Edit: Tiểu Huyền
“Lão Từ, anh đừng có ngượng ngùng như gái chưa chồng có được không, nhớ năm đó anh cũng là người từng trải qua bao thăng trầm, lưu luyến trong muôn hoa...” Dương Dịch lườm tôi, khinh thường nói: “Mới có chút xíu mà máu trong người đã sôi sùng sục rồi à? Mất hết nội công? Đúng là quá uổng phí ba mươi năm tu luyện của anh.”
Cô ấy nói thế khiến Từ Uân có chút xấu hổ, đành phải quay đi chỗ khác không nhìn tôi nữa, nhưng anh không cam lòng vì bị trêu chọc, bắt đầu hướng mũi nhọn về phía Dương Dịch: “Ừ, công lực của anh không đủ, nhưng mà nói chuyện với em cả một lúc lâu như vậy mà chẳng bị sao, có thể thấy được...” Anh vừa nói vừa lùi về sau, cười cười: “Cô dâu à, nghĩ đến mặt mũi của em, anh khuyên em nên lót nhiều miếng xốp vào thì tốt hơn, nếu không... lực sát thương của phù dâu em quá lớn...”
Tôi vội vàng che mặt, em van anh, Từ Uân à, anh quá liều lĩnh khi vuốt râu hùm rồi, Dương Dịch đá một cái, từng đợt gió lạnh thổi qua, mu bàn tay lòng bàn tay đều là thịt, thật sự tôi không dám nhìn thẳng, quay về nhà vệ sinh, tạm thời xử lý lễ phục của mình.
“Này... Đại tiểu thư, cậu muốn làm tổ ở trong đấy à?” Dương Dịch gõ cửa, “Mình nói này, hai người các cậu cũng thật là, đã ở cùng nhau làm chuyện quan trọng rồi còn giả vờ thuần khiết cho ai xem? Ừ, nói đi nói lại, lão Từ nhà cậu diễn quá đạt, suýt nữa làm mình bỏ qua chuyện lúc sáng... Bé con à, mình phải nhắc nhở cậu, đừng dễ dàng bán thân như vậy, cậu thì hay rồi, quân địch còn chưa tấn công đã tự mở cửa thành nghênh vào...
Quả thật âm thanh của cô gái này ồn ào không chịu được, tôi mở cửa che miệng cô ấy.
“Đã nói là không có! Không có gì cả! Ý chí của mình rất kiên định, mau thu lại cái lòng tiểu nhân của cậu đi, mình còn chưa quyết định sẽ tiến tới với anh ấy đâu. Cậu nghĩ mình rẻ thế sao, cuối năm giảm giá túi xách 30% mình còn không thèm, giờ thì làm gì có cửa?”
Dương Dịch chớp chớp đôi mắt sáng, vốn đang nhìn vào mắt tôi, chợt dời xuống…
Theo tầm mắt của cô ấy, tôi phát hiện lễ phục này có sức sát thương lớn, cũng không quá chắc chắn, lỡ hơi kéo mạnh một cái, nếu xuống nữa...
“Haiz...” Tôi thở dài, buông cô ấy ra, lại nghĩ sau khi biết rõ D tiên sinh chính là Từ Uân, trong những lá thư chúng tôi gửi cho nhau, sự ăn ý mà vất vả lắm mới dựng lên được đã chẳng còn sót lại chút gì, chỉ vì một nghi thức mà sự khác biệt càng lúc càng lớn, càng lúc càng không vui...
“Cậu sao thế?” Dương Dịch nhìn thời gian, còn sớm, cô để cho mẹ mình trang điểm trước, kéo tôi đến gần khung cửa sổ, lại bắt đầu kiểu bóng gió sâu xa, “Mình còn chưa hỏi cậu, gần đây mình bận rộn chuyện kết hôn, cũng không biết từ lúc nào hai người các cậu trở nên tốt đẹp rồi? Mình thấy hơi loạn... Không phải cậu viết thư cùng người nào đó ư, sau đó cậu cho rằng người đó là Đinh Tự, rồi không phải còn hẹn hò nữa sao? À, mình nhớ ra rồi, về sau Dư Vi trở lại, hai người chia tay... Nhưng sau đó, cậu tìm ra được cái người kia... tìm được anh chàng viết thư với cậu chưa? Cậu và Từ Uân bắt đầu từ khi nào? Ý của hai người là thử yêu đương hay trực tiếp nhảy qua bước luôn...? Cậu đừng làm mình sợ, đừng nói bàn chuyện cưới xin rồi nhé? Tối hôm qua anh ấy với cậu ngủ chung có phải là...” Dương Dịch càng nói càng nhanh, biểu lộ càng ngày càng sợ hãi: “Ôi trời ơi, lượng tin tức quá lớn, mình muốn từ từ... từ từ...”
Tôi đợi cô ấy nói xong, thong thả trả lời: “Từ Uân chính là người viết thư cho mình...”
Anh ấy chính là người viết thư kia...
Câu này tuy đơn giản nhưng khiến Dương Dịch suy nghĩ rất lâu mới hiểu được, cô ấy không thể tin nổi liền nắm chặt vai tôi, lắc không ngừng: “Trời ạ! Lão Từ lãng mạn quá đi mất, người này, ngay cả theo đuổi con gái cũng tốn công sức như thế...”
Hiển nhiên cô ấy nhìn tôi với con mắt ngưỡng mộ, hơn nữa cô cho rằng, Từ Uân đã có âm mưu từ lâu...
Thật ra tôi cũng không biết rốt cục anh ấy đang nghĩ gì, nếu đúng như Dương Dịch nói là hành động theo kế hoạch, sao ngay cả một lễ cầu hôn cũng không chịu làm.
“Ôi trời ơi...” Dương Dịch chọc chọc cánh tay tôi: “Từ Uân thật ghê gớm, ít nhất, mình cảm thấy Từ Uân đáng tin cậy hơn Đinh Tự...”
Tôi lườm một cái, cô ấy tự giác lùi về sau, tôi nhìn ra ngoài từ cửa sổ tầng 15, hiện tại trời trong xanh, chữ Hỉ đỏ thẫm trên cửa sổ chói mắt.
“Vì sao lúc đó cậu bằng lòng gả cho Tiếu Sơn, có phải một phần vì cảm động anh ấy bỗng cầu hôn không?”
Đột nhiên tôi hỏi vậy khiến Dương Dịch hơi bất ngờ, cô nghĩ, “Cũng không thể nói như vậy…”
Tôi biết chuyện Tiếu Sơn cầu hôn, anh ta đưa Dương Dịch đến trường cao trung trước kia, lừa cô ấy trèo từ bức tường ở sân tập vào trường học. Lúc đầu Dương Dịch không chịu, mãi đến khi Tiếu Sơn dùng cả chiêu ôm ấp lừa gạt cũng không thành công, Tiếu Sơn mới tranh nhảy lên trước, cô ở bên này, Tiếu Sơn ở bên kia, bọn họ cách nhau đúng một bức tường, sau đó Tiếu Sơn rất thỏa mãn nghe được tiếng hét kinh hãi của Dương Dịch.
Vào lúc Dương Dịch nhảy vào thì đã cảm thấy không đúng, khi cô vững vàng tiếp đất, mới xác định thứ mình thấy là gì.
Trên sân tập không có người nào, nhưng có không biết bao nhiêu lồng đèn xếp thành dòng chữ Marry Me. Mắt Dương Dịch ươn ướt, nói thật cô rất cảm động, cô nàng đứng ngây ở đó, không nhìn thấy Tiếu Sơn tiến tới từ đằng sau, cô gọi hai tiếng Tiếu Sơn, chỉ nghe thấy đằng xa vang lên âm thanh, hỏi cô đã nghĩ kĩ chưa, có bằng lòng không.
Dương Dịch khẽ “Vâng” một tiếng nhỏ muỗi kêu, một giây sau, Tiếu Sơn quỳ gối xuống trước mặt cô.
“Mình đáp ứng anh ấy không phải bởi vì cầu hôn, nhưng anh ấy làm như vậy khiến mình rất cảm kích, điều này với mình mà nói là một kỉ niệm dù đến khi già nhớ lại cũng sẽ cảm thấy có mùi vị của kí ức.”
Đúng rồi, Dương Dịch nói đúng điều tôi nghĩ trong lòng, lý do vô cùng đơn giản.
Tôi không nói thêm nữa, bởi vì đội ngũ đón dâu đã tới. Tôi đã từng khinh thường hình thức ầm ĩ này, nhưng khi nhìn Tiếu Sơn nghiêm túc đá từng cánh cửa, Dương Dịch tùy tiện của ngày thường nay lại thẹn thùng phối hợp với mọi người, tôi cho rằng quá trình đón dâu là làm cho người thân sung sướng, khiến người mới đau khổ, người thân và bạn bè làm trò cười, lăn qua lăn lại nửa ngày làm một số chuyện ngốc nghếch không chịu nổi, đây là những gì trước đây tôi nghĩ.
Nhưng bây giờ tôi cảm thấy, mấy ngàn năm qua, con người cho rằng hôn lễ là trong một những chuyện quan trọng nhất khi còn sống, quả thực rất có lý.
Điều này làm tôi càng mâu thuẫn, bởi vì tôi sẽ càng cố chấp với chuyện muốn làm.
Nghĩ tới đây, tôi càng không thể chờ đợi được muốn biết xác định thái độ trong thư hồi âm của Từ Uân là gì.
Nhân lúc cô dâu thay lễ phục thứ hai ở khách sạn, khách khứa còn chưa tới, tôi thử bật điện thoại.
Người này lại hồi âm rồi.
“S tiểu thư:
Đọc thư của cô gửi những ngày này, tôi có thể cảm nhận được cô đang kiên nhẫn chờ đợi một nghi thức, tuy nhiên tôi cũng không thể hoàn toàn tán thành điều này. Nhưng sau khi tham gia hôn lễ của người bạn ngày hôm nay, tôi bắt đầu có thể lý giải tình yêu mà cô đang theo đuổi: Hạnh phúc không gì hơn điều này - - có người thích, có người nhớ, có chỗ chờ mong, có chỗ nhung nhớ.
Nếu như cô nhất định phải kiên trì, tôi đề nghị cô nói rõ ước mong của mình với người yêu cô.
Có thể khéo léo nói cho anh ta biết thông qua một câu chuyện xưa, cũng có thể nửa đùa nửa làm nũng.
Ít nhất phải cho anh ta biết một cảm giác đại khái như lãng mạn, hay là cổ vũ khích lệ, là ấm áp nhẹ nhàng, là náo nhiệt rộn ràng.
Sau khi hạ quyết tâm làm chuyện này, có thể anh ta đi nhầm phương hướng, cuối cùng lại không làm cô cảm động, những cũng có thể cho cô một kỉ niệm cả đời khó quên.
D tiên sinh.”
Bức thư này của Từ Uân rất ngắn, nhưng thái độ của anh lại làm tôi rất thỏa mãn.
Sau khi đón dâu buổi sáng, Dương Dịch thay trang phục trắng đơn giản, nghi lễ chính thức này phải mặc nhiều váy đẹp. Khi ô ấy đứng trước mặt tôi, hỏi tôi cô mặc có đẹp không thì nước mắt tôi tuôn rơi.
Những việc trước kia cô ấy trải qua rất đau lòng, tôi thật sự hi vọng cô có thể tìm được một mái ấm hạnh phúc.
“Con bé ngốc này, khóc cái gì!” Tất nhiên cuối cùng là cô tới dỗ dành tôi: “Đừng ghét kết hôn như thế chứ, chờ cậu kết hôn mình sẽ làm phù dâu cho cậu...” Nói qua nói qua lại hốc mắt cô cũng phiếm hồng, cuối cùng nhẹ nhàng ôm lấy tôi: “Tô Văn Hạnh, không phải cậu thích nhất so đo với mình ư, cậu có dám cá hạnh phúc hơn mình không?”
“Dừng.....”
Qua mấy giờ hỗn loạn, tôi đi theo Dương Dịch xuyên qua đám người, đến mời rượu bàn Từ Uân, Dương Dịch ép anh ấy uống không ít, tôi cũng không có thời gian lo lắng cho anh, đợi đến người khách cuối cùng rời đi, còn lại vài bàn bạn thân vẫn đang uống, tôi tìm bóng Từ Uân trong một đám đàn ông, loanh quanh nửa ngày rốt cục nhìn thấy anh ở trong góc.
Anh say như chết.
“Này, anh uống bao nhiêu rồi vậy?” Tôi đã thay quần áo xong, ngồi xuống bên cạnh anh, dùng sức véo mặt của anh, anh không có chút phản ứng nào, “Cũng không phải anh kết hôn, uống nhiều như vậy, người khác còn tưởng anh yêu thầm chú rể đấy!”
Từ Uân vẫn không phản ứng, lúc này Dương Dịch đi tới, nhìn qua, vỗ vai của tôi nói: “Sao anh ấy lại say thế?”
Tôi liếc mắt, căm hận trả lời một câu: “Người anh ấy yêu kết hôn, cô dâu không phải anh ấy...”
Dương Dịch suy nghĩ một hồi mới cười nghiêng ngả, “Được rồi được rồi, bên này mình không đi được, cậu đưa anh ấy về đi, để mình giúp cậu gọi xe...” Cuối cùng cô nhắn nhủ một câu: “Chăm sóc tốt cho người ta nha, đừng uống rượu mừng của mình về lại đau đầu, là điềm xấu.”
Tôi ngoan ngoãn đồng ý, Dương Dịch giúp tôi đỡ Từ Uân lên xe taxi, cả quá trình Từ Uân không nói một lời, thật sự uống say rồi.
Dương Dịch nhìn theo xe taxi chúng tôi, cô mặc lễ phục đỏ, ôm ngực đứng trong gió.
Tôi phất tay ý bảo cô đi vào.
Sau đó cô xoay người, thở dài: “Lão Từ, em cũng chỉ có thể giúp anh tới đây thôi, chuyện còn lại phụ thuộc vào anh, cố gắng lên nhé...”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...