Hai Người Chồng
" Tôi... " Nhậm Thừa Vinh nhíu chặt mày muốn nói lại thôi.
Nhìn bộ dạng không biết sai của Nhậm Thừa Vinh. Đỗ Đức Trí càng tức giận nói.
" Cậu đừng có trưng ra cái bộ mặt vô tội đó... "
" Cậu có chắc chắn bản thân sẽ ở bên Nhiên Nhiên suốt một đời không mà cắn... cậu phải biết một khi đã phóng nguyên khí của cậu vào trong Nhiên Nhiên thì cả đời này Nhiên Nhiên phải phụ thuộc vào cậu, cậu biết rõ cái từ " phụ thuộc " đó nó có ý nghĩa ra sao mà phải không?
Cậu biết rõ giữa ưu và khuyết điểm của việc cắn đó mà đúng không? Sao cậu không suy nghĩ trước khi hành động. "
" CẮN BẠN TÌNH " thật sự rất tốt đối với những cặp thật sự yêu thương nhau, vì khi người vợ có đi lạc chỉ cần cảm nhận nguyên khí của bản thân đang trong cơ thể của cô ấy thì sẽ tìm được, người vợ đau, người chồng cũng sẽ cảm nhận được một phần nào đó của cái đau đớn đó... chính là khuyết điểm thật sự không ai chấp nhận nổi nếu như họ không thật lòng yêu nhau, bên nhau một đời... người vợ sẽ phụ thuộc vào người chồng, vĩnh viễn không thay đổi. Đặc biệt... người chồng mà chết đi... họ chỉ có thể sống cho đến khi con cái họ đủ tuổi trưởng thành, ngoài ra... đến chu kỳ phát tình... ngoài người chồng có cắn họ ra họ sẽ không thể chấp nhận được bất kỳ ai... Đối với tinh cầu mà Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh sinh sống, phụ nữ có gia đình bắt buộc phải bị cắn nhưng tinh cầu Lavin thì khác.
Nhìn thôi cũng thấy Tô Hiển Như ( mẹ của Tô Hiển Nhiên), Kiều Hà Ly ( Mẹ của Kiều Hà Quang) đều yêu thương chồng mình nhưng không hề để bản thân bị cắn.
Vì cơ thể của người phụ nữ chỉ có hai chỗ cắn duy nhất là vai... họ có thể có hai người đàn ông hoặc nhiều người đàn ông khi không bị cắn, nhưng khi có vết răng, có nguyên khí của người chồng cắn họ mới xoa dịu được cơn hứng tình cũng như sự thèm khát của họ.
Ở đây... không một người đàn bà nào muốn mình chỉ một hoặc hai chồng, họ muốn nhiều hơn... để thỏa mãn họ.
Nhậm Thừa Vinh nắm chặt nắm tay, hai mắt đỏ ngầu nhìn Đỗ Đức Trí.
" Anh cam tâm để Nhiên Nhiên ngủ cùng người đàn ông khác không phải chúng ta sao? "
" Tôi... " Đỗ Đức Trí cứng họng.
Nhậm Thừa Vinh lại nói.
" Đúng là tôi sai... nhưng tôi thà sai còn hơn một ngày nào đó tôi thấy cô ấy ôm ấp người đàn ông khác không phải tôi... cũng không phải anh... "
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...