Hai Người Đấu Hư Giường

Điện thoại Đông Thần vang lên, là Trần cục ở cục giáo dục điện tới, nói là có người ở trên tìm anh, muốn cách chức một nữ giáo sư.

Trần cục này càng già càng lão luyện nói chuyện cũng vẫn muốn thừa nước đục thả câu, chỉ là Đông Thần vừa nghe nữ giáo sư liền nghĩ đến Tiểu Phàm, không khỏi cau mày hỏi: "Ông Trần, ông nói thẳng đi, là ai?"

Bên kia hình như là do dự một chút: "Đông Thần, tôi cũng coi như là biết cậu đã lâu rồi, cũng không đánh ám ngữ với cậu rồi. Là mẹ cậu muốn làm với vợ của cậu."

Rất rõ ràng mặt của Đông Thần thúi không ít, anh cầm lên áo khoác, thông báo một tiếng với thư ký đi ra khỏi tòa nhà chính phủ, không cần lái xe, mà là từ trong nhà để xe lấy xe của mình ra, tự mình lái xe chạy thẳng đến khách sạn của Âu Dương nữ sĩ ngủ lại.

Hơn hai mươi năm không xuất hiện, vừa xuất hiện muốn làm phiền cuộc sống của anh và Tiểu Phàm, đây chính là tác phong của Âu Dương nữ sĩ sao? Đông Thần cười lạnh. Nếu là Âu Dương nữ sĩ không xuất hiện, anh đều đã quên cái người được gọi là mẫu thân đó là cái hình dáng gì. Suy nghĩ một chút còn cảm thấy buồn cười, khi đó Tiểu Phàm mang theo anh đi leo núi, nói là leo lên là anh có thể gặp mẹ, anh biết rõ chuyện đó là không có khả năng lại vẫn là đi. Khi đó anh còn nghĩ có phải bởi vì chính mình đã làm sai điều gì hay không, cho nên mới chọc cho mẫu thân tức giận rời nhà trốn đi.

Còn trẻ không hiểu chuyện tự anh còn không ngừng gọi số điện thoại đã là vô ích đó, đối với giọng nữ tiêu chuẩn nhắc nhở rống lên: "Mẹ, con sai lầm rồi, mẹ trở lại đi. . . . . ." Điện thoại không thông tại sao có thể có đáp lại đây? Cho đến một ngày cha nặng nề nói cho anh biết về chuyện tình ly hôn, Đông Thần mới hiểu được, Âu Dương nữ sĩ là thật sự không cần anh nữa. Bà đi đủ tự nhiên, một tiếng dặn dò cũng không nói, đi cũng đủ hoàn toàn, vừa đi liền là nhiều năm như vậy. . . . . .

Cửa phòng khách sạn mở ra, người vẫn chưa có xuất hiện, thanh âm đến trước: "honey——" một người đàn ông ngoại quốc tóc vàng mắt xanh lục mở cửa, nhìn thấy cửa Đông Thần, trên mặt của ông ta nhất thời xuất hiện vẻ mặt mê hoặc nào đó.

Trên mặt Đông Thần đủ lạnh, những năm này nghe nói lịch sử phong lưu của Âu Dương nữ sĩ không ít, đây đại khái là một vị nào trong đó đi, anh đi thẳng vào vấn đề nói: "Gọi điện thoại cho Âu Dương nữ sĩ, nói Dịch Đông Thần ở quán cà phê dưới lầu chờ bà ấy."

Người đàn ông ngoại quốc lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh hiểu ra, dùng tiếng Trung lưu loát nói: "Cậu chính là Tiểu Dịch? Thường nghe Âu Dương nhắc tới cậu. . . . . ."

Đông Thần xoay người rời đi, người đàn ông ngoại quốc này có lẽ là bạn trai của Âu Dương nữ sĩ, nhưng Đông Thần không muốn có bất kỳ chút liên hệ nào với ông ta, dù là có một ngày Âu Dương nữ sĩ kết hôn, đó cũng chỉ là chuyện của bà ta.


Người đàn ông ngoại quốc nhún vai một cái, nhỏ giọng nói thầm: "Quả nhiên giống như Âu Dương nói, con trai của bà ấy tính tình kỳ cục yêu đùa quá tàn bạo, chỉ là vẫn rất thú vị."

**

Hiệu trưởng cố ý tìm Tiểu Phàm đến nói chuyện, ông rót một chén trà hoa cúc, ý vị sâu xa mở miệng: "Tiểu Phàm à, công việc gần đây để cho cô không hài lòng sao? Nếu như có khó khăn gì có thể trực tiếp nói với tôi, tôi đến điều chỉnh, chuyện gì cũng có thể từ từ giải quyết, cần gì phải từ chức đây? Nhân tài ưu tú giống như cô vậy ở lại đại học G càng có không gian phát triển rộng lớn hơn . . . . . ."

Cách thức hiệu trưởng lên tiếng khuyên giải lại tới, Tiểu Phàm khẽ thở dài một cái: nói thật, hiệu trưởng quả thật không dễ dàng gì, đang lúc lo lắng trường học xây dựng phát triển ra còn phải tiếp nhận áp lực của cấp trên, quan tâm đến giáo sư bình thường như mình vậy. Không biết Âu Dương nữ sĩ sẽ làm như thế nào, chỉ là khẳng định có thể, cuối cùng áp lực sẽ rơi vào trên người hiệu trưởng.

Ôm áy náy trong lòng, thái độ Tiểu Phàm thành khẩn: "Hiệu trưởng, công việc rất tốt, là vấn đề riêng tư của tôi, gần đây tôi xuất hiện một chút vấn đề, cần một kỳ nghỉ rất dài, có thể không cách nào đảm nhiệm phần công tác này rồi." Lời này của cô phần lớn là sự thật, chỉ là còn có phần khoa trương. Phần công việc thanh nhàn này, là cô hoàn toàn có thể đảm nhiệm, chỉ là có mẹ chồng ghê gớm ở đây, từ chức mà nói là biện pháp giải quyết trước mắt tương đối dễ dàng.

Dĩ nhiên điều này cũng đáp lại suy nghĩ lúc trước của Tiểu Phàm, cô ở đại học G phát triển đã bị hạn chế vô cùng rồi, hiệu trưởng bởi vì quan hệ cấp trên không muốn giao phó quá nhiều công việc cho cô, thanh nhàn như vậy có thừa, hứng thú công việc ngược lại không cao. Có lẽ chuyển sang nơi khác bắt đầu lần nữa sẽ tốt hơn một chút —— chỉ là ý nghĩ này nhất định sẽ không nói với người khác, nói ra tuyệt đối là nhận châm chọc của người khác.

Hiệu trưởng hai mắt nhìn Tiểu Phàm, hình như đã hiểu rõ ràng những thứ gì, gần đây trong trường học lưu truyền giáo sư An không ít chuyện, giống như là mang thai, còn có mẹ chồng xuất hiện nha, dĩ nhiên suy đoán về chồng của giáo sư An cũng liền càng nhiều, hiệu trưởng tin tức nhanh nhẹn làm sao sẽ không biết đây? Cho nên ông suy đoán, chuyện Tiểu Phàm từ chức này có lẽ là có quan hệ với gia đình của cô đi. Suy nghĩ liên tục, hiệu trưởng vẫn là dùng phương thức kéo dài, nói là trước cho Tiểu Phàm nghỉ mấy ngày để cho cô suy nghĩ thật kỹ.

Mới ra khỏi phòng làm việc của hiệu trưởng, Tiểu Phàm liền nhận được điện thoại, vốn cho là là Âu Dương nữ sĩ tra hỏi tiến độ, kết quả lại là Đông Thần gọi điện đến: "Tan sở chưa?"

Tiểu Phàm cười: "Được, tan việc, chỉ là anh đến tra hỏi sao?"

Đông Thần: "Đúng vậy nha, kiểm tra em có phải về nhà hay không, anh còn đang suy nghĩ hôm nay về nhà có thể nếm đến tay nghề người khác hay không."


Tiểu Phàm giật mình: "Anh phải về nhà ăn cơm tối? Hôm nay không bận sao?"

Đông Thần: "Rất lâu không có uống cháo gà em nấu rồi, tối nay cho một chút phúc lợi đi, khao thưởng người đàn ông cố gắng làm việc tốt."

Tiểu Phàm hung hăng cười khinh bỉ nhìn anh một phen, nhưng mà vẫn là ngựa không ngừng vó chạy* đến siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn.

*: tiến tới không ngừng

Đông Thần cúp điện thoại lại đợi một lát mới nhìn đến Âu Dương nữ sĩ, đã nhiều năm như vậy, dáng vẻ ngoài của bà cũng không biến đổi nhiều, khó trách còn có thể quyến rũ những người đàn ông trẻ tuổi, Đông Thần tán tưởng như vậy.

Ngồi xuống gọi một ly cà phê, Âu Dương nữ sĩ nhíu mày cười: "Hôm nay thậm chí có rảnh rỗi đến tìm mẹ, thật là khó được!"

"Bà đến thành phố G tôi không có ý kiến, chỉ cần không quấy rầy cuộc sống của tôi và Tiểu Phàm. Nếu như bà cố kiên quyết chen vào, như vậy bà yên tâm, tôi cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn như vậy, ở nơi này, lời của tôi vẫn còn hữu dụng so và một chút." Bộ dáng Đông Thần đối địch, tỉnh táo nói ra đoạn lời nói này.

Nụ cười Âu Dương nữ sĩ từ từ thu hồi: "Đúng vậy nha, con bây giờ lông cánh cứng cáp rồi. Chẳng qua mẹ chính là không hiểu, con đã có bản lĩnh như vậy, như thế nào lại vẫn làm cho nhà hiện tại không phải là nhà đây? Chẳng lẽ con cũng muốn bắt chước cha con, suốt ngày chỉ biết giao thiệp với người ngoài?"

Lời này đủ ngoan độc đủ chính xác, trực tiếp chọc cho Đông Thần bị thương rồi, mặt của anh trong nháy mắt giống như cuồng phong quét qua, một mảnh hỗn độn: "Tôi và Tiểu Phàm tuyệt đối sẽ không giống như hai người vậy, ít nhất Tiểu Phàm sẽ không giống như người kia phong lưu đòi người đàn ông thích."

Cái chén trong tay Âu Dương nữ sĩ run một cái, tràn ra không ít cà phê màu vàng nhạt, cười lạnh hai tiếng: "Phong lưu? Con thật đúng là giữ mặt mũi cho mẹ, con là muốn nói lẳng lơ chứ? Ha ha, chính là bà già này rồi, ai bảo cha của con không thỏa mãn được mẹ đây? Về phần Tiểu Phàm. . . . . . Con có thể thử nhìn xem, nếu như hai người các con cũng không có thời gian ở chung một chỗ, nhìn xem cô ấy có thể thất vọng đối với con hay không, nhìn xem cô ấy có thể bị người khác thừa lúc vắng mà vào hay không? Người phụ nữ cảm giác tịch mịch là rất kinh khủng, nhất là đối với con tâm tư quá lớn như vậy cuộc sống không cùng nhau. Khi con vì công việc buông tha thời gian chung đụng với cô ấy, cô ấy cũng sẽ vì vậy chia tay với con. . . . . ."


Trải qua sự kiện ly hôn, Đông Thần dĩ nhiên hiểu đạo lý này, cho nên anh đang cố gắng để cho Tiểu Phàm khôi phục lòng tin, hơn nữa anh tin tưởng, chỉ cần chờ chuyện thị trưởng quyết định xuống, anh sẽ giành nhiều thời gian hơn đến bồi dưỡng tình cảm vợ chồng, cũng sẽ cố gắng bắt đầu kế hoạch tạo người, anh sẽ có một gia đình rất hạnh phúc, hạnh phúc đến mức làm cho người ta hâm mộ, nhất định sẽ!

Đông Thần tự tin lại kiên định nói: "Tôi tuyệt đối sẽ không để cho chuyện như vậy xảy ra, về phần bà, giồng như nhiều năm qua như vậy, chỉ cần không xuất hiện là tốt rồi."

Một câu nói khiến thân thể Âu Dương chấn động một phen, cố gắng mỉm cười nhiều năm như vậy bà rốt cuộc thì không cười được nữa: "Tiểu tử thúi, mẹ vẫn là mẹ con."

Đông Thần: "Thật xin lỗi, mẹ tôi ở năm tôi mười ba tuổi ấy đã không thấy tăm hơi."

Âu Dương thật có loại cảm giác thở hổn hển không được, đúng là bà không có trách nhiệm làm mẹ đến cùng, thế nhưng năm đó công việc của bà mờ mịt, người nhà ông Dịch làm sao cam lòng đem đứa bé giao cho bà? Nhưng mà những năm này, bà cũng một mực chú ý con trai lớn lên, việc học của anh, công việc của anh, hôn nhân của anh, giống như làm mẹ không rơi xuống. Nếu không phải là người nhà ông Dịch ngăn cản, bà cũng rất muốn mang theo con trai ở bên người. . . . . . Đáng tiếc những thứ này nói ra liền thật giống lấy cớ.

Cách đó không xa đột nhiên một thanh âm truyền đến: "Tiểu Dịch, cậu không thể nói mẹ cậu như vậy." Gằn từng chữ coi như tiếng Trung lưu loát, chỉ là nghe giọng nói cũng biết không phải người Trung Quốc.

Âu Dương quay đầu lại liếc mắt nhìn, cau mày, nhỏ giọng trách cứ: "NICO, anh đến làm gì?"

Người đàn ông ngoại quốc nhanh chóng bước đến gần bàn, ôm Âu Dương, một bộ dáng bảo vệ: "Tiểu Dịch, Âu Dương hai năm qua ở nước ngoài đánh liều vô cùng khổ cực, cậu lại có chưa có quan tâm đến cô ấy? Làm người đàn ông, từ nhỏ nên học được bảo vệ mẹ mình mẹ và người phụ nữ của mình, bởi vì các cô đều là phái yếu. . . . . ."

Đông Thần duy trì vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười: "Thật xin lỗi, đây là tôi và Âu Dương nữ sĩ đang nói chuyện, còn chưa tới phiên anh nói gì."

NICO cả khuôn mặt và cổ cũng bắt đầu ửng hồng, ông ta tâm tình kích động nói: "Chờ tôi và mẹ cậu kết hôn, tôi liền coi như là ngang hàng với ba của cậu đi, cho nên hôm nay lời này tôi nhất định phải nói!"

Đông Thần sửng sốt một chút, sau đó phản ứng giống như nghe được chuyện cười, nhếch khóe miệng lên: "Kết hôn? Anh và Âu Dương nữ sĩ? Xin lỗi, tôi thật sự là không thể tin, anh xác định không phải vui đùa một chút hay sao?" Anh quay đầu đùa cợt mà đối với Âu Dương nữ sĩ nói: "Ở tại trước khi bà nhúng tay vào cuộc sống hôn nhân của tôi, bà có phải cũng có thể nghiêm túc lo lắng về cuộc sống của mình hay không, đã nhiều năm như vậy, trừ tìm dạng người giống như anh ta tiểu nam sinh vui đùa một chút, bà có nghĩ qua muốn quyết định xuống không?" Dĩ nhiên trong miệng Đông Thần anh nói chính là chỉ người đàn ông ngoại quốc tên NICO.


Âu Dương còn chưa lên tiếng, NICO đã nói: "Cậu lại không ở bên cạnh Âu Dương, làm sao biết cô ấy không chăm chút rồi, những người đàn ông trước kia là không hiểu được cô ấy, giống như cậu bây giờ. Mà tôi không giống vậy, tôi sẽ đối tốt với cô ấy, tôi sẽ cưới cô ấy, bởi vì tôi yêu cô ấy!" Anh trực tiếp đặt một cái hôn rơi vào cái trán Âu Dương, hơn nữa ba chữ cuối cùng còn rống đặc biệt lớn tiếng, cơ hồ là người cả quán cà phê đều nghe được, mọi người đối với chuyện lần này đều chú ý.

Trong này cũng bao gồm Tiểu Phàm vừa mới vào cửa, Tiểu Phàm đây là lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông ngoại quốc của Âu Dương nữ sĩ trong truyền thuyết kia, bộ dáng người nọ thoạt nhìn cũng chỉ ba mươi mấy tuổi, tuổi tác so với Đông Thần cũng không sai biệt lắm. Tiểu Phàm dĩ nhiên thừa nhận đầu năm nay chị em yêu nhau rất bình thường, nhưng mà bây giờ tình huống khác, người đàn ông ngoại quốc và Âu Dương nữ sĩ cơ hồ có thể làm mẹ con rồi. . . . . . Dưới tình huống này, ba chữ "Anh yêu em" liền thay đổi phải cực kỳ tế nhị, trong đó tính là thật sự làm cho người ta thắc mắc.

Âu Dương đối với NICO khẽ mỉm cười: "Tốt lắm, đừng làm rộn tiểu tử kia, không thấy nó đều sợ choáng váng sao?"

NICO cao giọng rống: "Anh nói là thật, mấy năm này anh khổ luyện tiếng Trung, chính là muốn có một ngày cùng em cùng nhau trở về Trung Quốc, dùng phương thức của em nói cho em biết, anh yêu em, anh muốn cưới em." Nói xong, anh ta còn tượng hình tượng dạng quỳ xuống, bàn tay đến trong túi quần áo sờ soạng . . . . . . Chẳng lẽ là anh ta đang tìm nhẫn cầu hôn?

Kết quả tìm nửa ngày, anh chợt hô lên: "Oạch, chiếc nhẫn của anh ở trên một bộ quần áo, quần áo anh vừa mới để cho phục vụ cầm đi giặt. . . . . ." Nói xong anh hôn Âu Dương một phen, vội vàng nói: "Thân ái, anh đi một chút trở về, em chờ anh! Cần phải chờ anh!" Nói xong cũng hùng hùng hổ hổ chạy về phía khách sạn, ngay cả chạy qua bên cạnh Tiểu Phàm cũng không có bất kỳ phản ứng nào.

Đông Thần thở dài một cái: "Bà xác định kết giao là bạn trai, không phải là nuôi đứa bé sao?" Nói xong cái này, anh đi về phía Tiểu Phàm, không biết là người nào tìm Tiểu Phàm đến, lúc trước anh gọi điện thoại cho Tiểu Phàm chính là không muốn làm cho cô tham gia đến chút chuyện tình ngổn ngang này, xem một chút phản ứng người xung quanh, trường hợp này thật sự chính là một màn hoang đường.

Âu Dương bình tĩnh ngồi xuống, tiếp tục uống cà phê.

Tiểu Phàm vẫn giữ vững trạng thái giật mình, Đông Thần đã nhận lấy túi mua đồ trong tay cô, lôi kéo cô đi về nhà. Trên đường Đông Thần hỏi cô buổi tối tính toán làm món ăn gì —— điều này hiển nhiên là dùng với nói sang chuyện khác .

Tiểu Phàm tiêu hóa một lúc lâu mới mở miệng: "Người đàn ông ngoại quốc đó gọi điện thoại cho em, khóc kêu nói, anh và mẹ anh muốn làm ầm lên rồi, muốn em nhanh đến đây dẫn anh đi. . . . . ."

Đông Thần dở khóc dở cười: "Em đứa ngốc, lời này cũng tin sao?"

Tiểu Phàm: ". . . . . ."

Tác giả có lời muốn nói: hắc hắc, NICO đáng yêu, lại nói cầu mong gì khác yêu có thể thành công hay không đây? Đoạn tình yêu này vượt qua số tuổi vượt qua quốc tịch có thể tu thành chính quả không? Âu Dương cuối cùng bình tĩnh ngồi xuống uống cà phê có phải đang đợi anh ta cầm đến hay không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui