Quán cà phê, không để ý ánh mắt người xung quanh, Âu Dương bình tĩnh ngồi ở vị trí cũ chờ đợi một người. Làm một người phụ nữ ly hôn, hơn nữa một mình ở xa, bà thừa nhận ánh mắt và dư luận là người khác khó có thể tưởng tượng, có thể nói từng ấy năm như vậy đến nay, bà cũng có thói quen trạng thái cuộc sống như thế.
NICO đã thở hồng hộc chạy đến, trong tay cầm một cái hộp nhỏ màu đỏ. Thấy Âu Dương vẫn còn ở tại chỗ, anh mừng rỡ cực kỳ, kích động ôm cổ cô: "Gả cho anh, gả cho anh, gả cho anh. . . . . ." Anh từng lần một nhắc lại, đại khái định đem Âu Dương xoay đến chóng mặt rồi, sau đó bà một lời thông minh nói một tiếng "Được", trong khi đó anh cũng không chút nào do dự đeo nhẫn ở trên tay Âu Dương, như vậy người phụ nữ liền sẽ trốn không thoát.
Âu Dương bất đắc dĩ nở nụ cười: "Anh thật đúng là giống như tiểu tử kia nói, giống như đứa bé. Được, trước tiên ngồi xuống trước ly nước đi."
NICO kiên trì muốn chiếc nhẫn dưới tay bà, sức lực kia quật cường thật là mười đầu bò cũng kéo không trở lại.
Âu Dương nhận lấy cái hộp nhỏ, bình tĩnh mở miệng: "Thân mến, anh nên biết em lần này tại sao trở về Trung Quốc, tiểu tử Đông Thần kia cùng cha nó quá giống nhau, em sợ hôn nhân của nó cũng đi theo vết xe đổ của chúng tôi."
"Chuyện này cùng em gả cho anh có quan hệ thế nào?" NICO bộ mặt nghi ngờ.
"Chờ bọn chúng có đứa trẻ, đời sống tình cảm ổn định, lại nói chuyện của chúng ta đi."
Âu Dương mới vừa nói xong, NICO liền nhảy lên: "Âu Dương, như vậy không được, ngộ nhỡ bọn họ vẫn không sinh đứa bé, vậy anh cũng liền vẫn không thể cưới em sao? Không được không được, này quá không tốt rồi. . . . . ."
Âu Dương hôn anh một cái: "Thân mến, chỉ cần chúng ta cố gắng để cho đời sống tình cảm của hai người này hạnh phúc, rất nhanh. Đúng rồi, anh lần trước sắp xếp đó không tệ, hai ngày nữa dạy Tiểu Phàm làm đi."
Vì vậy sự kiện cầu hôn cuối cùng biến thành, hai người thương thảo như thế nào thúc đẩy kế hoạch tạo người của Đông Thần bọn họ, NICO nghĩ cách là, chờ giải quyết chuyện tình đứa nhỏ, Âu Dương sẽ thấy không có lý do gì không gả cho anh, đến lúc đó con trai, con dâu hơn nữa lại thêm đứa bé trong bụng con dâu cùng nhau cổ vũ, ha ha. . . . . .
Đồng thời Tiểu Phàm và Đông Thần cũng tiến hành một cuộc nói chuyện gia đình, chủ đề chính là Tiểu Phàm có nên từ chức ở đại học G hay không.
Ở trên vấn đề quan hệ tương lai, trên bàn cháo gà còn có mấy cái đĩa thức ăn đều được bày biện.
Đông Thần vẻ mặt nghiêm túc: "Hiệu trưởng không phải để cho em suy nghĩ thật kỹ ư, cũng chính là không làm quyết định sau cùng, ngày mai em trở về trường học đi, nói là chuyện được giải quyết, em có thể đi làm đúng hạn. Không thể bởi vì một câu nói của bà ấy liền bỏ qua công việc em yêu thích."
Tiểu Phàm cởi tạp dề xuống: "Trước anh đồng ý với tôi như thế nào, nói xong không can thiệp công tác của tôi, làm sao sống không đến mấy ngày liền quên mất?"
Đông Thần sững sờ, rõ ràng anh là đứng ở Tiểu Phàm bên này, thế nào quay đầu ngược lại vẫn là lỗi của anh? Vì vậy người khác nhất thời có giác ngộ của sư phụ Khổng lão: cũng chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó nuôi.
Ở trước khi Đông Thần còn muốn nói điều gì, Tiểu Phàm một bước mở miệng trước: "Tôi vốn chính là muốn rời khỏi đại học G, nhờ có quan hệ của anh, chính tôi ở trong trường học giống như Thái Thượng Hoàng, Thái Thượng Hoàng anh biết cái gì ý tứ không, là thật tốt cung cấp cho anh, nhưng là việc lớn gì đều không cần anh làm. Nếu như vậy, tôi còn không bằng đổi phần công việc. Dĩ nhiên, thời gian này tôi liền thuận tiện nghe theo ý tứ mẹ nó đợi ở trong nhà, đợi bà ấy rời đi, tôi liền có thể bắt đầu tập trung tinh thần làm việc mới rồi. Như vậy không phải rất tốt?"
Đông Thần rất giật mình, giật mình không phải lời nói của Tiểu Phàm, mà là tay của cô —— tay của cô chính lúc này vòng ở trên cổ của chính mình. Đây là rõ rành rành là quyến rũ nha, nếu đúng như vậy còn có thể bình tĩnh, vậy thì thật sự là Liễu Hạ Huệ thời kỳ mới rồi. Chỉ tiếc Liễu Hạ Huệ chỉ có một, hơn nữa rất nhiều năm trước đã gì kia rồi.
Thời điểm khi bị bế ngang, khóe mắt Tiểu Phàm lộ ra nụ cười giảo hoạt, phương thức đối phó người đàn ông tốt nhất cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi, đây nhưng mà chỉ là một chiêu đối với người đàn ông của mình được kêu là làm có tình thú, nếu như đối với người đàn ông khác—— đó chính là thất đức. Cho nên, học hỏi kinh nghiệm có nguy hiểm, bắt chước cần cẩn thận.
Trên giường đôi cỡ cực lớn, sau một hồi nghiêng trời lệch đất, Tiểu Phàm đột nhiên đẩy Đông Thần ra, kiểu tóc xốc xếch ngồi dậy thở hồng hộc nói: "Anh không có mang bao."
Bị cường ngạo cắt ngang một tên con trai cực kỳ khó chịu, anh một tay chống đỡ ở trên gối đầu, hí mắt: "Anh hiểu biết rõ."
Ở thời điểm Tiểu Phàm để cho anh đi tìm, một tên con trai nhếch miệng nở nụ cười: "Đừng, trong nhà không có vật kia rồi, hơn nữa cho dù có anh cũng vậy không biết dùng, muốn dùng tự em dùng đi."
Một câu nói khiến Tiểu Phàm im lặng triệt để rồi, tìm cách mang thứ này là cô có thể sử dụng sao? Thời điểm lão An cho cô nhiễm sắc thể X liền nhất định cô không có mang thứ đồ chơi đó rồi.
Hít thở vài ngụm, Tiểu Phàm bình tĩnh xuống, giống như lúc đó gặp được một học sinh cứng đầu cứng cổ, cô bắt đầu phát huy võ mồm của giáo sư nhân dân: "Dịch tiên sinh, anh là một người con trai cả người khỏe mạnh, không mang bao trực tiếp nguy hại chính là rất có thể sẽ lưu lại ở trên người tôi mầm mống của Dịch gia, như vậy. . . . . ."
Học sinh cứng đầu cứng cổ lại bắt đầu chen miệng vào: "Anh muốn không ra cái này thì có cái gì không tốt."
Hơi thở của Tiểu Phàm, hít vào: "Anh hình như luôn là sẽ quên mất chuyện chúng ta đã ly hôn, tại loại trạng thái này, tôi mang thai lời nói dù là chưa kết hôn mà có con, cái này nếu ở trước kia là nếu bị dìm lồng heo . . . . . ." Điều này hiển nhiên chính là truyền thống văn hóa kết quả soạn bài thái độ .
Đông Thần bất đắc dĩ, anh định nằm xong, nhỏ giọng tự nói: "Cũng chỉ có em nha đầu ngốc này vẫn cho là như thế, ly hôn với anh? Nào có dễ dàng như vậy."
Tiểu Phàm tựa hồ nghe được cái gì, đem lỗ tai lại gần chút, hỏi: "Anh nói cái gì đây?"
Một tay lấy người phụ nữ chủ động đưa tới cửa ôm vào trong ngực, Đông Thần dán lên cổ của Tiểu Phàm cọ xát: "Anh nói, em là nha đầu ngốc, chúng ta tùy thời cũng có thể phục hôn, nếu là có đứa bé đó không phải là tốt hơn."
Tiểu Phàm cười hoạt động thân thể: "Đừng làm rộn, nhột!"
Một chữ khơi lên vô hạn hứng thú của Đông Thần: "Nhột? Chỗ nào, anh xem một chút. . . . . ." Nói qua liền động thủ cởi dây lưng áo.
Màu đỏ sôi trào, cảnh xuân một phòng .
**
Lý Phỉ hẹn Tiểu Phàm ra ngoài uống trà chiều, mới vừa ngồi xuống, cô còn chưa có ăn cái gì giọng nói xác định vô cùng kinh hãi nói: "Cô bé, cậu biết tớ thấy được chuyện gì không? Thật không thể tưởng tượng nổi, cậu nói trên đời này còn có bao nhiêu chuyện là không thể nào nha!"
Tiểu Phàm lấy tay nắn eo, động tác này cô giữ vững đã lâu rồi, dĩ nhiên chuyện này cùng một người con trai có quan hệ. Cô thuận miệng hỏi một câu đã xảy ra chuyện gì, đơn thuần là vì ngăn lại Lý Phỉ thao thao bất tuyệt cảm khái.
Nuốt một hớp nước miếng, Lý Phỉ bắt đầu nói đạo lý của cô: "Tớ vừa mới thấy Mạc Quân Kha và yêu nữ hai người tay dắt tay, đi vào cửa hàng. Cậu biết yêu nữ mặc cái gì không? Không phải váy ngắn gợi cảm, không phải quần áo lộ lưng hở chân, mà là một bộ dáng giả bộ công sở. Tớ đều không hình dung ra được cô ta là là kiểu mẫu người phụ nữ công sở giả bộ, nói thật, yêu nữ nhìn như vậy cũng là thanh nhã lưu loát, so với bộ dáng trước kia của cô ta thuận mắt hơn nhiều."
Tiểu Phàm cực kỳ nể mặt chỉ là "mỉm cười" một chút, nghe được Lý Phỉ vừa nói "Không hình dung ra được" , còn nói "thanh nhã lưu loát" ..., Tiểu Phàm nhất thời liên tưởng đến một tác phẩm: A nói, tôi tuyệt đối sẽ không nói cho anh biết trong túi tôi có hai lượng! Điển hình thanh niên thứ phẩm.
Lý Phỉ cười nhạo xong rồi, Tiểu Phàm đối với cô nói trái lại rất có cảm giác hứng thú, mặc dù nói không biết Vu Phương Phương và Mạc tổng tiến lên được một bước kia, chỉ là một người chịu cố gắng, một người cũng không phải là vô tình, không chừng ngày nào đó là có thể thành nhân duyên một đôi tốt đấy.
Mà Mạc Quân Kha trong miệng các cô và Vu Phương Phương chính lúc này từ cửa hàng ra ngoài, Quân Kha cầm trong tay một cái túi, bên trong là một chai rượu Palme đỏ, chuẩn xác hơn mà nói, đây là một chai rượu đỏ Palme dùng để tặng cho người khác. Người được quà tặng kia là Long ca do tổng bộ phái đến kiểm tra tình hình hoạt động kinh qoanh của khách sạn Quân Viên, dĩ nhiên tình hình hoạt động kinh dooanh đầu tiên bao hàm nội dung rộng hơn, bên ngoài trừ lợi nhuận của bản thân khách sạn, còn có một phần lớn "nghiệp vụ ngầm" càng thêm trọng điểm khảo sát.
Vu Phương Phương và Quân Kha chính xác là cách không xa —— chỉ là khẳng định không phải Lý Phỉ nói cái loại tay dắt tay đó—— cô bình tĩnh nở nụ cười: "Dầu gì những năm này biết không ít người đàn ông, danh hiệu Long ca vẫn là nghe nói qua, dĩ nhiên đối với anh ta háo sắc cũng có chút hiểu rõ."
Quân Kha cau mày: "Hôm nay rất cảm ơn cô đề nghị cho tôi, nếu không tôi đều không biết rượu đỏ Palme là Long ca thích nhất. Nhưng mà cái này đủ rồi, kế tiếp một mình tôi đi gặp anh ta là được, cô trở về đi."
Vu Phương Phương trong lòng ấm áp, càng cảm thấy người đàn ông ở trước mắt hiếm có: "Anh là đang lo lắng cho an toàn của em sao?" Mặc dù rất chờ mong người bên cạnh nói một câu đúng, cho dù là lừa dối cô cũng tốt. Chỉ là lý trí nói cho cô biết, không thể đối với Quân Kha trước mắt có yêu cầu gì, vì vậy cô quả quyết không cho Quân Kha đường sống phản bác, nói tiếp: "Em đùa thôi, yên tâm, em trước đây quen biết một người bạn quen biết với Long ca, có một lần Long ca đến thành phố G thị, em cũng vậy đi theo gặp người bạn kia một lần, lúc này giống như lúc đó em theo anh đi gặp thấy người bạn cũ thôi."
Quân Kha nhìn cô một cái, làm sao có thể không biết đối phương nói không phải là lời nói thật, Long ca là ai, lăn lộn trên thương trường. Đầu tiên là muốn có tiền có hoa, thứ hai phải có phụ nữ vui chơi. Người phụ nữ tầm thường tránh không kịp, làm gì có đạo lý đến gần? Cho nên nói mặc kệ Quân Kha có rõ ràng mục đích Vu Phương Phương làm như vậy hay không, anh đều không thể đồng ý.
Vì vậy Quân Kha ngăn một chiếc xe taxi lại, đem Vu Phương Phương nhét vào trong xe, sau đó để cho tài xế lái xe đưa cô đến chỗ cô muốn đi. Sau chuyện này, vội vã rời đi.
Vu Phương Phương ngồi ở trong xe nở nụ cười: đây là một người đàn ông ngu ngốc, nếu cô nói quen biết không thiếu người đàn ông, đương nhiên là có biện pháp liên lạc với Long ca, anh ngăn được sao? Nghĩ đến muốn gặp Long ca, thân thể Vu Phương Phương run một cái, nhưng mà vẫn là quả quyết nói cho tài xế một địa chỉ.
Nhìn tòa nhà bán hoặc cho thuê phía ngoài nhanh chóng lui về phía sau, biến mất trong tầm mắt, Vu Phương Phương nhớ lại mấy lần gặp mặt với Quân Kha. Lần đầu tiên cô ở quầy rượu, thấy người đàn ông đó toàn thân tràn đầy khí khái nam tử, cô đã cảm thấy cô phải nghĩ biện pháp bắt được anh. Giờ cũng chỉ là loại xuất phát từ tâm lý tìm kiếm cái lạ, cho đến khi lại liên lụy đến Tiểu Phàm, cô hơn nữa là giận dỗi, là muốn giành thắng lợi, chân chính động lòng là từ khi cô quyến rũ Quân Kha bị đẩy ra đó mới bắt đầu thôi. Lần đầu tiên cô cảm thấy không thể bỏ qua một người đàn ông, lần đầu tiên cô bắt đầu nghĩ quyết định xuống muốn sống tốt với một người.
Nghĩ như vậy, giống như thiếu khẩn trương một chút, Phương Phương mở cửa một phòng được bao ra, hướng người đàn ông trên cổ mang dây chuyền theo hoàng kim đó đi tới. . . . . .
Quân Kha đi đến địa điểm gặp mặt địa điểm thì nhân viên phục vụ nói cho anh biết, khách vừa mới gọi điện thoại đến nói bữa tiệc rượu bị hủy bỏ, mấy ngày nữa nếu như cần sẽ liên lạc với anh. Đối với lần này Quân Kha cảm giác rất kỳ quái, anh gọi cho Long ca nhiều cuộc điện thoại, kết quả cũng không người nhận, nghĩ biện pháp cho người quen thuộc đi điều tra hành trình của Long ca tạm thời cũng không có tin tức gì.
Quân Kha cầm một chai rượu đỏ không nghĩ ra xảy ra vấn đề ở chỗ nào.
Tác giả có lời muốn nói: đã xuất hiện mấy loại tình yêu bất đồng, Tiểu Phàm và Đông Thần là oan gia thanh mai trúc mã, Lưu Nghị Sơn đối với Lý Phỉ là cưng chiều vợ thâm tình lớn hơn trời, NICO đối với Âu Dương là tình yêu quật cường vượt qua số tuổi, mà Vu Phương Phương đối với Quân Kha là tình cảm quyết tuyệt sau khi lạc đường biết quay lại, thời điểm hư hỏng hoàn toàn, tình yêu đứng lên cũng không cất giữ chút nào.
Vì vậy thân ái, bên cạnh bạn lại có tình yêu như thế nào đây? Vô luận là bình thản hay là kích tình, nhớ quý trọng người bên cạnh. Bây giờ còn chưa có gặp phải tình yêu thực sự, cũng không cần lo lắng, ở trong tương lai không xa, luôn có một người đang chờ bạn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...