Chuyển ngữ: Tiểu Dạ a.k.a Mốc
Ta chợt cảnh giác, lập tức nghiêng người tránh đi, nói: “Bùi đại nhân tới thật đúng lúc, ta có chuyện đang muốn thương lượng với ngài.”
“A? Chuyện gì?” Bùi Diễn Trinh cúi đầu vuốt ve đường vân trên tay áo, thờ ờ nói: “Nếu là về chuyện Triển Việt, thì không cần thương lượng.”
“Vì sao?!” Ta ngẩng phắt đầu, vội vàng hỏi.
Ta còn nhớ trước đây hễ có chuyện gì Bùi Diễn Trinh phân nửa đều theo ý ta, trước kia vì nể mặt người mẹ quá cố của ta, hiện giờ vì ta là cháu gái bên ngoại của y, là một vị trưởng bối phải khiêm nhường bao dung khắp nơi khắp chốn, tại sao hôm nay lại từ chối thẳng thừng như vậy?
Bùi Diễn Trinh nhìn ta nhàn nhạt nói: “Diệu Nhi đưa đến một số tiền lớn như vậy vì muốn tạ ơn Triển Việt?”
“Không chỉ có vậy, ta muốn ngày ngày đều có thể nhìn thấy Triển đại hiệp.” Ta nôn nóng thốt ra những suy nghĩ trong lòng, vừa nói xong liền hối hận, hối hận mình nói thật trắng trợn, hành động lần này của ta chẳng khác nào thọc gậy bánh xe, muốn cướp thì cũng phải làm thật khéo léo, nói trắng ra như vậy, có phần hơi ngang ngược cưỡng ép đoạt lấy, chẳng khác nào mấy tên chặn đường cướp bóc.
“A? Ngày ngày muốn gặp?” Nhưng thấy đôi mắt Bùi Diễn Trinh hơi híp lại, chậm rãi nhai nuốt mấy chữ này ở trong miệng, cười mà như không cười.
“Ta hiểu được ngài cảm thấy hơi khó xử, nhưng mà, nhân tài trong nha môn xuất hiện đàn đàn lớp lớp, thiếu một hai vị bộ khoái cũng chẳng sao đúng không? Mà hiện giờ ta đi lại bất tiện, rất cần một hộ vệ tùy thân võ công cao cường đi theo bảo vệ, chẳng hay ngài có thể dàn xếp một chút?” Ta dịu dàng nói mấy lời này, có đôi chút mất bò mới lo làm chuồng, định để Bùi Diễn Trinh hiểu được không phải ta muốn cướp người của y.
Bùi Diễn Trinh ngắm phong cảnh ngoài viện qua vai ta, một lúc lâu sau mới từ từ nói: “Cũng không phải hoàn toàn không có cách dàn xếp chuyện này.”
“Vậy thì thế nào?” Ta chỉ biết, Bùi Diễn Trinh là người dễ nói chuyện nhất!
Nhưng thấy y không nhanh không chậm thu hồi tầm mắt, nhìn ánh mắt đầy thiết tha mong đợi của ta, mới từ từ mở miệng: “Diệu Nhi có thể ngày ngày giờ giờ đều muốn thấy ta, ta sẽ phái Triển Việt đến Thẩm gia làm hộ vệ.”
Cái này…
“Hai người đang làm gì vậy?” Ta đang suy nghĩ, không ngờ bên tai truyền đến một thanh âm, quay đầu lại, thì ra là Tống Tịch Viễn đang đứng ở ngoài phòng khách, hai hàng lông mày cau chặt lại, quạt giấy trong tay gõ vào khung cửa kêu “bốp” một tiếng.
Ta cúi đầu, lại thấy hai tay ta đang cầm lấy khuỷu tay áo Bùi Diễn Trinh, nghiêng người về phía y, gần đến không thẻ gần hơn, Bùi Diễn Trinh đang cúi đầu nhìn ta đầy tình cảm… Nghĩ đến vừa rồi vì chuyện Triển Việt mà ta nhất thời kích động chẳng biết từ lúc nào đã túm lấy Bùi Diễn Trinh, mà bản thân mình lại chẳng hề hay biết, hiện giờ lại để Tống Tịch Viễn bắt gặp, khó tránh khỏi liên tưởng tới mấy chuyện mờ ám không thỏa đáng.
Ta vội vàng buông Bùi Diễn Trinh, đứng lùi ra xa, thanh minh với Tống Tịch Viễn: “Không có gì, cái gì cũng không có, ta không làm gì với Diễn Trinh của ngươi đâu.”
“Của ta?” Tống Tịch Viễn ngẩn ra.
“Ai?” Bùi Diễn Trinh ngừng lại.
Bất quá thì! Ta lúc thì dè chừng, lúc thì muốn vạch trần sự thật! Hai người họ vốn có tình cảm mờ ám, tự cho là có thể lừa dối mọi người, lại bị ta phát hiện ra.
Cái này, phải làm thế nào mới tốt đây?
Ta vội nói: “Ta cái gì cũng không biết nha.” Nói xong lại thấy mình càng chùi càng đen.
“Nàng không biết cái gì?” Hai người Tống, Bùi đôi mắt u ám, nhìn ta chăm chú, đồng thanh nói.
Ta cúi đầu vuốt ve bụng, cố làm ra vẻ không nghe không thấy.
“Diệu Diệu.” Tống Tịch Viễn mở quạt giấy ra, giọng nói trầm xuống hai phần, ngày thường hay thấy hắn cợt nhả cười đùa, chưa từng thấy hắn như vậy, gương mặt băng lãnh, thanh âm lạnh thấu xương.
Ta nhắm mắt lại, bất chấp tất cả nói: “Hai người yên tâm, mặc dù ta nhận ra một chút… một chút tình yêu cấm của hai người, nhưng Thẩm Diệu ta không phải người lắm mồm nhiều chuyện, quyết không nói với người thứ hai, huống hồ, ta thật sự chỉ nhận ra một chút, một chút xíu mà thôi…”
Ta vặn ngón út, lí nha lí nhí còn nhỏ hơn cả tiếng muỗi kêu, kiên quyết thanh minh.
“Tình yêu cấm…?” Sắc mặt Bùi Diễn Trinh từ nghi hoặc chuyển sang kinh ngạc lại đổi thành giận dữ, lát sau quai hàm giật giật, có lẽ là đang nghiến răng nghiến lợi, phất tay áo dài, hai mắt nhắm chặt, quay đầu sang chỗ khác, vẻ mặt lúc liếc nhìn ta như không nhịn được muốn giết người diệt khẩu, khiến ta kinh hãi không thôi…
Quạt giấy trong tay Tống Tịch Viễn “xoạch” một tiếng rớt xuống nền đất, đinh quạt rơi ra, một chiếc quạt giấy đang yên đang lành bị xé thành mảnh nhỏ, biểu đạt người ta thẹn quá hóa giận khi bị vạch trần chân tướng.
Dáng vẻ hai người họ khiến ta sợ quá lùi ra sau hai bước, đang định gọi Lục Oanh, lại nghe thấy Tống Tịch Viễn hỏi ta, giọng nói vô cùng hung tợn: “Nàng nhận ra “một chút” từ lúc nào?!”
Ta bị vây ở giữa cái bàn và hắn không thể lui được nữa, lúng ta lúng túng: “Từ lúc… từ lúc gặp nhau ở Tần Sở quán… ngươi ghen với tiểu cữu cữu… tiểu cữu cữu ghen với ngươi… hai người… hai người đều thích nam…”
Bùi Diễn Trinh vươn tay xoa xoa mi tâm, vén vạt áo ngồi xuống, tiện tay cầm lấy chén trà bên cạnh muốn uống.
“Đừng!” Ta chìa tay ngăn y lại, y lúc này mới cúi đầu nhìn kỹ, đưa đến bên miệng không phải chén trà, mà là bồn cá nhỏ phụ thân ta mua lúc mới lập nghiệp, nếu ta không có lòng tốt ngăn lại, y suýt nữa đã nuốt cá tự vẫn rồi…
Tống Tịch Viễn đi tới đi lui hai vòng trong phòng khách, cuối cùng dừng lại trước một pho tượng Quan Âm mặt mũi hiền lành bình tĩnh lại, ngực vẫn không ngừng phập phồng.
Xem dáng vẻ hai người như vậy, ta nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải, nào ngờ em bé trong bụng liên tục đạp ta hai cái, đôi chân rất có phong thái Thiếu Lâm đoạt mệnh, đạp một cái chân ta mềm nhũn ra, “Ai nha.” một tiếng, ta vịn vào chân bàn muốn ngồi xổm xuống.
“Diệu Diệu!”
“Diệu Nhi!”
Hai người trăm miệng một lời đồng thời quay lại, một trái một phải cẩn thận dìu đỡ ta ngồi xuống ghế tựa, Tống Tịch Viễn vuốt vuốt lưng ta, Bùi Diễn Trinh ngồi xổm xuống cau mày nhìn sắc mặt ta: “Sao rồi, Diệu Nhi? Nàng cảm thấy chỗ nào không thoải mái? Ta lập tức đi mời đại phu.”
Ta thở hổn hển hai cái, thở xong ngăn y lại: “Không sao.” Chỉ vào bụng: “Chỉ là em bé đạp hơi mạnh chút thôi.”
Sắc mặt hai người lúc này mới hòa hoãn đôi chút, thở phào ngẩng đầu lên lại nhìn thấy ánh mắt đối phương, lập tức căm giận ngoảnh mặt sang chỗ khác, chỉ sợ nếu nhìn thêm chút nữa sẽ bị đau mắt.
Không khí căng thẳng một lúc lâu Bùi Diễn Trinh mới quanh lại nghiêm túc nói với ta: “Diệu Nhi, nàng nghĩ quá nhiều rồi.
Ta và Tống công tử không hề có giao tình, trước kia không có, bây giờ không có, tương lai tuyệt đối không có!”
Tống Tịch Viễn lại càng kiên định nói từng chữ từng chữ một: “Diệu Diệu, Bùi đại nhân thế nào ta không biết, Tống Tịch Viễn ta không thích nam nhân! Nhắc lại một lần nữa với nàng, ngày ấy ta chỉ đến đó bàn việc làm ăn buôn bán, gọi tiểu quan cho Trình lão gia!”
“Bây giờ, nàng có tin không?” Bùi Diễn Trinh lại hỏi.
Ta sợ hãi nhìn hai người họ, chỉ thấy mắt hai người họ trừng ta như muốn nứt ra, vẻ mặt nếu như ta dám cả gan nói ra nửa chữ “không” liền trực tiếp lôi ta đi dùng “hổ đầu trát”[1] phập một nhát là xong đời, cảm thấy run lẩy bẩy, nói nhỏ: “Tin, ta tin.”
“Thực sự tin?” Tống Tịch Viễn chỉ thiếu lấy khế ước ra bảo ta ký tên đồng ý ngay tại đây mà thôi.
“Thực sự tin!” Ta mở miệng thề son sắt, trong lòng lại không khỏi nghĩ quanh co mấy vòng, nếu hai người họ không có loại tình yêu cấm kia, mấy thứ trước đó… chẳng lẽ…
Thôi, làm người quý ở nan đắc hồ đồ,[2] trở thành như vậy rõ ràng chỉ có hao tổn tinh thần mà thôi.
Ngày hôm đó, hai người họ bắt ta lặp lại lời cam kết, rồi mới lòng đầy căm phẫn phất tay áo rời đi, hiếm khi cùng chung mối thù như vậy.
Ta hậm hực hát hồi bạch kiểm, sung sướng vì hai ngày nay không có người đến cửa quấy rầy, nhàn nhã biết bao.
Nhưng mà chuyện Triển đại hiệp cũng vô vọng mất rồi, khiến ta khó tránh khỏi phiền muộn, em bé trong bụng giống như đường nhân thổi phù phù là thành hình, khiến ta đây mặc dù nhàn rỗi cũng không thể dạo chơi chung quanh, càng là chỗ nhiều người qua lại thì càng không được đi, duy nhất một việc mà ta có thể làm được, đó chính là câu cá.
Những chuyện khác ta không dám nói là thiên phú, chỉ có câu cá là còn có chút thiên phú dị bẩm, hễ vung cần câu lên, chưa đầy thời gian nửa chén trà nhỏ nhất định có cá mắc câu.
Ta xách con cá lên bờ nhìn nhìn ngó ngó là đỏ là trắng rồi lập tức bảo Lục Oanh thả nó về.
Trong nhà ta không thiếu một hai con cá để ăn, ta chỉ câu cá cho vui mà thôi.
Hôm nay, bên bờ Sấu Tây Hồ ta mới ngồi được một nén nhang đã câu được hai con cá chép một đỏ một trắng, ngay sau khi thả xuống hồ thì nghe được lão bá cũng đang thả câu bên cạnh nói: “Phu nhân thật có tài câu cá, lại tốt bụng nữa!” Đã lâu rồi chưa được người khác khen, ta không khỏi mở cờ trong bụng, cảm thấy vô cùng thỏa mãn, rụt rè đồng ý: “Nào có nào có!”
Đang say sưa mở cờ được một nửa, không ngờ lại nghe thấy tiếng cười phì dưới cành dương liễu cách đó không xa, dưới bóng râm mát xuất hiện một người, lông mày sáng sủa mắt như sao, hàng răng trắng bóng rạng rỡ, mặc quần áo màu xám bạc, thoạt nhìn mộc mạc thuần khiết, nhìn lần nữa thấy cả người ẩn chứa khí phách cao ngạo tôn quý.
Vậy mà y lại nói: “Tiểu thư đây đang câu cá hay cho cá ăn?”
Ta định đáp lời, lại nghe thấy giọng nói khinh thường của y: “Nếu cho cá ăn, tiểu thư không ngại tốn công sao?”
Một chậu nước lạnh đổ ụp xuống đầu.
Người này nói chữ chữ đều lộ ý châm biếm, rõ ràng là nói cá sở dĩ cắn câu, là bởi vì ta không giết chúng nó, lại còn được ăn miễn phí, cớ sao lại không làm.
Ta không vui, nói: “Một chút cũng không tốn công.
Ta rất hài lòng, nghe công tử kiến giải như vậy, có lẽ tài nghệ vô cùng cao siêu, không bằng cũng cho ăn một lần để ta được chiêm ngưỡng?”
Người nọ nhướn đuôi mày ở trên cao liếc nhìn xuống bằng nửa con mắt, nói: “Tiểu thư đã hạ chiến thư, ta nào dám không nhận? Hôm nay ta và tiểu thư cùng so tài thế nào?”
“Rất tốt.” Người này dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn khinh thường người khác, đúng hơn là trong mắt y chẳng có ai cả.
Người nọ đảo tròng mắt, lại nói: “Đã là tỷ thí, phải có thắng thua, cá cược mới có hứng thú.”
“Được.” Ta tự tin mình chắc chắn sẽ thắng, nên rất sảng khoái đáp ứng y: “Ngài muốn cược bao nhiêu ngân lượng?”
Y nhìn cái bụng tròn tám tháng của ta, chẳng hiểu tại sao lại cười, nói: “Không cược vàng bạc, mà cược câu hỏi, nếu tiểu thư thua, chỉ cần trả lời tốt vấn đề của ta mà thôi.”
Mấy lời này khiến người nghe vô cùng không thoải mái, không thoái mái từ đầu sợi tóc đến kẽ ngón chân, chẳng những tự tin mù quáng mà còn võ đoán, lại còn dùng khẩu khí ban ơn, thực không hiểu nhà ai mà có loại thiếu gia như này, chưa nếm trải mùi đời bao giờ.
Ta giương mắt nhìn y: “Nếu ta thắng thì thế nào?”
~~~~~o0o~~~~~
Chú thích:
[1] Hổ đầu trát: Trát là con dao xắt thuốc, xắt cây cỏ, một đầu cố định còn đầu kia có cán, có thể nhấc lên đè xuống.
Vì con dao để xử trảm tội nhân cũng có hình dạng như thế nên nó cũng được gọi là trát.
[2] Nan đắc hồ đồ: khó khăn lắm mới được hồ đồ
------oOo------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...