Hai Người Đấu Hư Giường

Quân Kha khẽ mỉm cười: "Giáo sư An, lại gặp mặt."

Không biết vì sao, mí mắt Tiểu Phàm nhảy một cái, cô chống giữ chân mày lấy lại một nụ cười: "Mạc tổng cũng là đến quan tâm xây dựng phát triển của bản hiệu sao?"

Đồng chí An lão trên mặt bình tĩnh có chút thần sắc giật mình: "Mạc tổng? Không phải một Tiểu Binh? Cậu thật to gan, thế nhưng nói dối tình hình quân sự."

Tiểu Phàm ở một bên hả hê nhìn, đồng chí An lão này bình thường hiểu rõ nhất Tiểu Binh, sau khi lên trong Tỉnh, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn bộ đội đi, thấy binh lính mới cũng thân thiết giống như con trai mình.

Quân Kha giơ tay phải lên, chào theo nghi thức quân đội, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Báo cáo thủ trưởng, tôi có không ít huynh đệ đi lính cũng đã từng là đệ tử của ngài, từ sau khi một lần nào đó nhẫu nhiên nhìn thấy ngài vẫn ngưỡng mộ phong thái của ngài . . . . . ." Mạc tổng bla bla nói một chuỗi dài lời khen tặng.

Đồng chí An lão vung bàn tay lên: "Đồng chí Tiểu Bình đã nói, thực tế là tiêu chuẩn kiểm nghiệm chân lý duy nhất, cái người này lòng kính trọng không nhầm lẫn nói suông cũng không dùng lực nói như vậy. . . . . ."

Ba người đang ở sân vận động bên cạnh, mấy nam sinh từng vòng vòng quanh plastic chạy bộ đến, còn có ở chỗ góc xà đơn treo ngược, còn có chơi bóng rổ gì gì đó, rất náo nhiệt.

Tiểu Phàm cười thầm, Mạc Quân Kha này trước khi nịnh hót cũng không biết cân nhắc suy tính trước, có nịnh bợ nhưng là kích thích , nói ra liền khó giải quyết.

Quả nhiên ánh mắt đồng chí An lão quay một vòng ở bốn phía, cuối cùng dừng lại tại sân vận động, cảm khái nói: "Nhớ thời điểm năm đó tôi còn là một tân binh, binh nhì lièn yêu cầu mỗi ngày chúng tôi lên xà đơn một trăm cái, thiếu một cái ‘ phần thưởng ’ là mười vòng. Tiểu Mạc, cậu đã nói tốt như vậy, vậy thì lấy thành ý của cậu ra đây đi. Chỉ là cậu không phải là binh lính dưới tay tôi, tôi liền bớt cho cậu, năm mươi cái thôi. Thiếu một cá, chính cậu xử lý."

Vào lúc này Tiểu Phàm cười đến nghẹn, nhìn mặt của Mạc Quân Kha giống như bị đập quả trứng gà, đồng chí An lão ra tay còn không đem người chỉnh cho ngoan ngoãn, Mạc Quân Kha này dám lừa ông, thật đúng là vừa đụng vào đúng trên họng súng rồi.


Nhưng mà nể tình trước đây Mạc Quân Kha đã giúp cô nhiều lần, Tiểu Phàm cũng không phải là tâm địa sắt đá, cô ra tiếng: "Lãnh đạo, Mạc tổng luôn luôn ngồi phòng làm việc, làm sao chịu nổi loại công việc dùng thể lực đó, ngài không cần đổi lại phương thức kiểm nghiệm? Có câu nói như thế nào, chân lý là duy nhất, nhưng con đường thông suốt nhìn vào chân không phải duy nhất, cho nên. . . . . ."

An lão mỉm cười nhìn Quân Kha một cái: "Giáo sư An có ý tứ là, thân thể cậu nhỏ yếu. Cho nên xã giao liên tục vận động trước khi ăn cơm cũng không chịu nổi, ai. . . . . ." Bộ dáng kia thật là tiếc hận vô cùng.

Đại lão gia, anh làm sao có thể chịu được người khác nói thân thể gầy yếu nhỏ bé đây, nhất là ở trước mặt của iểu Phàm và An Lão Gia Tử, làm sao anh có thể cho phép hình tượng của mình gặp đả kích lớn như thế. Vì vậy Mạc tổng quả quyết cởi áo khoác, đưa đến trên tay của giáo sư An, nói: "Giáo sư An yên tâm, nam tử hán đại trượng phu nói đến sẽ phải làm đến, cũng không cần phải giảm bớt cái gì, một trăm cái, thiếu một cái liền thưởng tôi mười vòng!"

An lão một chưởng vỗ trên bờ vai anh, cao giọng nói: "Tốt! Có tiền đồ, lúc này mới giống lính mới của tôi!"

Bả vai Quân Kha hiển nhiên lõm xuống phía dưới một chút, không khỏi cảm khái, oai phong của An Lão Gia Tử quả nhiên vẫn như cũ. . . . . .

Tiểu Phàm và An lão đang ở một bên nghỉ ngơi trên ghế, Tiểu Phàm nói khẽ với An lão nói: "Cha ruột à, chiêu này của cha có thể quá độc ác hay không, khảo nghiệm thể lực người ta là thứ hai, làm tổn thương lòng kính trọng thật đúng là quá không nhân đạo rồi."

An lão cười vô hại: "Ba ngược lại muốn xem khả năng của đứa nhỏ này đến cùng lớn bao nhiêu, thậm chí có lá gan mơ ước con gái của ba!"

Thật may là trong miệng không có nước, nếu không Tiểu Phàm nhất định tại chỗ phun ra, này cái gì với cái gì nha, lúc này cha ruột đến liền lung tung nhiều chuyện. Tiểu Phàm thật sự nghiêm túc nói: "Con xin thề với Mao chủ tịch, Mạc tổng với con thật là so với đậu hũ còn trắng hơn."

An lão nhìn Quân Kha đang lên xà đơn, trong miệng đếm con số: "12, 13. . . . . . đồng chí Tiểu Phàm, chúng ta muốn xuyên thấu qua hiện tượng nhìn bản chất, đậu hũ này là cái gì mài thành? Đậu tương! Cho nên bản chất của đậu hũ không trắng nha, hơn nữa không phải hai đứa thường nói sỗ sàng, cho nên nói thế nào thứ này đều không đơn thuần."

Tiểu Phàm giơ ngón tay cái lên, nịnh hót nói: "Lão gia người cao kiến, là con không ví dụ được. Chỉ là Mạc tổng người ta kim cương vương lão ngũ, tuổi trẻ tài cao, có bao nhiêu tiểu cô nương trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp đứng xếp hàng chờ anh đâu rồi, làm sao sẽ để ý con người phụ nữ đã lập gia đình này."


"Làm sao sẽ không, mẹ con từng này tuổi cũng còn có người ở theo đuổi bà ấy, di truyền gien tốt đẹp của hai chúng ta làm sao con biết không có người đàn ông đặc biết thấy thèm. . . . . ."

Tiểu Phàm có loại kích động muốn đập đầu vào tường, đồng chí An lão đây là rảnh rỗi hốt hoảng cố tình tìm đến chuyện?

Bên kia Quân Kha vẫn như cũ duy trì tốc độ đều đều hoàn thành nhiệm vụ, khi thời điểm An lão đếm đến hơn tám mươi, trên mặt của ông lộ ra vẻ mặt tán dương: "Nhìn dáng dấp tiểu tử này là qua luyện tập, không tệ không tệ, đợi có thể để cho hai người bọn họ so so chiêu."

Nắm bắt được trong lời nói của An lão ẩn chứa một tin tức nào đấy, Tiểu Phàm cảnh giác hỏi một câu: "Còn có người muốn đến sao?"

An lão bình tĩnh quay đầu đi, ánh mắt báo cho bọn họ biết người đang đi đến.

Nhất thời Tiểu Phàm hiểu, An lão đây là thật sự là đến mò mẫm chơi đùa, cái gọi là xem náo nhiệt không chê chuyện lớn! Nhưng cô là con gái ruột của đồng chí An lão nha, nào có người làm cha hành hạ trêu chọc con gái mình như thế.

Mạc Quân Kha giãy giụa ở trên xà đơn, hàm răng cắn kêu lập cập, hai má nổi lên xương cốt của có thể thấy được anh dùng bao nhiêu sức lực, trên cánh tay giống như là treo khối sắt nặng 100 cân, đè ép anh không thể động đậy. Hai con mắt trừng rất tròn, anh miễn cưỡng ngưng tụ tầm mắt nhìn về phía Tiểu Phàm bên kia, lại phát hiện một người xuất hiện, đều nói tình địch gặp mặt bên ngoài làm cho tức giận đỏ mắt tía tai, Quân Kha cũng giống như như là uống thuốc lắc, cánh tay đột nhiên sinh lực, hoàn thành mấy cái cuối cùng. Tốc độ kia quả thực là đột phá cực hạn trong cực hạn.

Nếu không phải là tuổi tác đã có chút cao, có khả năng ở đây, thế vận hội Olimpic đều phải nhìn xuống!

Bên này bước chân của người khác nhanh hơn một chút, anh chỉ tự mình đến cũng không mang theo thư ký phụ tá gì, trong tay giơ lên một cái túi giấy. Nhìn về phía An lão đồng chí nở nụ cười, cảm khái vô hạn nói: "Cha, đã lâu không gặp."


Sau đó anh quay đầu, đem túi giấy giao cho Tiểu Phàm bên cạnh, nhẹ giọng trách nói: "Em cũng thật là, buổi sáng ra cửa vội vội vàng vàng, điểm tâm lại không ăn, mang cháo hải sản Triều châu em thích nhất cho em, nhân lúc còn nóng mau ăn đi."

Cái gọi là không có việc gì mà ân cần thì không phải gian sảo cũng là trộm cắp, trong đầu Tiểu Phàm giống như gương sáng, Dịch Phó Thị Trưởng này cũng không chính đáng hợp những lời này sao? Nhưng mà anh kỹ xảo diễn xuất tuyệt đỉnh của anh cũng là giúp Tiểu Phàm một chuyện, không rõ mục đích đến lần này của An lão đồng chí, nếu thật để cho ông biết chuyện đã ly hôn, thật là không biết ông sẽ có phản ứng kinh người gì—— Tiểu Phàm là không có can đảm lấy thân thử nghiệm .

An lão và Tiểu Dịch hai người đàn ông này xa cách từ lâu, thật sự là hận không thể uống mấy chén tâm tình mấy ngày mấy đêm, từ lúc còn rất nhỏ đã bắt đầu, An lão đồng chí liền đem Tiểu Dịch xem như con trai, đối với anh so với Tiểu Phàm còn thân thiết hơn, mọi việc cũng nghe anh. Tiểu Phàm nghĩ, dù là An lão biết chuyện ly hôn, tám phần cũng cảm thấy là Tiểu Phàm không có cố gắng làm tròn bổn phận làm vợ, cuối cùng bi kịch vẫn là cô.

Cô uống cháo, trong lòng lặng lẽ "An ủi" thân thích của đồng chí Tiểu Dịch.

Quân Kha thở hổn hển chạy đến, miễn cưỡng dùng thanh âm không khó chịu nói: "Dịch Phó Thị Trưởng tin tức thật linh thông, nhanh như vậy liền chạy đến."

An lão nhìn Tiểu Dịch một cái, chờ anh mở miệng.

Cảm thấy ánh mắt cũng tụ tập đến trên bản thân mình, Đông Thần ngược lại càng thể hiện tự tin rồi, đời này anh không sợ nhất chính là ánh mắt của người khác, người nhìn anh càng nhiều, thì anh càng tỉnh táo: "Lão Trượng Nhân đến, tôi đây làm con rể tại sao có thể không biết, biết rõ làm sao có thể không vội vàng đến đây. Giáo sư An, em thấy đúng không?"

Tiểu Phàm phụ họa hai tiếng nói Đúng vậy a Đúng vậy a, cháo uống ở trong miệng cũng dài ra giống như gai mắc kẹt ở cổ họng không thoải mái, nếu muốn được sống sống yên ổn một chút, cũng đừng can thiệp vào, bọn họ thích nói sao để cho bọn họ nói đi, chỉ cần không chọc phá là được rồi, cô tạm thời liền vẫn ở trong khu vực an toàn.

Ban đầu Quân Kha nghĩ trở về nói một câu gì, kết quả lại thấy được mấy người đứng ở sau lưng Dịch Phó Thị Trưởng, sau đó anh nhanh chóng nhìn Tiểu Phàm một cái, lớn tiếng nói: "Giáo sư Tiểu Phàm, cháo này cũng không tệ lắm phải không?"

Hiệu trưởng này, Vu Phương Phương còn có Lý Phỉ ở đây đều ngơ ngẩn tại chỗ, không biết hiện tại là dạng tình huống thế nào. Mới vừa rồi nghe Dịch Phó Thị Trưởng nói lãnh đạo bên cạnh là bố vợ của anh, cũng chính là cha ruột của bà xã thần bí kia. Mà dáng vẻ Mạc tổng thở hổn hển, còn có anh hỏi câu nói kia, giải thích duy nhất là anh trải qua vận động dữ dội, còn có liên quan đến cháo? Chẳng lẽ là anh biết được giáo sư An không có ăn điểm tâm, vì vậy chạy đi "Nhất Phẩm cháo" bên cạnh trường học. . . . . .

Hiệu trưởng thật vất vả làm rõ đầu mối lại bắt đầu làm ầm ĩ rồi. Mà Vu Phương Phương, là người khởi xướng đưa hiệu trưởng đến, cô vốn nghĩ là để hiệu trưởng chứng kiến, xem một chút lãnh đạo này và An Tiểu Phàm có nội tình gì, kết quả lại tiếp thu được nhiều tin tức như vậy, CPU của cô bắt đầu xoay chuyển siêu tốc.

Lý Phỉ nhìn về phía lông mi của Tiểu Phàm, nghĩ thầm, một sân khấu ba người đàn ông này, Tiểu Phàm một mình dính vào lại không biết gây ra con bướm thiêu thân gì.


Lúc này Đông Thần nở nụ cười: "Hiệu trưởng, hai ngày trước tôi nói chuyện phiếm với Trần cục, ông ấy còn nói đại học G của ông khởi xướng, hình như là về xây rộng phòng thí nghiệm trên vấn đề có chút trình tự gì đó ông ấy còn phải đi chuẩn bị, ông đi liên lạc với ông ấy đi."

Hiệu trưởng hiểu ý chào hỏi với lãnh đạo liền đi, ông làm sao không nghe ra ý tứ của Phó Thị Trưởng, cậu ta là ngại mình ở nơi này nhiều chuyện rồi, dù sao người ta gặp mặt cha vợ hai người, nhiều người ngoài như vậy ở đây là một chuyện gì. Trước khi đi hiệu trưởng nói với Vu Phương Phương: "Giáo sư Vu, cô đi cùng với tôi đi chuẩn bị tài liệu thôi." Lúc nói lời này ông âm thầm lườm cô ta một cái, Vu Phương Phương này làm chuyện tốt, nói là có tình huống quan trọng gì muốn đến xem, kết quả lại xông vào trong vòng luẩn quẩn nhà người ta. Nếu là hại ông bị lãnh đạo chán ghét, nhất định phải trừ sạch tiền thưởng kỳ cuối cùng của Vu Phương Phương!

Vu Phương Phương trước khi đi, còn đặc biệt nhìn Tiểu Phàm một cái, hận trong mắt không thể có gai, trực tiếp đâm ở trên mặt Tiểu Phàm.

Tiểu Phàm giống như người không có việc gì, uống cháo, nhưng trong lòng lại dùng sức châm chọc: tôi trêu ai ghẹo ai, mỗi một người đều không giải thích được!

Lý Phỉ nhân cơ hội ôm cánh tay Tiểu Phàm, lôi kéo cô đứng sang một bên, nhỏ giọng hỏi: "Cậu nha lá gan không nhỏ, ngay trước mặt cha cậu và vị kia làm mập mờ với Mạc Quân Kha! Hai người kia người nào là người dễ bặt nạt hả?"

Tiểu Phàm chậm rãi thu thập đồ xong, ngẩng đầu đối với An lão nói: "Lãnh đạo, Lý Phỉ hỏi ngài gần đây có gặp cha cô ấy hay không, cô ấy đúng là có một niềm vui mừng lớn muốn chính miệng nói cho Thượng tá Lý."

Lý Phỉ trong nháy mắt đổi sắc mặt, cô vẫn không dám liên lạc với cha cô, chính là lo lắng cha vẫn nói lên chuyện khiến cho cô đi xem mắt. Nhưng cô đều đã cùng Lưu Nghị Sơn ở cùng một chỗ, hai người trừ công chứng những thứ khác so với vợ chồng không có khác biệt, đây là nếu để cho Thượng tá Lý biết, Lý Phỉ cũng không dám đảm bảo Thượng tá có thể đem chân của Lưu Nghị Sơn cắt đứt hay không, anh đúng là gian thương Thượng tá chán ghét nhất nha!

Cuống quít bỏ chạy trước, Lý Phỉ vô cùng oán hận nhìn Tiểu Phàm một cái, ở trong lòng giám định xong: trình độ phúc hắc của cô nàng này không thể thấp so với ba người đàn ông, quả nhiên là gần mực thì đen gần đèn thì sáng!

Tác giả có lời muốn nói: khụ khụ, An lão đồng chí vừa xuất mã, Quân Kha hiển nhiên là ngã dập mặt rồi.

Lại nói thái độ người cha vợ này đến cùng là thế nào, giúp đỡ Tiểu Dịch con rể tốt của mìn, tương lai công danh rộng mở hay là Mạc tổng nhiều tiền si tình?

An lão nói muốn xuyên qua hiện tượng nhìn thấu bản chất, xem ra là đối với thuộc tính hôn nhân của Tiểu Phàm hiểu biết sâu sắc. Những thứ này sẽ ở chương kế tiếp, từng chương. . . . . . Từ từ vạch trần bí mật.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui