Hai Người Đấu Hư Giường

Thường thì là người nổi tiếng, luôn là có vài phóng viên nghe tiếng chạy đến phỏng vấn, dĩ nhiên giống như Âu Dương nữ sĩ một người nổi tiếng mang theo một ít sắc thái scandal như vậy càng thêm nhiều người đến phỏng vấn một chút.

Một buổi sáng tinh mơ, phóng viên một tuần san nào đó nghe được tin đồ chạy tới, cải trang đi khách sạn, chờ đợi nhiều giờ rốt cuộc lại để cho cô ta bắt được mới Âu Dương nữ sĩ vừa đi ra ngoài với bạn trai ngoại quốc trở về. Kết quả là, vừa mở máy ghi âm, liền xông lên. . . . . .

NICO cảnh giác ngăn ở trước người Âu Dương, trợn tròn cặp mắt quát: "Cô từ đâu đến, đi nhanh lên, nếu không tôi gọi bảo vệ rồi."

Ký giả lấy ra máy chụp ảnh tính toán chụp mấy tấm ảnh cũng tốt, cô vừa tránh người đàn ông ngoại quốc, tránh cho anh tới đoạt máy chụp ảnh, còn vừa hỏi vấn đề: "Âu Dương nữ sĩ, ngài lúc này tới thành phố G vốn định tham gia diễn xuất gì sao? Nghe nói bên cạnh ngài những năm này vẫn luôn có một bạn trai thần bí, chính là vị bên cạnh này sao? Nghe nói là ngài đã ly hôn, xin hỏi ngài một đoạn hôn nhân trước tại sao thất bại đây? . . . . . ."

Càng hỏi đến phía sau càng bén nhọn, NICO nổi giận, cơ hồ là toàn thân nhào tới muốn chết sống đánh nhau với người phóng viên kia: dám khi dễ người phụ nữ của anh như vậy, quả thực là không muốn sống!

Khóe mắt Âu Dương hơi hơi nhíu lại, ở thời điểm NICO cách phóng viên này còn không đến một cm, rất "Kịp thời" kéo anh lại. Tại sao là khoảng một cen-ti-mét đây, đây là một vấn đề thời cơ, đầu tiên vấn đề của người phóng viên kia quả thật độc ác, muốn cho cô ta xem màu sắc thích hợp một chút, nếu không cô ta còn tưởng rằng Âu Dương là dễ bị bắt nạt? Dĩ nhiên cũng không thể để cho NICO động tay thật, bởi vì Âu Dương đột nhiên nghĩ đến có một việc, bạn bè phóng viên có thể giúp chút gì đó không —— điều này cũng muốn cảm tạ mấy vấn đề mới vừa rồi.

Người phóng viên kia cũng là gặp qua nhiều trường hợp, hô mấy hơi thở liền khôi phục lại, mặc dù không thể từ trong miệng Âu Dương nữ sĩ đào ra cái tin tức gì hữu dụng, chỉ là chụp vài tấm hình cũng đủ cô tự do phát huy. Sau đó ngoài dự liệu của cô chính là, Âu Dương nữ sĩ thân thiết nói với cô: "Vấn đề của cô cái này tiếp theo cái kia, dù sao không đến nỗi muốn tôi ở chỗ này trả lời đi. Vào đi, chúng ta nói ở trong nhà."

Đồng chí phóng viên mặc dù bình thường sẽ viết loạn bậy bạ, nhưng lần này cô thề là thật, cô thật sự thấy Âu Dương nữ sĩ nói chuyện thân thiết đối với cô, mà không phải giống như người khác gọi bảo vệ đến kéo cô chạy ra. Nhất thời, đồng chí nữ phóng viên hành nghề mấy năm có loại cảm giác lệ nóng quanh tròng, rất là vui vẻ theo sát Âu Dương nữ sĩ này đi vào —— này lệ nóng, một phần nhỏ là bởi vì đối xử thân thiện này, một phần rất lớn có lẽ là vì bài báo độc nhất này của cô sau này có thể có tiền đồ. Tương lai thật tốt đẹp, một phóng viên ở trước khi vào cửa cảm khái như vậy.

NICO giống như một pho tượng La Hán trung thành, bảo vệ ở bên cạnh Âu Dương, cảnh giác phòng bị, một khi đồng chí phóng viên có lời gì quá đáng liền vung quả đấm: mặc kệ cô là người phụ nữ hay là người đàn ông, chỉ cần khi dễ người phụ nữ của tôi, đều không phải là người!

. . . . . .


Lý Phỉ gọi một cuộc điện thoại đến, giọng nói điên cuồng hét lên khiến cho Tiểu Phàm mặc quần áo người giúp việc giả bộ quét dọn phòng ốc cảm thấy long trời lở đất, vì bảo vệ màng nhĩ, cô đem ống nghe cách ra một chút, sau đó mới hỏi Lý Phỉ có chuyện gì.

"Em gái, mau chóng mở ti vi, mau! kênh giải trí XX. . . . . ."

TV mở ra, là tiết mục một thăm hỏi, khách mời là nhà bình luận cực kỳ thành công gần đây trên internet, đặc biệt nhằm vào điểm nóng chuyện vặt tiến hành phân tích, phê bình, phê phán, chính là nói người bị anh để mắt tới đều có thể bị đào ra ví dụ như thời kỳ học sinh, một lần nào đó cuộc thi "Riêng tư" thất bại .... Tiểu Phàm cười cười, không biết kỳ này đến phiên người nào xui xẻo.

Cười a cười a, cười được một nửa đều sẽ là xảy ra vấn đề. Xem Tiểu Phàm nghe mấy câu nói, tươi cười trên mặt như trời mưa xuống tấm kính nào nào đó một loạt giọt mưa, bị cần gạt nước vô tình quét qua, biến mất trong nháy mắt. . . . . .

Chỉ nghe người chủ trì trên TV hỏi: "Vương lão sư, ngài cảm thấy trong báo cáo của tuần san XX về Âu Dương nữ sĩ về chuyện của con tính chân thật là như thế nào?"

Khách mời Vương lão sư thân thể dựa về phía sau, lộ ra nét mặt nghiên cứu: "Về chuyện này, tôi cũng vậy tiến hành khảo sát đặc biệt qua, tôi phát hiện Âu Dương nữ sĩ nói con trai của bà ấy bây giờ đang ở công việc chính phủ, theo tuổi của bà ấy đến sắp xếp coi là, quả thật có mấy yêu cầu phù hợp, trong đó có Dịch Phó Thị Trưởng tiên sinh của chúng ta —— dĩ nhiên nó là không thể nào, còn dư lại mấy người trẻ tuổi, được, còn cần tiến hành một bước kiểm tra nữa. . . . . ."

Nghe đến đó, Tiểu Phàm có chút dở khóc dở cười, cô là nên cảm tạ Vương giáo sư chính là thủ hạ lưu tình, hay là nói đây chỉ là mở đầu?

Sau đó cô còn quên cúp điện thoại, thanh âm Lý Phỉ này to rõ truy đuổi mà đến: "Em gái, mới vừa rồi còn có một đoạn giới thiệu cậu, làm sao cậu có thể không thấy đâu cả? ! Đợi, tớ lập tức lên mạng tìm kiếm, đợi truyền cho cậu nha! Không được, cậu ở nhà đợi, tớ trực tiếp đem video và tuần san này mang tới cho cậu, chờ nha. . . . . ."

Tiểu Phàm còn chưa không kịp nói gì, người kia đã cúp điện thoại, tuyệt đối là người không gió cũng dậy sóng, hiện tại cũng có gió rồi, còn có thể không hấp tấp? Sau khi cảm khái, Tiểu Phàm bình tĩnh lên trên mạng tìm kiếm đoạn video kia, thảo luận tuần san, con dâu của Âu Dương nữ sĩ là vị nữ giáo sư họ An ở đại học G, phóng viên đến đại học G âm thầm hỏi qua, nghe nói vị Giáo sư An này bởi vì nguyên nhân cá nhân trước mắt ở vào trạng thái nghỉ phép, nguyên nhân có nhiều loại, tương đối chính xác là bởi vì mang thai. . . . . .

Theo các loại chứng cứ tìm kiếm xuất hiện, về chuyện tình của con trai và con dâu của Âu Dương bị tô vẽ hiện tại công việc nhạy bén, lại ở trong tin tức bạn bè trên mạng bình luận, cuối cùng quả thực là. . . . . . Thêu dệt vô căn cứ!


Tiểu Phàm nghĩ vào lúc này cô cũng không nên dùng gọi điện thoại cho Đông Thần đi, loại chuyện bàn luận liên quan đến nhân viên chính phủ này nhất định sẽ truyền đến tòa nhà thị chính, về phần rốt cuộc sẽ đối với tuần san này, video này làm thế nào xử lý liền là một chuyện khác.

Chuông cửa vang lên, Lý Phỉ ôm một chồng sách lớn còn có một cái máy tính bảng vọt vào, một đường đi vào còn một đường rơi sách, Tiểu Phàm theo ở phía sau nhặt lên một cuốn nhìn, trên bìa mặt tuần san thì có một tấm ảnh không nhỏ là Âu Dương nữ sĩ khuôn mặt tươi cười cao quý điển nhã, bên cạnh chú thích tựa đề là: Chuyện bí mật của nghệ thuật gia nổi tiếng Broadway lâu năm.

Lý Phỉ cầm máy tính bảng, đem thanh âm bật lớn nhất, trực tiếp để vào trước mắt Tiểu Phàm, để cho cô nghe một chút đoạn video kia giới thiệu con dâu của Âu Dương nữ sĩ, bên ngoài đưa Lý Phỉ kia thanh âm hả hê: "Âu Dương nữ sĩ quả nhiên là thủ đoạn cao minh nha. . . . . ."

Tiểu Phàm lặng lẽ thở dài một cái, chỉ cảm thấy con đường phía trước lâng lâng, không thấy được.

. . . . . .

Cùng NICO ngồi ở trên ghế sa lon xem ti vi, Âu Dương nữ sĩ mỉm cười, mặc dù bà không ngờ rằng phỏng vấn sẽ khiến cho hưởng ứng lớn như vậy, chỉ là hình như chuyện trước mắt này đã đủ tiểu tử đau đầu thật lâu rồi, nó rốt cuộc còn có thể đem vợ giấu bao lâu? Dĩ nhiên, Âu Dương nữ sĩ rất tin tưởng, lấy địa vị và thông minh của con trai của bà có thể đem những lời bình luận này ở trong phạm vi khống chế hợp lý.

NICO rất hưng phấn hỏi: "Thân ái, chúng ta không phải nên đi đến trong nhà đứa bé xem náo nhiệt một chút?"

Âu Dương rất bình tĩnh cắt đứt suy nghĩ của anh: "Hai vợ chồng trẻ thương lượng đối sách ở trong nhà, chúng ta đến đó làm gì? Chẳng lẽ anh không lo lắng, em bị nó đá văng ra ngoài cửa."

Trên mặt NICO thể hiện sự cứng rắn sắc sảo: "Bọn họ vẫn còn đuổi và động tay với em, anh nhất định xông lên đánh bọn họ!"

Âu Dương cười, đưa tay nhéo mặt của anh một cái: mặc dù nói không biết mình rốt cuộc là nuôi một đứa nhỏ hay là tìm người đàn ông, nhưng mà anh thật sự rất tốt.


. . . . . .

Nơi làm việc của tòa nhà thị chính, trong phòng làm việc Phó Thị Trưởng là một mảnh trầm mặc, im hơi lặng tiếng giống như nước đọng, tất cả mọi người đưa ánh mắt nhìn về phía trên người Phó thị trưởng mặt nhìn như không có vẻ gì, làm nhân vật chính trên báo, ý kiến của anh đặc biệt quan trọng, chỉ cần anh ra lệnh một tiếng bảo là muốn phong tỏa những bài bình luận này, công việc kia nhân viên sẽ bắt đầu hành động nhanh nhất —— đối đáp với những bài bình luận này, bọn họ vẫn có đối sách.

Đột nhiên cổ họng Đông Thần bỗng nhúc nhích, sau đó sâu kín mở miệng: "Lần này bà chơi đùa thật là quá đáng." Phơi bày chuyện của anh và Tiểu Phàm là nhỏ, dẫn đến mọi người có quyết tâm đưa ánh mắt hướng đến hôn nhân của Âu Dương nữ sĩ và lão Dịch, chuyện này lại liên lụy đến lão Dịch mà nói, đây chính là muốn động đến trung ương, ảnh hưởng đến một lượng người lớn!

Phương pháp giải quyết tốt nhất là công bố quan hệ của anh và Tiểu Phàm, khiến cho bọn họ đem ánh mắt tập trung ở trên người hai người bọn họ, yêu cầu bao nhiêu chuyện khuê phòng lý thú cũng tùy bọn họ đi đào bới, chỉ cần không ảnh hưởng đến oàn cục cũng không cần ngăn cấm.

Cầm ly trà trên bàn lên, hớp một hớp trà xuân Long Tỉnh, khóe miệng Đông Thần tràn ra mỉm cười, giao phó nhân viên làm việc thích hợp hướng dẫn công việc xong, có thể từng bước một tiết lộ về câu chuyện tình yêu tuyệt đẹp của Phó Thị Trưởng Dịch và nữ giáo sư đại học G. . . . . . Vì vậy Bí Thư Xử bắt đầu sáng tác lịch sử tình yêu của hai người rồi, đương nhiên là trên cơ sở sự thật thêm mắm thêm muối một phen, cần phải khiến cho chuyện xưa đủ đặc sắc phù hợp lòng hiếu kỳ hại chết người kia của công chúng, đồng thời còn muốn vào từng bước vì Phó Thị Trưởng tạo nên một hình tượng người đàn ông tốt thế kỷ mới, nhằm vì sau đó không lâu bổ nhiệm thị trưởng tranh thủ ý dân ủng hộ nhiều hơn.

Ở sau khi Phó Thị Trưởng Dịch rời đi, nhân viên làm việc đối với bóng lưng của anh đưa ra cái nhìn ngưỡng mộ cao cả —— Tiểu Dịch tiên sinh có thể leo lên đến vị trí này quả nhiên là có đạo lý, có thể đem sự kiện scandal lợi dụng vô cùng tinh tế như thế, công tư trọn vẹn đôi đường, thật không phải là người bình thường dám làm đâu!

Dịch Đông Thần dửng dưng mà ngồi xuống xe cơ quan, lái về nhà đi, nếu như nhân viên làm việc hiệu suất cao mà nói, có thể lái đến nửa đường sẽ có người theo đuôi đi. Anh tựa đầu ở trên đệm phía sau, thuận miệng hỏi tài xế một tiếng: "Ông Từ, ông cầu hôn với người bạn già như thế nào?"

Tài xế thật thà mà cười lên: "Tôi đâu có câu hôn với bà ấy đâu, khi đó người trung gian giới thiệu, sau đó xem vừa mắt, gặp mặt vài lần liền bắt đầu kết hôn."

Đông Thần ồ một tiếng, anh hồi tưởng một phen, hình như mình cũng chưa từng cầu hôn Tiểu Phàm thật tốt, trước kia thư ký đã hỏi anh vấn đề này, kết quả anh chỉ có thể rất vô sỉ mà đem vấn đề ném cho thư ký để cho cô ấy tự do phát huy, còn bình tĩnh phán một câu: "Cô coi như viết tiểu thuyết đi." Anh nghĩ, về nhà nên thương lượng một chút thật tốt vấn đề này với Tiểu Phàm.

Dựa vào kỹ thuật lái xe tuyệt vời của tài xế lão, thành công bỏ rơi đám người mưu đồ muốn theo đuôi, sau đó thuận lợi mà đem Đông Thần đưa đến dưới lầu nhà.

Đông Thần là ở trong tiếng cười khoa trương của Lý Phỉ đi vào nhà, chỉ thấy anh bình tĩnh mà đối với "khách ngoại lai*" nói: "Tôi và Tiểu Phàm thương lượng một ít chuyện, cô hôm nay hãy đi về trước đi."


*: Khách từ bên ngoài

Lý Phỉ ở trước mặt Tiểu Phàm giương nanh múa vuốt, vừa gặp phải Đông Thần giống như chuột thấy mèo, nhất thời ngừng lại. Trước khi đi lại bị Đông Thần gọi lại: "Đợi một lát, đồ của cô cũng cùng mang đi đi, để lại một quyển cho chúng tôi là đủ rồi." Dĩ nhiên Đông Thần chỉ là một đống lớn tuần san chồng chất.

Tiểu Phàm giật mình, dựa theo Lý Phỉ loại phương thức khuân vác kia... vị trí những cuốn tuần san này làm cho người ta lo lắng vô cùng, rất có thể đi vài bước rơi một quyển, mà người đi đường phía sau cô còn lại là mỗi người nhặt một quyển —— đây khác ở chỗ nào so với phát truyền đơn trên phố?

Thời điểm Tiểu Phàm đem băn khoăn này nói với Đông Thần, Đông Thần rất bình tĩnh đáp một câu: "Được, anh hiểu biết rõ, hiệu quả này tốt vô cùng."

Phó Thị Trưởng Dịch bắt đầu dùng mắt quan sát thân thể Tiểu Phàm, từ đầu đến chân, vừa tỉ mỉ ngắm, còn vừa chậc chậc khen ngợi: "Không tệ không tệ."

Tiểu Phàm ném một ánh mắt xem thường qua: "Chớ lộ ra bộ dạng bỉ ổi như vậy!"

Đông Thần cười: "Vợ của anh ăn mặc một phen sẽ phải cực kỳ thời thượng, đúng rồi, đi chọn một bộ quần áo sạch sẽ một chút, tóc hiện tại buộc lên đến đây giống như vậy đi. . . . . ." Nguyên tắc của anh chính là không thể để cho người nhìn ra Tiểu Phàm ăn mặc quá tùy tính, nhưng mà cũng không thể khiến cô thật xinh đẹp, quyến rũ của cô một mình mình thưởng thức là đủ rồi.

Tiểu Phàm khẽ nhếch miệng, nghĩ đến khả năng nào đó, nhất thời có loại cảm giác ngổn ngang trong gió: "Anh là tính toán để cho tôi đi khẩu chiến quần hùng*?"

*: tranh luận bằng miệng với dư luận

Sắc mặt Đông Thần nhất thời tối tăm: "Anh là người đàn ông không có tiền đồ như vậy sao?" Nói xong anh nắm tay Tiểu Phàm lên thả vào trên cánh tay của mình, sau đó lôi kéo cô đi đến phía trước gương, nhìn gương, cảm thán một tiếng: "Chúng ta thật là trời sinh một đôi."

Tay nhó bé của Tiểu Phàm hơi run rẩy một chút, bởi vì cô mới vừa khó khăn lĩnh ngộ được một chuyện, tại một ngày nào đó không lâu trước đây, cô muốn cùng người đàn ông bên cạnh đi lừa gạt người xem —— chồng trước vợ trước đi với người hôn nhân trước —— đây cũng quá lừa bịp rồi !

Tác giả có lời muốn nói: Âu Dương xuất hiện nhiệm vụ chính là đem con trai, con dâu thuận lợi đưa lên trên xe tốc hành tạo người. . . . . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui