Hai Người Chồng
Nghe giọng của Đỗ Đức Trí... Tô Hiển Nhiên không khỏi run lên, đây là làm sao... sao anh lại nói như vậy? Làm cô cứ có cảm giác lo lắng sợ hãi...
" Vinh... Vinh không đi cùng sao? "
Nhìn thấy Nhậm Thừa Vinh vẫn còn ngồi ở dưới, Tô Hiển Nhiên hỏi.
Nhậm Thừa Vinh ngẩng đầu nhìn về hướng Tô Hiển Nhiên lắc đầu nói.
" Hôm nay là của anh Trí. "
Tô Hiển Nhiên mím môi lại.
Phân chia ra ngày luôn... sao cô không biết gì hết vậy?
Tô Hiển Nhiên cười cười nhìn Đỗ Đức Trí đang đi về hướng phòng lớn, nuốt một ngụm nước bọt, Tô Hiển Nhiên nói.
" Trí... Trí thương em với. "
Biết rõ Đỗ Đức Trí là một người rất cẩn thận, nhưng cô lại cứ cảm giác hôm này là một ngày rất dài a.
Đỗ Đức Trí bước vào phòng, đặt cô xuống nệm, anh nheo mắt nhìn cô, môi anh câu lên không nhanh không chậm nói.
" Lúc nào anh chẳng yêu Nhiên Nhiên, thương Nhiên Nhiên chứ!? "
" Trí... Trí... đừng như vậy... "
Tô Hiển Nhiên lùi về sau... hình như cừu non gặp sói xám mất rồi, làm sao đây.
Đỗ Đức Trí cởi áo ra nhìn chằm chằm Tô Hiển Nhiên, môi anh mấp máy hỏi.
" Trên giường hay phòng tắm? "
" Trên... trên giường... " Tô Hiển Nhiên run rẩy nói.
Nghe xong đáp án, Đỗ Đức Trí như sấm mà lao tới đè Tô Hiển Nhiên, anh hung hăng mút mát cánh môi của cô.
" Ưm... Trí đè bụng... đừng đè... " Tô Hiển Nhiên bị hôn khó khăn nói.
Đỗ Đức Trí vừa nghe thấy, hoảng hồn mà vội vàng ngồi dậy, ánh mắt anh đỏ ngầu nóng rực nhìn chằm chằm bụng của Tô Hiển Nhiên.
Tô Hiển Nhiên không chần chừ mà ôm lấy cổ của Đỗ Đức Trí nói.
" Không sao... không sao... chúng ta vẫn nên tiếp tục. "
Tô Hiển Nhiên vừa nói xong, cô liền hôn lấy hôn để môi của Đỗ Đức Trí, chiếc lưỡi nho nhỏ len lỏi vào trong khoang miệng của anh mà kích thích.
Tiếng mút cứ vang lên liên tục trong phòng không dứt.
Đỗ Đức Trí nhắm mắt hưởng thụ từng cái mút của cô, từ bị động chuyển thành chủ động mà ôm lấy eo của cô mút lại.
" Ư... " cảm giác kích thích làm đại não của Tô Hiển Nhiên tê dại, tiếng rên rỉ vốn cố gắng kiềm chế nhưng không thành.
Hạt đậu trên hai đồi núi cao đang bị người đùa giỡn đến cứng lên, Tô Hiển Nhiên khó khăn thở dốc liên tục.
" Trí... ưm... "
Đỗ Đức Trí buông môi Tô Hiển Nhiên ra, hai mắt anh đỏ ngầu nhìn cô, cơn thèm khát ham muốn đang làm anh rối tung mà cố gắng khắc chế.
" Thích không? " vừa hỏi vừa vân vê hạt đậu của Tô Hiển Nhiên, lại cúi xuống liếm nhè nhẹ.
" A... Trí... đừng đùa bỡn... "
Tô Hiển Nhiên biết rõ... hai anh chồng đều giống như nhau, chỉ cần biết điểm nào làm cô phát điên lên sẽ không bao giờ dừng.
" Ứ...Ưm... " hơi thở ngày một nặng nề, nơi hang động...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...