Hiệu trưởng cực kỳ thoải mái phê duyệt kinh phí cho buổi dạ hội, vì vậy mọi
người đều không khách khí, ai cũng muốn đòi hỏi một chút, tìm một nơi
thật sang trọng.
Tiểu Phàm nhìn một dãy BMW xếp hàng trước cửa
thì không khỏi tặc lưỡi, những đồng nghiệp này đâu phải là đến ăn mừng
cho cô, bọn họ tranh thủ cơ hội này kéo nhau đến đây ăn uống thì có. Quá đáng hơn là, cô còn thấy có người mang theo cả con cái đến đây, một
chiếc xe mà chở cả đại gia đình, vợ chồng con cái, có người còn dắt theo cả người yêu đi nữa.
Tiểu Phàm nghĩ, mẹ nó, những người này thật đúng là những phần tử thối nát mà.
Lúc cô còn chưa kịp bước vào cửa thì đã nghe thấy một giọng nói khiến cho
người khác chán ghét vang lên: “Giáo sư An, cô là nhân vật chính của bữa tiệc ngày hôm nay mà, mau đến đây đi chứ.”
Cô ta là Vu Phương
Phương, đồng nghiệp của Tiểu Phàm. Hôm nay, Vu Phương Phương ăn mặc
trông rất diêm dúa, một chiếc váy ngắn màu đỏ rực ôm sát người làm nổi
bật lên thân hình nóng bỏng, mà lúc này cô ta còn đang khoác tay một
người đàn ông, gần như là muốn dùng bộ ngực vĩ đại của mình dán sát lên
thân thể của người đó.
Trừ những kẻ mù mắt ra thì ai cũng có thể nhận thấy được ý đồ quyến rũ của cô ta.
Chỉ là cái người đàn ông đang đứng bên cạnh lại dường như không hề có một
chút phản ứng nào. Điều này khiến cho An Tiểu Phàm cảm thấy thật sự thật khâm phục anh ta, dưới sự tấn công nhiệt tình của Vu Phương Phương mà
lại có thể vô cùng tỉnh táo như vậy, đây là điều mà không phải bất cứ
người đàn ông nào cũng có thể làm được.
Dáng vẻ của người đàn ông này rất cao, Vu Phương Phương cao gần một mét bảy mà cũng chỉ như con
chim nhỏ đứng nép ở bên người anh ta, còn đẹp trai tuấn tú gì gì đó thì
không cần phải nói đến, bởi vì nếu không phải là một người đàn ông cực
phẩm thì sẽ không được Vu Phương Phương để vào mắt.
Nhưng mà điều khiến cho An Tiểu Phàm cảm thấy kỳ quái là cô có cảm giác người đàn ông này rất quen.
Được rồi, có lẽ là ở chung với Lý Phỉ quá lâu cho nên đối với trai đẹp, An
Tiểu Phàm sẽ không có sức chống cự, mà hầu hết những anh chàng đẹp trai
nào cũng đều có vài nét giống nhau.
Bầu không khí của buổi dạ hội đêm nay cực kỳ sôi nổi, đa phần mọi người đều tập trung vào Vu Phương
Phương bởi vì khả năng giao tiếp và vẻ bề ngoài của cô ta. Chỉ là, điều
khiến cho mọi người tò mò nhiều nhất chính là người đàn ông đi bên cạnh
Vu Phương Phương.
Có người trêu chọc nói: “Giáo sư Phương, cô không định giới thiệu anh chàng đẹp trai đi cùng mình sao?”
Vu Phương Phương đưa mắt nhìn người đàn ông, nở nụ cười thùy mị: “Đây là
bạn tôi, Mạc Quân Kha, Tổng giám đốc của khách sạn Quân Viên.”
Mọi người bắt đầu ồ lên.
Khách sạn Quân Viên mới chỉ xuất hiện mấy năm gần đây, nhưng mà tốc độ phát
triển của nó lại giống như hỏa tiễn, chỉ trong một thời gian ngắn đã có
thể chiếm được chỗ đứng nhất định ở trong giới kinh doanh khách sạn.
Nghe nói lúc trước, trụ sở của khách sạn Quân Viên nằm ở thành phố G,
sau khi thành lập công ty chi nhánh, người đứng đầu ở khu vực này chính
là người đàn ông đang đứng trước mặt đây.
Tiểu Phàm khẽ cười một
cái, Mạc Quân Kha còn trẻ tuổi như vậy mà đã yên ổn ngồi trên chiếc ghế
Tổng giám đốc, cũng không biết được sau lưng anh ta có bao nhiêu mối
quan hệ với các nhân tài và đối tác. Vu Phương Phương này đúng là đã
nhặt được một bảo bối rồi.
Lý Phỉ ghé tai qua, nhỏ giọng nói:
“Đây là cái đạo lý gì, loại mặt hàng như Vu Phương Phương mà cũng câu
được rùa vàng ư?” Lý Phỉ nói ra những điều này cũng đều có nguyên do cả, năm đó, không hiểu tại sao Vu Phương Phương lại có thể quyến rũ bạn
trai của Lý Phỉ, sau khi bị phát hiện, cô ta còn không hề sợ hãi mà còn
nói bởi vì Lý Phỉ không có bản lĩnh gì nên mới bị người ta vứt bỏ.
Sau chuyện này, Lý Phỉ nhìn thấy Vu Phương Phương thì sẽ giống như là nhìn
thấy kẻ thù, dĩ nhiên cô biết một cây làm chẳng nên non, nếu không phải
là do bạn trai mình có ý thì mặc kệ cho yêu nữ kia xuất ra hết tất cả
bản lĩnh cũng không thể khiến cho Đường Tăng động tình, nhưng cô cảm
thấy thật sự rất tức giận. Bởi vì không bao lâu sau, Vu Phương Phương đã đá anh ta sang một bên để đi quyến rũ những người đàn ông khác.
Lý Phỉ nhìn Mạc Quân Kha nhếch môi cười lạnh, sau đó nói với Tiểu Phàm:
“Nếu không phải chị đây đã có đàn ông thì nhất định sẽ dốc toàn sức lực
dụ dỗ Mạc Quân Kha, khiến cho ả yêu nữ kia nếm thử mùi vị bị người khác
vứt bỏ, để xem sau này cô ta còn dám phá hoại tình cảm của người khác
hay không?”
Tiểu Phàm đau đớn rên lên một tiếng, trong lòng thầm
kêu khổ, Lý đại tỷ, chị có tức giận thì cũng tìm Vu Phương Phương mà
trút ra đi, sao lại ở đây cấu véo người khác…
Lý Phỉ cảm thấy mình nhất thời xúc động đã đả thương đến người vô tội, vì thế cô nhanh chóng xoa xoa cho Tiểu Phàm.
“Giáo sư An không được thoải mái sao?” Vừa rồi rõ ràng Mạc Quân Kha vẫn còn
đang đứng nói chuyện với những người khác vô cùng vui vẻ, sao bỗng nhiên lại xuất hiện ở đây rồi?
Có người đột nhiên lên tiếng khiến cho
Tiểu Phàm giật mình, lúc nãy Mạc Quân Kha đứng cách cô đến bốn năm
người, mà khi đó anh ta còn đang chuyện trò với Vu Phương Phương, làm
sao lại biết phía bên này cô có vấn đề gì?
Lý Phỉ sửng sốt: Cái
người đàn ông họ Mạc này là cố tình đến đây để vạch trần cô sao? Vừa rồi cô chỉ lỡ tay một chút mà cũng có thể khiến cho anh ta bắt được sơ hở
à? Nhưng rồi cô lại phản ứng rất nhanh: “Còn không phải là tại mấy người đó không có lương tâm hay sao, rót nhiều rượu cho Tiểu Phàm nhà chúng
tôi như vậy làm gì, tửu lượng cao nhất của cô ấy cũng chỉ có một ly,
tiệc còn chưa bắt đầu thì đầu đã chuẩn bị đau nhức rồi.”
Vu
Phương Phương nhẹ nhàng cười nói: “Giáo sư An, cô quả nhiên là không
biết uống rượu, nhưng mà sau này đi theo hiệu trưởng thì không thể tránh khỏi những dịp xã giao, đến lúc đó mà không biết uống rượu thì sẽ khiến người ta mất hứng đấy.”
Lý Phỉ lên tiếng: “Giáo sư Phương, cô
nói như vậy là không đúng rồi, Tiểu Phàm nhà chúng tôi chính là dựa vào
thực lực nên mới có thể ngồi vào cái vị trí này chứ không phải là dựa
vào một chút bản lĩnh uống rượu mà có được.”
Tiểu Phàm cảm thấy
chột dạ, cô không phải tiếp rượu cho lãnh đạo, mà là phải ngủ cùng với
Dịch phó thị trưởng một năm trời mới đạt được cái vị trí này, tuy cũng
không phải là do cô chủ động cầu xin nhưng rõ ràng là đi cửa sau.
Trông thấy Vu Phương Phương đang chuẩn bị lên tiếng, Tiểu Phàm tiến lên phía
trước một bước, nói với mọi người cứ tiếp tục chơi đùa vui vẻ, sau đó cô kéo tay Lý Phỉ đi ra ngoài. Tiểu Phàm nói với mọi người là muốn đưa Lý
Phỉ về nhà để cho oai vậy thôi, thật ra là cô không dám để cho Lý Phỉ
một mình chiến đấu nữa, Vu Phương Phương kia là người như thế nào, ai
nói ngang thì cô ta sẽ liều mạng, sống chết đều không biết xấu hổ. Phỉ
nhi cùng lắm cũng chỉ là một cô gái có chút ngang tàn, nhưng đối với Vu
Phương Phương không hề biết xấu hổ kia, nếu trận chiến này thật sự bùng
phát chỉ sợ rằng Phỉ nhi sẽ càng thêm tức giận mà thôi.
Đêm đã
khuya, trước cửa cũng không có taxi, những chiếc xe còn lại thì đều đã
có chủ nhưng người ta vẫn còn đang vui vẻ chơi đùa ở bên trong. Vì vậy,
hai cô gái nhìn nhau, sau đó bật cười.
Lý Phỉ nói: “Tớ không quen nhìn cái kiểu nói chuyện quái gở của ả yêu nữ kia. Còn nữa, cậu có để ý không, tay của cô ta lúc đào cũng cố tình chạm vào đùi của cái người
đàn ông họ Mạc, nhìn bộ dạng của cô ta giống như cái kiểu chưa thỏa mãn
dục vọng, đang cầu xin người khác đè lên mình vậy, thật là đáng khinh.”
Lời nói này có ba phần giận dỗi, bảy phần sự thật, không chỉ có một mình
cô, chắc chắn là rất nhiều người ở đây đều có thể thấy rõ, chẳng qua là
bọn họ ngầm hiểu trong lòng mà không nói ra thôi. Còn cái người đàn ông
họ Mạc kia, chỉ sợ là vì đang ở trước mặt nhiều người nên anh ta mới
ngại ngùng đáp lại, không biết khi trở về nhà, hai người bọn họ kích
tình mãnh liệt như thế nào nữa.
Có câu nói rất đúng, ban ngày
không nhắc người, ban đêm không nhắc quỷ. Nhưng thật sự mà nói, ban ngày và ban đêm đều không thể nói xấu sau lưng người khác.
Bởi vì hai người các cô vừa mới đi ra ngoài còn chưa được vài bước thì nghe thấy có người gọi: “Giáo sư An, giáo sư Lý!”
Đột nhiên có người gọi khiến cho Tiểu Phàm giật nảy mình, thật đúng là con
mẹ nó tà môn, lần này xem như là chủ nợ tìm tới cửa rồi. Cô chột dạ nhìn thấy Mạc Quân Kha đang đi về phía mình, Tiểu Phàm nở nụ cười nói: “Mạc
tổng sao lại ra đây?”
Chỉ thấy Mạc tổng đưa điện thoại di động
đến trước mặt Phỉ nhi nói: “Vừa rồi có một người đàn ông gọi đến tìm cô, tôi nghe giọng nói của anh ta hình như có vẻ gấp lắm.”
Phỉ nhi
hỏi: “Anh nghe điện thoại sao? Xong rồi xong rồi. . . . . .” Cô khẩn
trương nói với Tiểu Phàm: “Chị em tốt à, tớ phải cố gắng giải thích cho
cái bình dấm chua nhà tớ rồi, cậu có thể tự về nhà được không?” Tiểu
Phàm vốn dĩ là chưa có uống say, một người vẫn còn tỉnh táo như vậy mà
có thể sợ không về nhà an toàn được sao, chỉ sợ là cái vị kia của nhà
Phỉ nhi lại không như vậy, chắc chắn là đêm nay ở trên giường, hai người sẽ tiến hành tra khảo mức độ trung thành rồi.
Mà lúc này, Mạc Quân Kha đã lái xe đến, anh nhìn Tiểu Phàm nói: “Giờ này không bắt được xe đâu, để tôi đưa cô về nhà.”
Tiểu Phàm vội vàng tìm lý do cự tuyệt, đây chính là đối tượng mà Vu Phương
Phương đã định, không chừng cô ta còn cắm vài lá cờ trên cái thân thể
này, làm sao Tiểu Phàm cô còn dám đến gần.
Mạc Quân Kha nở nụ cười: “Đã nhiều năm trôi qua rồi, cô vẫn còn cảnh giác như vậy sao?”
Cô giật mình hỏi: “Chúng ta đã từng gặp qua sao?”
Mạc Quân Kha nói: “Cô đã quên rồi à, trước kia ở trụ sở quân đội, chúng ta đã từng cùng nhau trải qua hoạn nạn.”
Tiểu Phàm kinh ngạc, đây là tình huống gì vậy, chẳng lẽ cô còn có thể gặp
được người quen lúc trước ở quân khu, thật đúng là thanh mai trúc mã
hiếm có, chỉ hận không thể cùng nhau ăn chung một chén cơm xã giao tình
cảm mà thôi.
Lại nói Mạc Quân Kha này vừa có thân phận lại vừa có danh tiếng, là một người đáng tin cậy. Vì vậy sau khi suy xét xong
những cái ý nghĩ này, Tiểu Phàm rốt cuộc cũng bước lên xe của Mạc Quân
Kha.
Kết quả là tính toán của Tiểu Phàm đều hỏng bét, cô là một
người vừa chữa lành vết thương đã quên mất nỗi đau, lúc trước bản thân
đã bị bộ dạng đứng đắn của Dịch Đông Thần làm cho mê mẩn, cuối cùng lại
bị anh ở bên trên ăn sạch sành sanh, bây giờ sao lại dễ dàng tin tưởng
Mạc Quân Kha như vậy.
Tiểu Phàm hỏi: “Trước kia anh cũng ở trong
quân khu sao, sao tôi lại không có ấn tượng gì nhỉ? Đáng tiếc thật, mấy
năm nay bạn bè trong quân khu đều mỗi người một nơi, khi đó quan hệ giữa mọi người rất tốt.”
“Cô hiểu lầm rồi, tôi không ở trong quân
khu.” Mạc Quân Kha nói câu này khiến Tiểu Phàm sửng sốt, vội vàng hỏi:
“Không phải anh vừa mới nói. . . . . . .”
Quân Kha cười: “Chúng ta đúng là đã từng gặp qua ở quân khu, nhưng thật sự là tôi không có ở đó.”
Tiểu Phàm gào thét trong lòng: tôi XXX, thì ra là nãy giờ mình đã vui mừng
vô ích, lúc trước ở trong quân khu đã từng gặp qua nhiều người như vậy,
sao bây giờ mình lại không biết được anh ta là ai.
Nhìn biểu hiện trên khuôn mặt của Tiểu Phàm thay đổi liên tục, Mạc Quân Kha không khỏi hài lòng cười: Cô ấy vẫn giống như lúc trước. Xa cách mấy năm, anh vẫn
luôn vội vàng xử lý những chuyện ở trong tập đoàn nhưng chưa bao giờ
ngừng cho người tìm kiếm tung tích của cô. Khó khăn lắm mới biết được cô đang ở thành phố G, đúng lúc công ty chi nhánh của tập đoàn ở bên này
cũng cần phải chuẩn bị, cho nên anh liền nói với cấp trên để mình xung
phong đến thành phố G giết giặc. Rời khỏi trụ sở chính đến công ty chi
nhánh này đều bị người khác xem là một quyết định ngu xuẩn, nhưng anh
biết, có một số việc ngu xuẩn nhưng rất đáng để anh làm, bởi vì Mạc Quân Kha biết nếu bỏ lỡ lần này thì anh sẽ cảm thấy thật hối hận.
Đến trước cửa khu chung cư, Tiểu Phàm bảo Mạc Quân Kha dừng xe, cô nói:
“Tôi muốn đi đến cửa hàng gần đây mua chút đồ, anh cho tôi xuống ở đây
là được rồi. Hôm nay thật cám ơn anh đã đưa tôi về nhà.”
Nhìn Mạc Quân Kha đang chậm rãi lái xe rời đi, lúc này Tiểu Phàm mới yên tâm lên lầu. Mở cửa, đèn còn chưa kịp sáng, cô lại bị dọa cho giật mình, trên
ghế sofa lúc này còn có một người đang ngồi.
Tiểu Phàm không khỏi tức giận, “Làm sao anh có thể vào được? Cẩn thận coi chừng tôi báo cảnh sát anh tự tiện xông vào nhà dân đấy.”
Dịch Đông Thần mặt lạnh,
lấy điện thoại ra gọi: “Này, Trần Cục à, tôi phát hiện khu chung cư XX
trị an không được tốt lắm, ông nên cho người xuống đây tuần tra một
phen, đặc biệt là. . . . . “
Anh còn chưa nói xong, điện thoại đã bị Tiểu Phàm cướp đi.
Lúc đang định ngắt điện thoại, cô lại nghe được một giọng nói phụ nữ tiêu
chuẩn từ trong điện thoại vang lên: “Xin chào, thuê bao quý khách vừa
gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng. . . . . .” Cô tức giận trừng mắt nhìn Dịch Đông Thần.
Mà cái người bị trừng mắt kia lại đang trưng ra bộ mặt rất thúi: “Em tin không, lần này tôi làm thật đấy.”
Tiểu Phàm nhụt chí, ai bảo anh ta là Dịch phó thị trưởng cơ chứ, mấy năm nay anh ta vất vả kinh doanh ở cái thành phố G này, sau khi thị trưởng mãn
nhiệm kỳ, Dịch Đông Thần chính là ứng cử viên thị trưởng hàng đầu, tiền
đồ của anh ta cũng không phải là rộng một cách bình thường. Cho nên nói
báo cảnh sát ư? Chỉ sợ là Dịch Đông Thần muốn vào nhà ai thì cục cảnh
sát phải cho người cậy cửa của nhà người đó. . . .
Tiểu Phàm trợn tròn hai mắt, không biết hôm nay Dịch Đông Thần lại lên cơn động kinh gì nữa đây. . . .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...