi muốn dẫn ta đi xem, còn bảo ta nhắm mắt lại không được nhìn lén, ta mỉm cười mặc nó dắt ta vòng tới vòng lui trong rừng, chỉ ngửi thấy mùi hương nhè nhẹ đầy quyến rũ như ẩn như hiện càng đi càng thấy đậm, đến khi Tiêu Nhi dừng lại bảo ta mở mắt ra, một mảng cắt mây khoác tuyết chấm chu sa bỗng nhiên ập vào mắt ta không khỏi khiến ta chấn động vô cùng, rõ ràng là cuối hạ, tại vùng núi mát lạnh này không ngờ lại nở ra một dải mẫu đơn như vậy, dường như tháng tư vừa mới giáng, cảnh xuân vô hạn chợt ùa tới, đẹp duyên dáng không nhiễm khổ đau nhân gian.
“Mẹ, có đẹp không? Hôm qua con tìm thấy đó.


Hương hoa này rất giống mùi hương trên người mẹ.” Tiêu Tiêu quay đầu cười với ta, trong đôi mắt phượng ẩn ý tranh công nho nhỏ.
“Đẹp, đẹp lắm!” Ta ngồi xổm xuống vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Tiêu Tiêu.
Tiêu Nhi đắc ý vênh vang xoay người lại, khom lưng nghiêm túc chọn một đóa mẫu đơn màu tử đinh hương trong khóm hoa nhổ lên, bàn tay nhỏ nhắn cầm cành hoa đính vào vạt áo trước của ta: “Mẹ còn đẹp hơn!”
Tiêu Tiêu nheo đôi mắt phượng nhìn đóa hoa trên vạt áo rồi nhìn mặt ta, dường như đối với đóa mẫu đơn mình chọn vô cùng hài lòng, nhếch cằm, thái độ tán thưởng đầy kiêu ngạo thoảng qua trong chốc lát khiến ta cảm thấy cực kỳ quen mắt, ta sững người, lòng bỗng nảy sinh một loại dự cảm mơ hồ không rõ.
“Mẹ không thích sao?” May là Tiêu Nhi lên tiếng gọi những suy nghĩ trôi đi rất xa của ta trở về.
Ta nắn tay nó, cười nói: “Tiêu Nhi chọn mẹ đương nhiên thích.”
Khi trở về, ta cõng Tiêu Nhi trên lưng men theo thềm đá đi lên, Tiêu Nhi lúc đầu còn đêm từng bậc đá chằng chịt liên miên, sau đó có lẽ đếm mệt rồi, nằm bò trên lưng ta ghé sát tai ta nói: “Mẹ, đợi Tiêu Nhi lớn Tiêu Nhi cõng mẹ, được không?”
Chất giọng trẻ con non nớt nhưng lại ra vẻ chững chạc đàng hoàng nói rất nghiêm chỉnh, khiến ta vừa cảm thấy ấm lòng vừa buồn cười, trêu chọc nó: “Sau này Tiêu Nhi lớn lên sẽ cõng con dâu, tới lúc đó, không cần mẹ nữa.”
“Con dâu là cái gì?” Tiêu Nhi hừ một tiếng, vừa không hiểu lại khinh thường lên tiếng bác bỏ.
Ta cười phá lên, một tay vòng ra sau lưng đỡ lấy nó, một tay cù nách nó, Tiêu Nhi giống ta rất sợ buồn, hai ba cái liền cười khanh khách vặn vẹo sau lưng ta cuộn tròn người lại.
Ta vừa trêu đùa nó, vừa bước không ngừng, chầm chậm cõng nó đi về phía trước, vòng vào một chỗ rẽ cây cỏ sum suê thấp thoáng trên sơn lộ, xa xa trông thấy ba người đang chậm rãi đi xuống từ đầu kia sơn lộ.

Toàn thân ta thoáng cứng đờ, đưa tay ra sau lưng bịt kín miệng Tiêu Nhi.
Tiêu Nhi rất thông minh, lập tức ngưng bặt lại.
Chỉ thấy ba người chầm chậm đi tới, dẫn đầu là một a hoàn xinh đẹp, tay đeo một cái làn tinh xảo, bước từng bước nhỏ, đi rất từ tốn, hiển nhiên là để chiếu cố người đi sau mình, ở giữa là một công tử áo đen như mực, đôi mắt trong veo, dáng người thẳng tắp như trúc biếc giữa núi rừng, nhưng chân bước rất chậm, phía sau là một a hoàn xinh đẹp dáng người uyển chuyển lông mày anh khí như ẩn như hiện, hông đeo một thanh đoản kiếm, rõ ràng biết võ công…
Nhiếp chính vương…
Thoáng chốc ta như rơi vào tam cửu đại hàn, toàn thân lạnh thấu xương, dự cảm mơ hồ vừa rồi không hiểu sao lại nảy lên chẳng ngờ lại mau chóng ứng nghiệm như vậy.

Đúng là hiệp lộ tương phùng, [2] tiến thoái lưỡng nan.


Chỉ mong sao lúc nãy cách một đoạn sơn lộ xa xa, cách hàng cổ thụ âm u chim hót côn trùng kêu, người nọ vẫn chưa nghe thấy gì hết.
Ta hoảng loạn đem Tiêu Nhi từ trên lưng ta chuyển thành ôm vào lòng, nghĩ một lát, lại thả Tiêu Nhi xuống chắn trước nó, chỉ mong làm vậy có thể che khuất Tiêu Nhi để người ta không trông thấy nó, không ngờ Tiêu Nhi giãy dụa từ đằng sau nhảy vọt ra đứng trước mặt ta, như châu chấu đá xe muốn bảo hộ ta.
Ta nhất thời sốt ruột bước một bước muốn chìa tay kéo nó, nhưng lúc đó lại không cẩn thận bước hụt một bậc đá, mắt cá chân bị trẹo, mắc vào một khe đá nứt ra.
Trơ mắt nhìn ba người kia từ từ đi tới càng lúc càng gần, ta lại không thể nhúc nhích dù chỉ một chút, đành kéo Tiêu Nhi nghiêng người ép sát vào vách đá, gắng hết sức nhường lối đi vốn không rộng lắm, vừa nín thở cúi đầu âm thầm vận lực cánh tay, muốn rút mắt cá chân bị kẹt kia ra.
Nhưng, mắt cá chân ma sát với khe đá, càng rút càng sưng tấy, đã rạch một vệt máu mà vẫn không rút ra được.

Đành từ bỏ, coi bản thân như tảng đá câm giữa núi rừng, cũng không cho Tiêu Nhi cựa quậy.
Ta cúi đầu nhìn một đôi giày, hai đôi giày chậm rãi đi qua trước mắt ta, mỗi một đôi đều giẫm lên dây cung giương căng trong lòng ta, rung lên vang vọng cõi lòng, ầm ĩ đinh tai nhức óc.
Mãi đến khi đôi giày thứ ba lướt qua tầm mắt ta, ta mới dần dần bình tĩnh lại, không thể không mừng vì hai a hoàn theo hầu y hôm nay không nhận ra ta và Tiêu Nhi.
“Vị phu nhân này có gì phiền lòng sao?”
Ai dè, ngay sau đó a hoàn đi cuối đột nhiên quay đầu, nhìn ta hầu như muốn hòa làm một thể với tảng đá.

Hai người đi trước đương nhiên cũng ngừng bước.
~~~~~o0o~~~~~
Chú thích:
[1] Thần chung mộ cổ: tiếng chuông buổi sớm và tiếng trống buổi chiều, ngụ ý đánh thức.
[2] Hiệp lộ tương phùng: gặp lại nhau trên con đường hẹp.
 
------oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui