Hai Mươi Năm Chờ Người


Phó Tử Nghĩa dự định nhân cơ hội lần này, triệt để công khai quan hệ của chúng tôi.Anh già hỏi ý kiến của tôi, “Em đồng ý thật sao? Liệu về sau em có hối hận hay không?”Phó Tử Nghĩa nhìn vào mắt tôi, “Nếu công khai, em sẽ không còn đường lui nữa.”Tôi không rõ đường lui Phó Tử Nghĩa nói tới là cái gì.Phó Tử Nghĩa cười khổ, "Hiện giờ, anh lớn hơn em 20 tuổi.

Rất nhanh anh sẽ già đi, mà sau này, cũng có thể em sẽ gặp được những chàng trai trẻ hơn, đẹp trai hơn.

Không chỉ như thế, tương lai mỗi ngày ở bên anh, em sẽ phải chịu đủ sự ngờ vực và chỉ trích từ bên ngoài, tất cả mọi người đều sẽ cảm thấy em là một cô gái tâm cơ thâm trầm."Tôi nhíu nhíu mày, "Nghe xong hình như thấy có chút không có lời, nếu không thì thôi đi.”Bàn tay đang nắm tay tôi của Phó Tử Nghĩa đột nhiên siết chặt.Tôi cười ra tiếng, “Anh Phó à, đến khi nào thì anh mới chịu thẳng thắn trung thực vậy hả?”22 năm trước, ngày anh cầu hôn tôi, anh cũng dong bảy tám dài nói một đống lời.


Tóm gọn lại là điều kiện bản thân không tốt, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không thể cho tôi một cuộc sống tốt đẹp, rồi bảo tôi suy nghĩ cho kỹ, vân vân…Nhưng khi tôi từ chối, người này lại bắt đầu không vui.Tôi hôn lên môi anh.“Em vượt qua bờ sinh tử để tới tìm anh, chính là vì muốn nói cho anh biết, em và anh sống chết có nhau, vĩnh viễn không chia lìa.”Ngày công khai, Phó Tuần cũng đến tiếp nhận phỏng vấn của truyền thông.Có phóng viên hỏi: "Đối với việc ba cậu tìm một cô gái nhỏ hơn ông ấy 20 tuổi làm mẹ cậu, cậu có ý kiến gì không?"Kết quả Phó Tuần hất cằm trả lời, “Ba tôi lấy vợ, hỏi tôi có ý kiến gì không làm gì hả? Nhà có nóc rồi thì có thể làm gì nữa, đương nhiên là phải cùng ông già ấy cưng chiều mẹ tôi rồi.”Phóng viên: …Vào ngày giỗ tròn 20 năm qua đời của tôi, Phó Tử Nghĩa tổ chức lại hôn lễ với tôi.Trong phòng hóa trang, Phó Tuần đi tới.“Mẹ." Thằng bé nhìn về phía tôi, “Thật ra con vẫn luôn muốn nói lời cảm ơn với mẹ.”Tôi không biết từ "cảm ơn" này đến từ đâu.Phó Tuần do dự một lát, mới mở miệng, "Thực ra ba con, đã quyết định hôm nay sẽ tự tử.”“Con nói gì cơ?”“Ba chưa từng nói chuyện này cho bất kỳ ai, kể từ hôm mẹ qua đời, thực ra ba đã lên kế hoạch cho ngày này rồi.

Đợi con tốt nghiệp đại học, là kỳ hạn cuối cùng ba tự nhắc nhở bản thân, bồi dưỡng con nên người, có lẽ xem như là… Lời giải thích cuối cùng cho mẹ.”Phó Tuần hít một hơi, "Trong 20 năm, ba chưa từng ngưng đi khám tâm lý, trầm cảm, chán đời, lo âu, mất ngủ.

Đầu năm, ba tự tay xây dựng bia mộ cho mình, đặt ngay bên cạnh bia mộ của mẹ, ba đã sẵn sàng hết cho việc chôn cùng huyệt với mẹ.

Sau đó, có một hôm con lẻn vào phòng ba, tìm được di thư cùng với một lượng lớn thuốc ngủ.


Trên di thư có ghi lại ngày mấ.t, chính là hôm nay.

Cũng là...!ngày giỗ của mẹ."Khó trách Phó Tử Nghĩa cứ luôn mất ngủ.Có vài lần tôi đụng phải anh ấy đang uống thuốc, những lúc vậy anh đều gạt tôi rằng đó là thực phẩm chức năng, còn nói rằng sợ mình lớn tuổi, cơ thể không còn khỏe mạnh, sẽ bị cô gái trẻ tuổi như tôi ghét bỏ.Hóa ra, đó vốn là thuốc điều trị tâm lý.Phó Tuần cắn chặt môi, "Mẹ, thật tình không phải con cố ý muốn tác hợp ba với Tiền Nãi Nghi đâu.

Không phải là con có cảm tình với dì ấy, mà là con, con chỉ là hy vọng sẽ có người đến cứu ba con.

Con đã mất mẹ rồi, con không muốn mất thêm ba nữa.”Nước mắt lặng lẽ rơi xuống.Tôi chưa từng biết, thì ra cuộc sống từ trước tới nay của Phó Tử Nghĩa lại trôi qua thế này.Cửa bị đẩy ra, Phó Tử Nghĩa mặc âu phục phẳng phiu đứng ngoài cửa.Thấy một màn này, lông mày anh lập tức nhíu lại, "Phó Tuần, con lại chọc mẹ con nữa à?”“Con không có!” Phó Tuần trợn tròn hai mắt, “Mẹ, mẹ xem ba đi, giờ ba con làm gì còn có nguyên tắc gì nữa!”Phó Tử Nghĩa lười để ý tới Phó Tuần, đi tới lau nước mắt cho tôi, "Để anh bảo thợ trang điểm trang điểm lại cho em nhé, nghi thức sắp bắt đầu rồi.”Tôi gật đầu.Lúc Phó Tử Nghĩa đi ra ngoài, anh còn thuận tiện hung tợn liếc mắt, "Lăn ra đây với ba.”Phó Tuần:...Vài phút trước khi buổi lễ bắt đầu, tôi được đưa đến đầu kia của sàn chữ T để chờ ra sân."Mục Miên" không có ba, lúc này tôi chỉ có một mình.Đột nhiên, có ai đó nắm lấy tay tôi.Tôi quay đầu, có chút kinh ngạc, "Tiểu Bạch, sao anh lại tới đây!"“Nghe nói cô sắp kết hôn, tôi chạy tới tiễn cô đoạn đường độc thân cuối cùng.”Tôi lại nghẹn ngào.Tiểu Bạch ra dáng thay bộ âu phục màu trắng, sóng vai đứng với tôi, "Tôi luôn cảm thấy cô là người ngốc nhất trong số những người tôi từng dẫn theo.


Không ngờ rằng ở đây còn có người ngốc hơn cả cô.”Nói xong anh ấy cười khẽ, "Cũng tốt, mấy chục năm trôi qua, cuối cùng cũng có một linh hồn có tiền đồ, không uổng công được sống lại một lần.”Buổi lễ bắt đầu, tiếng nhạc vang lên.Tiểu Bạch nắm tay tôi vững vàng bước về phía trước.Ánh mắt tôi nhìn về phía người đàn ông cũng đang đi về phía tôi.Vượt qua dòng sông năm tháng, bóng dáng của người kia trùng điệp với thân hình của cậu thiếu niên trẻ tuổi 20 năm trước.Tiểu Bạch đặt tay tôi lên tay Phó Tử Nghĩa, tựa như năm đó ba tôi đặt tay tôi lên tay người đàn ông này vậy.“Cô ấy đã hao hết tất cả công đức, chỉ vì muốn ở bên cạnh cậu, quãng đời còn lại, nhớ đối xử tốt với cô ấy.”Tiểu Bạch là hồn phách.Mọi người xung quanh không ai có thể nhìn thấy anh ấy.Nên tất nhiên cũng không nghe được lời dặn dò của anh ấy.Nhưng người đàn ông trước mặt lại nắm chặt tay tôi, ánh mắt thận trọng.“Tôi lấy cái mạng này ra thề, thề sẽ bảo vệ cô ấy năm tháng khỏe mạnh.”Giây phút ấy, tôi không biết liệu có phải anh ấy đã nhìn thấy Tiểu Bạch hay không, hay chỉ là đang nói ra suy nghĩ trong lòng.

mìnhNhưng tôi tin, mỗi một câu nói của anh già, đều sẽ biến thành sự thật.Phó Tử Nghĩa lại lần nữa đeo chiếc nhẫn được bảo tồn hơn hai mươi năm vào ngón áp út của tôi.“Anh yêu em.”“Em cũng vậy, em yêu anh.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận