Ấm đun nước đang sôi ngùn ngụt trên bếp ga, tôi ôm chăn ngồi trong phòng khách.
Tạ Hoè An thì bận trong phòng bếp.
Qua khung cửa nối liền phòng khách và phòng bếp có thể nhìn thấy bóng dáng anh.
Lúc này đã đã cởi áo khoác ra, mặc một chiếc áo len màu sẫm, vai rộng eo hẹp, phối với ánh đèn vàng ấm áp khiến người ta sinh ra một cảm giác rất thoải mái.Chốc sau, bên ngoài truyền tới tiếng hét của anh.Anh đột nhiên uất ức: “Có phải đâu, tối qua đã đeo rồi, anh còn hỏi em có được không, em bảo được còn gì.”
Người phía Nam không có thói quen ăn sủi cảo để mừng năm mới, nhưng cũng có rất nhiều món chưng xào.
Lúc nãy Tạ Hoè An theo tôi bước vào phòng để sưởi ấm một chút, sau đó đứng dậy nói muốn nấu cho tôi một bữa cơm tất niên.Tôi nói: “Em quyết định rồi, Tạ Hoè An, em muốn lấy anh.”Anh nói: “Đó, em quên mất rồi, những năm qua em luôn quên bản thân mình cũng là một người dũng cảm.”Làm như không nhìn thấy tôi vậy, anh đi thẳng vào phòng vệ sinh.
Không may là tôi không có nhiều nguyên liệu nấu ăn ở đây, chỉ có một miếng thịt khô của bạn cùng phòng để lại và một ít rau, giờ lại không ra ngoài mua được, không gian để anh phát huy rất ít.
Nhưng sau khi tôi ngửi được một mùi thơm khiến người ta thèm nhỏ dãi, bụng tôi bắt đầu kêu gào, bấy giờ tôi mới nhận ra cả ngày nay mình chẳng ăn gì, chỉ uống chút rượu ở quán bar mà thôi.Tôi gọi: “Tạ Hoè An, quần của anh đâu?”
Rất nhanh, Tạ Hoè An bưng ra 3 đĩa thức ăn.Tôi bật cười thành tiếng, anh nhận ra tôi đang trêu anh nên kêu, em được lắm Thẩm Thu Bạch, sau đó chạy tới chui vào trong chăn của tôi.
Chiếc đĩa không nhỏ, anh bưng 3 chiếc vững vàng trong lòng bàn tay như thể đang diễn xiếc vậy.Đọc rất nhiều tiểu thuyết tình cảm rồi, trước đây tôi cứ nghĩ nếu 2 người thực sự quyết tâm bên nhau thì nhất định phải trải qua rất nhiều sự kiện to tát, nhưng trong khoảnh khắc đó, tôi đột nhiên hiểu ra, nếu thật sự thích một người, dù phía trước có chao đảo tới đâu đi nữa, chỉ cần đối diện với người mình thích, dù bạn không có lòng tin với bản thân thì cũng sẽ vô thức nhận được sự tự tin đó từ người kia.Anh như được hồi máu trong game, ngồi bật dậy trên giường, hai mắt sáng ngời nhìn tôi: “Thật à?”
Anh đặt đĩa lên chiếc bàn vuông nhỏ, sau đó bước ra khỏi bếp gọi tôi: “Ăn cơm nào.”Cái tên này, lợi dụng lúc người ta không để ý! Lúc đó đầu óc tôi đã quay cuồng, còn biết anh nói gì nữa đâu.Anh bối rối nói: “Đúng đó, giờ em cũng bắt được cả anh rồi, em bảo xem mình lợi hại nhường nào hả.”Trong mắt tôi, anh trưởng thành trở thành một người hơi ngang tàng, không ngờ vẫn còn chút tính cách trẻ con thế này.
Tôi đứng dậy đi qua.Tôi cười lăn lộn trên giường.Tôi nhìn qua căn phòng khách chật hẹp, chợt nhận ra ở đây không có chỗ để Tạ Hoè An qua đêm.
Tôi không thể để anh vào ngủ trong phòng của bạn cùng phòng được, như thế rất bất lịch sự, mà lạnh thế này thì không thể để anh ngủ sô pha, giờ cũng chẳng có khách sạn nào cho thuê phòng, chỉ có thể…
Cái bàn nhỏ này thường được chúng tôi dùng để ăn cơm, cao chưa tới 50cm, tứ phía có 4 cái ghế dài rất nhỏ.Tôi thở dài, anh lại chẳng hề để ý tới nước canh đã vương trên quần mình, nghiêng người ôm chặt lấy tôi.
Anh nói: “Thẩm Thu Bạch, có những lời này của em rồi, anh thấy mọi thứ đều xứng đáng.”Tôi đứng dậy đi qua.Người phía Nam không có thói quen ăn sủi cảo để mừng năm mới, nhưng cũng có rất nhiều món chưng xào.
Lúc nãy Tạ Hoè An theo tôi bước vào phòng để sưởi ấm một chút, sau đó đứng dậy nói muốn nấu cho tôi một bữa cơm tất niên.
Thịt xào cây, một đĩa rau, một đĩa lạp xưởng hun khói, anh bưng tới một bát canh trứng, chẳng mấy chốc đã đầy bàn.Tôi nói: “Thôi đi, bên ngoài trời đang tuyết lớn lắm.”Tôi nghe lời gắp lạp xưởng hun khói lên, chiên rất vừa.
Tôi phải thốt lên rằng quá ngon.Chiếc đĩa không nhỏ, anh bưng 3 chiếc vững vàng trong lòng bàn tay như thể đang diễn xiếc vậy.
Anh ngồi xuống cạnh tôi, ghế nhỏ mà anh lại cao nên trông rất gò bó.Vẻ mặt anh nghiêm túc, ánh mắt kiên định, chẳng phải là tiện miệng nói.
Anh lại làm như chẳng có việc gì, cầm một cái bát nhỏ múc canh cho tôi rồi nói: “Em ít đồ quá, để mai ra gần đây xem có siêu thị nào mở cửa không rồi mua ít đồ về nhé.”Tôi nhìn anh rồi nói: “Anh cũng đi tắm tí đi, em để khăn tắm trên kệ ấy.”
Mắt tôi mỏi nhừ, muốn hỏi rất nhiều thứ nhưng cuối cùng chỉ hỏi một câu: “Anh học nấu ăn từ khi nào vậy?”Tôi trợn tròn mắt: “Tạ Hoè An, anh mua bao nhiêu đấy hả?”Tôi đưa tay ra cho anh xem, bắt đầu hỏi tội: “Đây là gì?”
Anh đẩy bát canh đã được múc sẵn tới trước mặt tôi nói: “Ở nước ngoài, lúc đầu ăn không quen đồ ăn bên ấy nên tự học nấu ấy mà, mau ăn thử đi em.”Cắn răng một cái, tôi đẩy cửa phòng mình ra, cố tình mở hé ra một nửa.Giọng nói của anh vang lên, mang theo chút ảo não: “Để quần ở cạnh lò than nên bị cháy một lỗ rồi.”Anh đẩy bát canh đã được múc sẵn tới trước mặt tôi nói: “Ở nước ngoài, lúc đầu ăn không quen đồ ăn bên ấy nên tự học nấu ấy mà, mau ăn thử đi em.”
Tôi nghe lời gắp lạp xưởng hun khói lên, chiên rất vừa.
Tôi phải thốt lên rằng quá ngon.Anh ngồi xuống cạnh tôi, ghế nhỏ mà anh lại cao nên trông rất gò bó.Anh ngẩn ra, chửi tục vài câu rồi cau mày nói: “Anh không có mua!”
Anh cười ha hả rồi lại hỏi tôi: “Em có biết nấu ăn không?”Lúc tôi tắm xong, Tạ Hoè An đã ngồi trong phòng khách.Nói xong, anh chạy biến ra ngoài.
Tôi xấu hổ: “Không ngon lắm.”Đang định đưa tay ra vỗ vai an ủi anh một chút, ai ngờ tay tôi vừa đụng vào anh, anh đã khẽ run lên, sau đó tôi nghe giọng anh như vắt ra từ kẽ răng: “Thu Bạch, đừng đụng vào anh, vì tốt cho em đấy.”Vừa nói anh đã trèo xuống giường rồi, nhưng giống như để khẳng định lại nên bèn quay đầu hỏi tôi: “Có được không em?”
Vẻ mặt anh rất đắc ý: “Vậy sau này anh sẽ nấu ăn cho nhà mình.”Mặt tôi nóng lên: “Ai cùng nhà với anh hả!”Vẫn đang dọ ý tôi.
Tôi nhìn anh chằm chằm, nói mau đi đi, nhớ mang theo dù đấy.
Mặt tôi nóng lên: “Ai cùng nhà với anh hả!”Tạ Hoè An đã tiếp thêm can đảm để tôi đối diện với một số việc.Anh bước từ từ tới cửa phòng như đang đi dạo phố, thản nhiên hỏi: “Anh ngủ ở đâu?”Anh có thói quen tập thể dục, cơ bụng rất rõ ràng.
Anh nhìn tôi: “Sao? Giờ em là bạn gái anh rồi, sau này không kết hôn thì giờ chúng ta yêu đương làm gì hả? Đừng nói là em định đùa giỡn qua đường thôi nhé.”Mắt tôi hoa lên: “Tạ Hoè An, em đau đầu quá.”Không hiểu sao anh lại đột nhiên nhắc tới chuyện này nữa, anh nói tiếp: “Khi ấy anh nghĩ, con bé này to gan thật, tường cao như thế mà dám leo.
Còn năm lớp 10 nữa, học phí trong lớp bị trộm, lúc đi học chủ nhiệm đột nhiên tới tìm anh.
Em còn tưởng vì chuyện học phí nên không thèm lên lớp, đứng dậy hét, thầy ơi, Tạ Hoè An không phải là người trộm tiền đâu.”
Tôi vốn định nói trên đời này ai mà biết được ngày mai ra sao, nhưng lúc ngẩng đầu lên nhìn anh, lời nói ra tới môi lại như đụng phải hơi nước nóng mà nhanh chóng tan biến.Rõ ràng anh ngớ ra một chút, sau đó nói: “Lạnh lắm đó?”Tạ Hoè An không ngờ tôi lại đột nhiên tỏ tình như thế, ngồi ngây người ở đó nhìn tôi, sau đó hốc mắt lại thoáng đỏ lên.
Anh đột nhiên đứng dậy, vì quá gấp nên đã hất đổ bát canh trước mặt.
Vẻ mặt anh nghiêm túc, ánh mắt kiên định, chẳng phải là tiện miệng nói.Anh chỉ mặc độc một cái quần lót.
Dù tối qua đã thẳng thắn với nhau hết cả, nhưng nhìn cảnh này tôi vẫn hơi khó quen.
Như bị cảm xúc của anh lây, tôi gật đầu, nhẹ giọng nói được.Suýt chút tôi đã xỉu tại chỗ.
Anh nở một nụ cười nhàn nhạt: “Được cái gì cơ?”
Tôi nói: “Em quyết định rồi, Tạ Hoè An, em muốn lấy anh.”Chỉ cần người đó khẽ mỉm cười dưới vòm trời trong xanh và đầy nắng, chỉ cần người đó chạy tới cạnh bạn để đưa dù dưới làn mưa, hoặc trong một buổi tối đầy gió tuyết, người đó nấu cho bạn một bữa tối ấm áp… Chỉ trong một khoảnh khắc như thế, những xa cách đã biến thành hư vô, trong một khắc kia, bạn sẽ nghĩ, là người này, dù tương lai có đầy rẫy rủi ro đi nữa nhưng hiện tại, bạn có thể buông xuôi tất cả chỉ để đi cùng anh ấy.Lúc tỉnh dậy đã là buổi tối ngày hôm sau.
Bên ngoài tuyết đã ngừng rơi, thi thoảng còn có tiếng pháo hoa nổ và tiếng người huyên náo truyền đến.Lúc này đã đã cởi áo khoác ra, mặc một chiếc áo len màu sẫm, vai rộng eo hẹp, phối với ánh đèn vàng ấm áp khiến người ta sinh ra một cảm giác rất thoải mái.
Đọc rất nhiều tiểu thuyết tình cảm rồi, trước đây tôi cứ nghĩ nếu 2 người thực sự quyết tâm bên nhau thì nhất định phải trải qua rất nhiều sự kiện to tát, nhưng trong khoảnh khắc đó, tôi đột nhiên hiểu ra, nếu thật sự thích một người, dù phía trước có chao đảo tới đâu đi nữa, chỉ cần đối diện với người mình thích, dù bạn không có lòng tin với bản thân thì cũng sẽ vô thức nhận được sự tự tin đó từ người kia.Anh cởi quần áo xong liền trèo lên giường, tự đắc nói: “Mua hết!”Tất nhiên là tôi nhớ rồi.
Chỉ cần người đó khẽ mỉm cười dưới vòm trời trong xanh và đầy nắng, chỉ cần người đó chạy tới cạnh bạn để đưa dù dưới làn mưa, hoặc trong một buổi tối đầy gió tuyết, người đó nấu cho bạn một bữa tối ấm áp… Chỉ trong một khoảnh khắc như thế, những xa cách đã biến thành hư vô, trong một khắc kia, bạn sẽ nghĩ, là người này, dù tương lai có đầy rẫy rủi ro đi nữa nhưng hiện tại, bạn có thể buông xuôi tất cả chỉ để đi cùng anh ấy.“Học bơi lội, học vật lộn, học cho thật giỏi.
Cuối cùng anh nghĩ, chỉ cần anh nỗ lực hơn một chút thì anh đã thể tới gần Thẩm Thu Bạch, người có thể nhảy qua tường mà không hề do dự, thêm chút nữa.”
Tạ Hoè An không ngờ tôi lại đột nhiên tỏ tình như thế, ngồi ngây người ở đó nhìn tôi, sau đó hốc mắt lại thoáng đỏ lên.
Anh đột nhiên đứng dậy, vì quá gấp nên đã hất đổ bát canh trước mặt.Sau lưng anh là cái cửa sổ nhỏ trong phòng khách.
Những mảnh thủy tinh bị chia ra tràn đầy những bông hoa nhỏ, bên ngoài gió tuyết hoành hành, nhưng trong phòng lại thật ấm áp.
Tôi thở dài, anh lại chẳng hề để ý tới nước canh đã vương trên quần mình, nghiêng người ôm chặt lấy tôi.
Anh nói: “Thẩm Thu Bạch, có những lời này của em rồi, anh thấy mọi thứ đều xứng đáng.”Tôi kinh hãi: “Anh có dùng hết nổi không vậy?”
Nói xong, anh cọ đầu vào cổ tôi như một chú mèo con vậy.
Trong mắt tôi, anh trưởng thành trở thành một người hơi ngang tàng, không ngờ vẫn còn chút tính cách trẻ con thế này.Trong lòng đầy nỗi nghi hoặc, tôi giơ tay ra nhìn, phát hiện ở ngón giữa tay trái mình từ khi nào đã có thêm một chiếc nhẫn.
Tôi đột nhiên nhớ tới dáng vẻ ấu trĩ của anh trước kia.
Anh có thể không nói chuyện với tôi một thời gian dài vì tôi đã cướp bạn của anh.
Nghĩ tới đó tôi lại không kìm được mà bật cười.Nói xong, anh cọ đầu vào cổ tôi như một chú mèo con vậy.Có lẽ anh đã nhận ra sắc mặt tôi không ổn nên vội tránh người ra, lo lắng nói: “Sao vậy em?”
Anh thả tay ra, hỏi tôi cười cái gì.Anh cười ha hả rồi lại hỏi tôi: “Em có biết nấu ăn không?”
Tôi nói suy nghĩ của mình cho anh nghe.Tôi nghĩ, tên ngốc này.Vẻ mặt anh rất đắc ý: “Vậy sau này anh sẽ nấu ăn cho nhà mình.”
Anh bối rối nói: “Đúng đó, giờ em cũng bắt được cả anh rồi, em bảo xem mình lợi hại nhường nào hả.”Tôi vốn định nói trên đời này ai mà biết được ngày mai ra sao, nhưng lúc ngẩng đầu lên nhìn anh, lời nói ra tới môi lại như đụng phải hơi nước nóng mà nhanh chóng tan biến.Anh gần như là nhảy cẫng lên.
Tôi không thể chịu nổi lời khen của Tạ Hoè An.
Anh khen tôi một câu, tôi lại bắt đầu tự đắc: “Trời sinh quyến rũ mà, hết cách rồi.”Lần đó là một trong những lần hiếm hoi chúng tôi có thời gian để thẳng thắn với nhau.
Cũng nhờ lần đó mà giúp tôi hoàn toàn tin chắc mình có thể ở bên cạnh Tạ Hoè An.
Anh cười rồi khẽ gõ đầu tôi một chút, nói: “Cái rắm ấy.” Còn nói: “Anh thích em nhường này cơ mà.”Cái tên mặt dày này!Anh cúi đầu tự nhìn mình rồi nói: “Hôm qua dính canh nên sáng anh giặt rồi.
Anh vội chạy qua đây nên không có mang theo quần.”
Tôi: “Nhường nào, tự luyến đấy à?”
Anh không trả lời mà hỏi ngược lại tôi: “Em còn nhớ lần đầu tiên em leo tường rồi rơi xuống nhà anh không?”Vừa vào cửa anh đã bắt đầu cởi đồ, vừa cầm khăn mặt lau vừa ném một đống đồ lớn lên giường.Tôi thậm chí còn không biết hình tượng của mình trong mắt Tạ Hoè An là như thế.
Tất nhiên là tôi nhớ rồi.Anh ưỡn ngực: “Là lần đầu tiên, vì thế chúng ta phải luyện tập thực tế nhiều một chút, nhiều khi chút ít này chẳng đủ dùng đâu!”
Không hiểu sao anh lại đột nhiên nhắc tới chuyện này nữa, anh nói tiếp: “Khi ấy anh nghĩ, con bé này to gan thật, tường cao như thế mà dám leo.
Còn năm lớp 10 nữa, học phí trong lớp bị trộm, lúc đi học chủ nhiệm đột nhiên tới tìm anh.
Em còn tưởng vì chuyện học phí nên không thèm lên lớp, đứng dậy hét, thầy ơi, Tạ Hoè An không phải là người trộm tiền đâu.”Vô số hình ảnh lướt qua trong đầu tôi.
Tôi mông lung: “Sao em chẳng nhớ gì hết vậy?”Tôi nhìn chằm chằm vào cửa phòng mình, trộm nghĩ giờ cũng đã là năm 1993 rồi, tất cả mọi người đều kêu gọi tự do yêu đương, chuyện này chẳng hề hà gì hết.Tôi nói: “Trên đường em về hàng ngày có một bốt tự động, hình như có thể mua đấy.”
Anh nói: “Đó, em quên mất rồi, những năm qua em luôn quên bản thân mình cũng là một người dũng cảm.”Trong lòng tôi thầm mắng một câu, đồ cầm thú lịch sự.
Tôi thậm chí còn không biết hình tượng của mình trong mắt Tạ Hoè An là như thế.Tạ Hoè An lắc đầu nói: “Không phải đâu, em tự có cách riêng của mình, lần đó chúng ta đánh nhau trong phòng học, lúc em túm nữ sinh kia kéo lên bục giảng, nét mặt thực sự rất đáng sợ, anh còn sợ em làm ra chuyện gì nữa, kết quả em chẳng nói chẳng rằng mà chỉ đứng đó một hồi, sau đó thì kéo Tần Mai Chi đi mất.
Lúc đó anh nghĩ, em ngầu quá đi mất.”
Tạ Hoè An còn nói: “Em biết không, trước kia anh nhát gan lắm, lúc em chưa tới thành phố Kinh, anh gặp đám bắt chẹt kia đều tự giác đưa tiền ra.”Tôi nhìn đủ thứ màu mè bên cạnh rồi lại nhìn anh, hỏi: “Đây không phải là lần đầu tiên của anh à?”
Tôi kinh ngạc nhìn Tạ Hoè An.
Anh là một Tạ Hoè An như thế ư?
Hiếm khi trên mặt anh hiện lên một tia ngượng ngùng: “Lúc đó anh cảm thấy chống đối với đám người đó quá tốn thời gian.” Dừng một chút, anh lại nhìn tôi chằm chằm: “Nhưng còn em, rõ ràng nhỏ con như thế, bộ dạng cũng yếu ớt, thế mà mỗi lần đến thời điểm mấu chốt lại bất chấp đứng lên, không bao giờ để ý tới chuyện khác nữa.
Giống như lần anh chết đuối kia ấy, em chẳng thèm nghĩ ngợi gì mà đã nhảy xuống sông cứu anh rồi.”Tôi nhìn thoáng qua rồi nhanh chóng rời mắt đi.Tôi ngóc đầu lên hỏi: “Sao vậy?”
Tôi hơi xấu hổ nói: “Mẹ em cũng bảo em là người xúc động lên thì chỉ còn có cơ bắp là hoạt động được.”Cuối cùng tôi thật sự không chịu nổi nữa, lăn ra ngủ trước.Hiếm khi trên mặt anh hiện lên một tia ngượng ngùng: “Lúc đó anh cảm thấy chống đối với đám người đó quá tốn thời gian.” Dừng một chút, anh lại nhìn tôi chằm chằm: “Nhưng còn em, rõ ràng nhỏ con như thế, bộ dạng cũng yếu ớt, thế mà mỗi lần đến thời điểm mấu chốt lại bất chấp đứng lên, không bao giờ để ý tới chuyện khác nữa.
Giống như lần anh chết đuối kia ấy, em chẳng thèm nghĩ ngợi gì mà đã nhảy xuống sông cứu anh rồi.”
Tạ Hoè An lắc đầu nói: “Không phải đâu, em tự có cách riêng của mình, lần đó chúng ta đánh nhau trong phòng học, lúc em túm nữ sinh kia kéo lên bục giảng, nét mặt thực sự rất đáng sợ, anh còn sợ em làm ra chuyện gì nữa, kết quả em chẳng nói chẳng rằng mà chỉ đứng đó một hồi, sau đó thì kéo Tần Mai Chi đi mất.
Lúc đó anh nghĩ, em ngầu quá đi mất.”Anh đột nhiên xoay người lại chặn tôi: “Hôm qua em nói rồi mà, em đồng ý gả cho anh, giờ lại đổi ý, Thẩm Thu Bạch, có phải tối qua anh quá khách sáo với em rồi không hả?”
Tôi có cảm giác như mặt mình sắp phòng lên tới nơi rồi.
Tôi nói: “Tạ Hoè An, anh nói làm em ngại quá đi mất.”“Nói nhảm, tất nhiên em biết là nhẫn rồi, anh nhân lúc em ngủ mà đeo nhẫn cho em đấy à?” Tôi tức giận.
Anh khẽ cười, siết chặt tay tôi nói: “Thu Bạch, nói nhiều như thế thực ra là để nói với em rằng em luôn nghĩ anh rất xuất sắc, nhưng thực ra anh mới là người đuổi theo phía sau em đấy.”
“Học bơi lội, học vật lộn, học cho thật giỏi.
Cuối cùng anh nghĩ, chỉ cần anh nỗ lực hơn một chút thì anh đã thể tới gần Thẩm Thu Bạch, người có thể nhảy qua tường mà không hề do dự, thêm chút nữa.”Anh thả tay ra, hỏi tôi cười cái gì.
Những gì anh nói đã khiến tôi hoàn toàn ngớ người ra.Anh cầm quần chạy vào nói: “Thu Bạch, em ra ngoài mua cho anh một cái quần mới được không?”
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng hóa ra trên chiếc máy bay mình luôn cố gắng với tay bắt trên trời kia vẫn luôn có người cũng đang nhìn về phía mình.
Lần đó là một trong những lần hiếm hoi chúng tôi có thời gian để thẳng thắn với nhau.
Cũng nhờ lần đó mà giúp tôi hoàn toàn tin chắc mình có thể ở bên cạnh Tạ Hoè An.Những gì anh nói đã khiến tôi hoàn toàn ngớ người ra.
Nỗi tự ti thời dậy thì đã khiến tôi chần chừ rất nhiều trong chuyện tình cảm, cứ muốn đợi một chút, rồi lại chuẩn bị thêm tí nữa, muốn bản thân mình hoàn hảo thêm một chút, chỉ vì thế mà tôi đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội.Tôi nhìn bóng lưng anh, đột nhiên cảm thấy anh thật đáng thương.
Tạ Hoè An đã tiếp thêm can đảm để tôi đối diện với một số việc.
Tôi bất giác ôm chầm lấy anh.Tôi có cảm giác như mặt mình sắp phòng lên tới nơi rồi.
Tôi nói: “Tạ Hoè An, anh nói làm em ngại quá đi mất.”
Sau lưng anh là cái cửa sổ nhỏ trong phòng khách.
Những mảnh thủy tinh bị chia ra tràn đầy những bông hoa nhỏ, bên ngoài gió tuyết hoành hành, nhưng trong phòng lại thật ấm áp.Ôm một lúc, tôi mới lưu luyến buông anh ra.
Sau đó cả hai ăn xong bữa tối.Anh lại làm như chẳng có việc gì, cầm một cái bát nhỏ múc canh cho tôi rồi nói: “Em ít đồ quá, để mai ra gần đây xem có siêu thị nào mở cửa không rồi mua ít đồ về nhé.”
Ôm một lúc, tôi mới lưu luyến buông anh ra.
Sau đó cả hai ăn xong bữa tối.Không may là tôi không có nhiều nguyên liệu nấu ăn ở đây, chỉ có một miếng thịt khô của bạn cùng phòng để lại và một ít rau, giờ lại không ra ngoài mua được, không gian để anh phát huy rất ít.
Nhưng sau khi tôi ngửi được một mùi thơm khiến người ta thèm nhỏ dãi, bụng tôi bắt đầu kêu gào, bấy giờ tôi mới nhận ra cả ngày nay mình chẳng ăn gì, chỉ uống chút rượu ở quán bar mà thôi.
Cơm nước xong xuôi, Tạ Hòe An đi dọn dẹp bát đũa, tôi thì vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Thời đó không phổ biến máy nước nóng, không có vòi sen tự động, phải rót nước nóng vào một cái thùng bên trên thì mới có nước nóng chảy ra.
Lúc tôi tắm xong, Tạ Hoè An đã ngồi trong phòng khách.
Tôi nhìn anh rồi nói: “Anh cũng đi tắm tí đi, em để khăn tắm trên kệ ấy.”Tôi không thể chịu nổi lời khen của Tạ Hoè An.
Anh khen tôi một câu, tôi lại bắt đầu tự đắc: “Trời sinh quyến rũ mà, hết cách rồi.”
Anh thở ra một tiếng rồi đứng dậy, nói được.Vốn là muốn anh xấu hổ, ai ngờ anh lại nói: “Cũng không phải là không được, nếu cả thành phố Kinh đều biết quan hệ giữa hai ta thì lúc đó tiệc rượu sẽ náo nhiệt lắm!”
Làm như không nhìn thấy tôi vậy, anh đi thẳng vào phòng vệ sinh.
Tôi nhìn qua căn phòng khách chật hẹp, chợt nhận ra ở đây không có chỗ để Tạ Hoè An qua đêm.
Tôi không thể để anh vào ngủ trong phòng của bạn cùng phòng được, như thế rất bất lịch sự, mà lạnh thế này thì không thể để anh ngủ sô pha, giờ cũng chẳng có khách sạn nào cho thuê phòng, chỉ có thể…
Tôi nhìn chằm chằm vào cửa phòng mình, trộm nghĩ giờ cũng đã là năm 1993 rồi, tất cả mọi người đều kêu gọi tự do yêu đương, chuyện này chẳng hề hà gì hết.Ấm đun nước đang sôi ngùn ngụt trên bếp ga, tôi ôm chăn ngồi trong phòng khách.
Tạ Hoè An thì bận trong phòng bếp.
Qua khung cửa nối liền phòng khách và phòng bếp có thể nhìn thấy bóng dáng anh.
Cắn răng một cái, tôi đẩy cửa phòng mình ra, cố tình mở hé ra một nửa.Anh khẽ cười, siết chặt tay tôi nói: “Thu Bạch, nói nhiều như thế thực ra là để nói với em rằng em luôn nghĩ anh rất xuất sắc, nhưng thực ra anh mới là người đuổi theo phía sau em đấy.”
Tôi ngồi trên giường trùm kín chăn, e ngại, nghĩ xem lát nữa mình phải làm sao để trông tự nhiên hơn một chút.
Đợi một hồi lâu Tạ Hòe An mới khoan thai bước ra.Tôi hơi xấu hổ nói: “Mẹ em cũng bảo em là người xúc động lên thì chỉ còn có cơ bắp là hoạt động được.”
Anh quấn chiếc khăn tắm màu hồng nhạt của tôi trên đầu, để trần nửa người trên.Tôi định đứng dậy, nhưng có lẽ vì quá gấp nên thấy hơi chóng mặt, tôi đưa tay lên sờ đầu, kết quả là thấy trên tay mình lóe lên thứ gì đó.Tôi mông lung: “Sao em chẳng nhớ gì hết vậy?”
Anh có thói quen tập thể dục, cơ bụng rất rõ ràng.Anh cười rồi khẽ gõ đầu tôi một chút, nói: “Cái rắm ấy.” Còn nói: “Anh thích em nhường này cơ mà.”
Tôi nhìn thoáng qua rồi nhanh chóng rời mắt đi.
Anh bước từ từ tới cửa phòng như đang đi dạo phố, thản nhiên hỏi: “Anh ngủ ở đâu?”
Tôi liếc nhìn vành tai đỏ rực của anh, trộm nghĩ cái tên này còn định giả vờ với mình à, thế là nói: “Ngủ trên sô pha nhé?”
Rõ ràng anh ngớ ra một chút, sau đó nói: “Lạnh lắm đó?”
Tôi bật cười thành tiếng, anh nhận ra tôi đang trêu anh nên kêu, em được lắm Thẩm Thu Bạch, sau đó chạy tới chui vào trong chăn của tôi.Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng hóa ra trên chiếc máy bay mình luôn cố gắng với tay bắt trên trời kia vẫn luôn có người cũng đang nhìn về phía mình.
Không khí lạnh đột ngột khiến tôi kêu lên một tiếng, sau đó nhận ra Tạ Hoè An đang dùng sức ôm lấy tôi.
Anh cúi đầu hôn tôi, tôi cất tiếng nói: “Tạ Hoè An, anh có mua thứ đó không?”
Anh ngẩn ra, chửi tục vài câu rồi cau mày nói: “Anh không có mua!”Tôi ngẩng đầu nhìn Tạ Hoè An, anh vẫn nhìn chằm chằm vào quyển sách, dường như chưa phát hiện tôi đã thức rồi.
Tôi nói: “Chẳng phải anh bảo lúc tới đã chuẩn bị sẵn sàng hết rồi sao?”
Anh tách ra khỏi người tôi, cuộn người đưa lưng về phía tôi, dùng một giọng cực kỳ ảo não mà tôi chưa từng nghe qua bao giờ: “Lúc đầu anh chỉ nghĩ tới chuyện không cho em trốn nữa thôi, có nghĩ tới chuyện này đâu!”Cơm nước xong xuôi, Tạ Hòe An đi dọn dẹp bát đũa, tôi thì vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Thời đó không phổ biến máy nước nóng, không có vòi sen tự động, phải rót nước nóng vào một cái thùng bên trên thì mới có nước nóng chảy ra.
Tôi nhìn bóng lưng anh, đột nhiên cảm thấy anh thật đáng thương.
Đang định đưa tay ra vỗ vai an ủi anh một chút, ai ngờ tay tôi vừa đụng vào anh, anh đã khẽ run lên, sau đó tôi nghe giọng anh như vắt ra từ kẽ răng: “Thu Bạch, đừng đụng vào anh, vì tốt cho em đấy.”Tôi bất giác ôm chầm lấy anh.Nói xong, anh đứng dậy rời khỏi chăn
Tôi nghĩ, tên ngốc này.
Tôi nói: “Trên đường em về hàng ngày có một bốt tự động, hình như có thể mua đấy.”
Anh như được hồi máu trong game, ngồi bật dậy trên giường, hai mắt sáng ngời nhìn tôi: “Thật à?”
Tôi nói: “Thôi đi, bên ngoài trời đang tuyết lớn lắm.”Anh nhìn tôi: “Sao? Giờ em là bạn gái anh rồi, sau này không kết hôn thì giờ chúng ta yêu đương làm gì hả? Đừng nói là em định đùa giỡn qua đường thôi nhé.”
Anh nói: “Không sao, anh ra ngoài mua cho.”
Vừa nói anh đã trèo xuống giường rồi, nhưng giống như để khẳng định lại nên bèn quay đầu hỏi tôi: “Có được không em?”
Vẫn đang dọ ý tôi.
Tôi nhìn anh chằm chằm, nói mau đi đi, nhớ mang theo dù đấy.
Anh gần như là nhảy cẫng lên.
Tôi cảm giác như lần này còn ngắn ngủi hơn cả lúc anh tắm nữa, thậm chí tôi còn thấy anh vừa mới ra khỏi cửa mà trong chớp mắt đã mua đồ về rồi.
Vừa vào cửa anh đã bắt đầu cởi đồ, vừa cầm khăn mặt lau vừa ném một đống đồ lớn lên giường.Anh nói: “Không sao, anh ra ngoài mua cho.”
Tôi trợn tròn mắt: “Tạ Hoè An, anh mua bao nhiêu đấy hả?”“Tạ Hòe An.” Tôi gọi anh.
Anh cởi quần áo xong liền trèo lên giường, tự đắc nói: “Mua hết!”Tôi: “Nhường nào, tự luyến đấy à?”
Tôi kinh hãi: “Anh có dùng hết nổi không vậy?”Tôi xấu hổ: “Không ngon lắm.”
Anh nói: “Vậy là em xem thường anh rồi.”Thịt xào cây, một đĩa rau, một đĩa lạp xưởng hun khói, anh bưng tới một bát canh trứng, chẳng mấy chốc đã đầy bàn.Tôi liếc nhìn vành tai đỏ rực của anh, trộm nghĩ cái tên này còn định giả vờ với mình à, thế là nói: “Ngủ trên sô pha nhé?”
Tôi nhìn đủ thứ màu mè bên cạnh rồi lại nhìn anh, hỏi: “Đây không phải là lần đầu tiên của anh à?”
Anh ưỡn ngực: “Là lần đầu tiên, vì thế chúng ta phải luyện tập thực tế nhiều một chút, nhiều khi chút ít này chẳng đủ dùng đâu!”Anh quấn chiếc khăn tắm màu hồng nhạt của tôi trên đầu, để trần nửa người trên.
Suýt chút tôi đã xỉu tại chỗ.Tôi nói: “Không.
Anh cứ thế mà về đi, để cha mẹ anh biết anh đã làm ra chuyện gì!”
Cả hai quần nhau suốt đêm, Tạ Hoè An như một đứa trẻ lần đầu tiên được ăn kẹo vậy, liều mạng cố gắng ăn viên thứ 2, rồi viên thứ 3…Tôi cảm giác như lần này còn ngắn ngủi hơn cả lúc anh tắm nữa, thậm chí tôi còn thấy anh vừa mới ra khỏi cửa mà trong chớp mắt đã mua đồ về rồi.
Cuối cùng tôi thật sự không chịu nổi nữa, lăn ra ngủ trước.
Lúc tỉnh dậy đã là buổi tối ngày hôm sau.
Bên ngoài tuyết đã ngừng rơi, thi thoảng còn có tiếng pháo hoa nổ và tiếng người huyên náo truyền đến.
Có lẽ Tạ Hoè An đã dậy từ sớm, anh mặc áo len ngồi cạnh tôi đọc sách.
Anh đeo kính gọng mỏng, tóc rơi giữa lông mày, lịch sự ưu nhã, khác hẳn với tên cầm thú tối hôm qua.
Trong lòng tôi thầm mắng một câu, đồ cầm thú lịch sự.
Tôi định đứng dậy, nhưng có lẽ vì quá gấp nên thấy hơi chóng mặt, tôi đưa tay lên sờ đầu, kết quả là thấy trên tay mình lóe lên thứ gì đó.Có lẽ Tạ Hoè An đã dậy từ sớm, anh mặc áo len ngồi cạnh tôi đọc sách.
Anh đeo kính gọng mỏng, tóc rơi giữa lông mày, lịch sự ưu nhã, khác hẳn với tên cầm thú tối hôm qua.
Trong lòng đầy nỗi nghi hoặc, tôi giơ tay ra nhìn, phát hiện ở ngón giữa tay trái mình từ khi nào đã có thêm một chiếc nhẫn.
Khiêm tốn nhưng rất tinh xảo, xem ra là gu của Tạ Hoè An.
Tôi ngẩng đầu nhìn Tạ Hoè An, anh vẫn nhìn chằm chằm vào quyển sách, dường như chưa phát hiện tôi đã thức rồi.
“Tạ Hòe An.” Tôi gọi anh.Tôi nói: “Chẳng phải anh bảo lúc tới đã chuẩn bị sẵn sàng hết rồi sao?”
Lúc này anh mới bày ra bộ mặt “vừa tỉnh mơ” nhìn về phía tôi: “Dậy rồi à?”
Tôi đưa tay ra cho anh xem, bắt đầu hỏi tội: “Đây là gì?”Không khí lạnh đột ngột khiến tôi kêu lên một tiếng, sau đó nhận ra Tạ Hoè An đang dùng sức ôm lấy tôi.
Vẻ mặt anh vô tội: “Thì là nhẫn.”
“Nói nhảm, tất nhiên em biết là nhẫn rồi, anh nhân lúc em ngủ mà đeo nhẫn cho em đấy à?” Tôi tức giận.Anh không trả lời mà hỏi ngược lại tôi: “Em còn nhớ lần đầu tiên em leo tường rồi rơi xuống nhà anh không?”
Anh đột nhiên uất ức: “Có phải đâu, tối qua đã đeo rồi, anh còn hỏi em có được không, em bảo được còn gì.”Tôi nói suy nghĩ của mình cho anh nghe.
Vô số hình ảnh lướt qua trong đầu tôi.Tôi đột nhiên nhớ tới dáng vẻ ấu trĩ của anh trước kia.
Anh có thể không nói chuyện với tôi một thời gian dài vì tôi đã cướp bạn của anh.
Nghĩ tới đó tôi lại không kìm được mà bật cười.
Cái tên này, lợi dụng lúc người ta không để ý! Lúc đó đầu óc tôi đã quay cuồng, còn biết anh nói gì nữa đâu.Tôi kinh ngạc nhìn Tạ Hoè An.
Anh là một Tạ Hoè An như thế ư?
Mặt tôi nóng bừng bùng, nhìn anh chằm chằm rồi nói: “Tạ Hoè An, hành vi của anh khiến người ta thật khinh bỉ đấy.”Tạ Hoè An còn nói: “Em biết không, trước kia anh nhát gan lắm, lúc em chưa tới thành phố Kinh, anh gặp đám bắt chẹt kia đều tự giác đưa tiền ra.”
Anh đột nhiên xoay người lại chặn tôi: “Hôm qua em nói rồi mà, em đồng ý gả cho anh, giờ lại đổi ý, Thẩm Thu Bạch, có phải tối qua anh quá khách sáo với em rồi không hả?”
Mắt tôi hoa lên: “Tạ Hoè An, em đau đầu quá.”
Có lẽ anh đã nhận ra sắc mặt tôi không ổn nên vội tránh người ra, lo lắng nói: “Sao vậy em?”Anh thở ra một tiếng rồi đứng dậy, nói được.
Đợi một lúc tôi mới nói: “Em đói.”Anh tách ra khỏi người tôi, cuộn người đưa lưng về phía tôi, dùng một giọng cực kỳ ảo não mà tôi chưa từng nghe qua bao giờ: “Lúc đầu anh chỉ nghĩ tới chuyện không cho em trốn nữa thôi, có nghĩ tới chuyện này đâu!”
Anh nói: “Anh nấu cho em ăn, tại em chưa thức nên chắc nguội mất rồi, anh đi hâm nóng lại nhé.”Cả hai quần nhau suốt đêm, Tạ Hoè An như một đứa trẻ lần đầu tiên được ăn kẹo vậy, liều mạng cố gắng ăn viên thứ 2, rồi viên thứ 3…
Nói xong, anh đứng dậy rời khỏi chăn
Anh chỉ mặc độc một cái quần lót.
Dù tối qua đã thẳng thắn với nhau hết cả, nhưng nhìn cảnh này tôi vẫn hơi khó quen.
Tôi gọi: “Tạ Hoè An, quần của anh đâu?”
Anh cúi đầu tự nhìn mình rồi nói: “Hôm qua dính canh nên sáng anh giặt rồi.
Anh vội chạy qua đây nên không có mang theo quần.”
Nói xong, anh chạy biến ra ngoài.
Chốc sau, bên ngoài truyền tới tiếng hét của anh.
Tôi ngóc đầu lên hỏi: “Sao vậy?”
Giọng nói của anh vang lên, mang theo chút ảo não: “Để quần ở cạnh lò than nên bị cháy một lỗ rồi.”
Tôi cười lăn lộn trên giường.
Anh cầm quần chạy vào nói: “Thu Bạch, em ra ngoài mua cho anh một cái quần mới được không?”Anh nói: “Vậy là em xem thường anh rồi.”
Tôi nói: “Không.
Anh cứ thế mà về đi, để cha mẹ anh biết anh đã làm ra chuyện gì!”Lúc này anh mới bày ra bộ mặt “vừa tỉnh mơ” nhìn về phía tôi: “Dậy rồi à?”
Vốn là muốn anh xấu hổ, ai ngờ anh lại nói: “Cũng không phải là không được, nếu cả thành phố Kinh đều biết quan hệ giữa hai ta thì lúc đó tiệc rượu sẽ náo nhiệt lắm!”
Cái tên mặt dày này!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...