Hai Nam Chính Đối Địch, Xin Đừng Kéo Ta Vào!
Cô cứng ngắc nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, xoay người lại, dùng ánh mắt long lanh đáng thương nhìn hắn.
- " Tôi... tôi... tôi chỉ vô tình đi qua thôi, cũng chưa có thấy gì cả!"- Cô lắp lắp giải thích với hắn.
Đàm Hoàng Hạo nheo mắt đầy nguy hiểm, kéo tay Trần Hiểu Ngưng thật mạnh khiến cô bị áp vào xe. Hắn đè ép lên người cô, nhếch miệng cợt nhả vuốt vuốt khuôn mặt phấn nộn của cô, hành động không khác gì mấy tên biến thái đi sàm sỡ người khác.
Trần Hiểu Ngưng bị thân hình cao lớn của hắn đè vào người, cộng thêm trọng lực của hắn làm cô không cách nào cử động được, chỉ biết dùng ánh mắt cầu xin. Động tác trên tay hắn không rõ là trêu đùa hay có ý tứ gì khác nhưng sự sợ hãi vẫn cứ bao trùm lấy cô.
- " Chưa thấy hay là không biết? Thử làm một lần không phải cái gì cũng biết sao!"
Một câu nói không có chủ đề khiến Trần Hiểu Ngưng ngớ người. Cô không hiểu lời nói đó là muốn nói tới cái gì nhưng cô biết chắc chắn là không có ý tốt rồi!
Đàm Hoàng Hạo nhìn vẻ mặt ngây ngốc của cô tự dưng lại càng nổi hứng muốn bắt nạt con thỏ nhỏ này. Hắn không cần biết cô giả nai hay không, chẳng qua là cô thật sự đã thành công khiến hắn chú ý!
- " Thử... thử cái gì?!"- Không nén nổi tò mò, cuối cùng cô cũng hỏi ra thắc mắc của mình.
- " Thử làm chuyện người lớn!"- Hắn ghé sát vào tai cô nói nhỏ, giọng điệu hết sức mờ ám.
- " Chuyện người lớn?"- Trên đầu Trần Hiểu Ngưng nổi lên vài dấu chấm hỏi to đùng. Cô mặc dù đã 18 tuổi rồi, nhưng như này còn không phải người lớn sao, có chuyện gì mà chưa làm bao giờ nhỉ?
Thật sự thì cô không hề biết cái ý tứ ái muội mà Đàm Hoàng Hạo đang ám chỉ. Sở dĩ lúc nãy cô đỏ mặt là do cái người phụ nữ kia ngồi ở trên người người đàn ông này mà không mặc đồ nên cô mới đỏ mặt, cũng chưa từng nghĩ tới phương diện nào khác nữa.
Vẻ mặt cô ngoài ngây ngốc thì chỉ có ngây ngốc làm Đàm Hoàng Hạo cũng phải cảm thấy nghi ngờ. Chẳng lẽ con nhóc này thực sự chưa bị ai đè bao giờ sao?
Hắn nhếch môi cười càng gian xảo hơn nữa, bộ dạng hồ ly của hắn khiến Trần Hiểu Ngưng sợ hãi co rúm người lại.
Hừ! Cô cứ ngây thơ đi, để xem đến lúc bị tôi dạy dỗ rồi cô sẽ giữ được cái vẻ trong sáng thanh thuần này bao lâu?!
May mắn, Đàm Hoàng Hạo cũng không làm khó gì mà cho cô rời khỏi. Vừa đi xa được một đoạn cô liền thở phào một hơi. Sợ gặp phải thêm phiền phức gì nữa, cô chạy thật nhanh về tới chỗ làm thêm, gửi tiền hàng rồi về nhà.
Dù gặp phải khó khăn gì thì nhà cũng là nơi vững chãi và an toàn nhất, câu nói này không bao giờ sai. Ngoài ra còn có một người vẫn chờ cô về ăn cơm tối, đó chính là mẹ.
Trần Hiểu Ngưng về tới liền vừa ăn cơm vừa líu ríu nói chuyện, vui vẻ kể đủ thứ trên trời dưới đất cho mẹ mình nghe. Nói sơ qua về việc làm cho nhà họ Đàm.
Bà Trần cũng không phản đối, chỉ ân cần nhắc nhở cô mọi việc.
Một ngày bình yên lại cứ như vậy trôi qua. Hôm nay chính là ngày mà cô phải dọn tới Đàm gia, từ sáng sớm đã có người lái xe tới đứng đợi sẵn ở cửa để đón cô. Trần Hiểu Ngưng trong lòng không hiểu sao vừa vui vẻ vừa lo lắng. Lo lắng chính là bởi vì cô sẽ phải thường xuyên đụng mặt Đàm Hoàng Hạo.
Đêm qua hắn không làm gì cô nhưng cũng không có nghĩa là sau này cũng sẽ không, cho nên cô nhất định phải cẩn thận mới được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...