Edit: Thanh Na
“Sao em ở đây?”
Từ Uân tựa như ánh sáng xuất hiện trong đêm tối, như sợi dây thừng cứu mạng dưới vực sâu, tôi chỉ muốn nắm chặt không buông.
“Em...” Vừa mới mở miệng tôi chợt phát hiện điện thoại cầm trong tay đã nóng lên.
“Mau về đi.” Từ Uân không cảm giác được tôi có gì không đúng, anh xoay người đi về phía bãi đổ xe, nghe được tiếng anh mở khóa xa xa, tôi vội gọi anh lại.
Từ Uân nghi ngờ quay lại nhìn tôi.
“Anh của em, anh ấy...” Tôi vẫn giữ nguyên tư thế, dù là trong bóng tối cũng khiến người khác cảm thấy căng thẳng: “Anh ấy...”
“Cậu ấy làm sao?” Từ Uân đứng tại chỗ, không hiểu ý tôi: “Em sao vậy?”
“Từ Uân...” Tôi bắt đầu nghẹn ngào, “Từ Uân... anh em có chết không...”
Anh sững sờ rồi vội vàng bước tới lấy điện thoại từ trong tay tôi, nhìn số điện thoại đang gọi trên màn hình, anh nhìn tôi một cái rồi đặt điện thoại lên tai. Lúc này chỉ còn tiếng gió, điện thoại truyền đến tiếng ồn ào, tiếng la hét ầm ĩ, tiếng bước chân, bên kia như một thế giới đáng sợ thu nhỏ đặt trong chiếc điện thoại bé bằng bàn tay, ngay cả thở tôi cũng không dám thở mạnh, sợ tiếng hít thở át mất tiếng vang ở đầu bên kia, sợ chúng tôi sẽ lỡ mất sự thay đổi nào đó.
Lại một loạt tiếng súng vang lên, còn có tiếng người đàn ông nào đó điên cuồng la hét, nói ngôn ngữ mà chúng tôi không hiểu được.
Tôi nắm chặt cánh tay Từ Uân, không ngờ tôi cảm nhận được anh cũng đang hơi run run.
Sau đó đường truyền bị cắt, Từ Uân vội gọi lại theo bản năng nhưng điện thoại không kết nối được, chỉ có giọng nữ tiêu chuẩn vang lên đại khái bảo là không thể chuyển cuộc gọi. Thử liên tục hai lần đều đáp lại như vậy.
“A Hạnh...”
Người có phản ứng trước là Từ Uân khi anh liên tục gọi lại tôi đã luôn nắm chặt lấy tay anh, khi điện thoại không thông, đột nhiên anh cầm ngược lại tay tôi, dùng sức rất mạnh như thể sợ tôi sẽ đột ngột biến mất trước mặt anh vậy.
“Anh ấy sẽ không sao cả...” Tôi nuốt nước mắt nơi hốc mắt vào trong, lúc này tôi chỉ có thể tự nhủ như vậy thôi: “Anh ấy chắc chắn sẽ không có việc gì đâu, chắc chắn mà...”
Từ Uân không dám buông điện thoại xuống, sợ không cẩn thận làm lỡ mất cuộc gọi từ bên đấy, anh buông tay tôi ra và chuyển sang vai tôi, đè mạnh vai tôi xuống, giọng nói của anh còn kiên định hơn cả tôi: “Không sao đâu, yên tâm đi, cậu ấy sẽ không có việc gì.”
Chúng tôi không lên tiếng, cứ đứng mãi trong giá rét như vậy, nhìn chằm chằm vào điện thoại, tâm trạng khó chịu bứt rứt lúc trước đều không còn quan trọng nữa. Hai mươi phút sau, cuối cùng điện thoại cũng sáng lên.
Trong hai mươi phút này, đầu tôi như đèn led quảng cáo, chạy những hình ảnh của hai anh em tôi qua một lần.
Nhưng tôi cố nhịn lại, không khóc.
Dãy số vẫn là số ở Amsterdam, Từ Uân nhìn tôi, đưa di động đến trước mặt tôi, đôi tay tôi bấm nút nghe hơi cứng nhắc, là Tô Bác gọi đến.
Anh ấy bảo vừa rồi có người mang súng xâm nhập vào đây, không rõ nguyên nhân là gì nhưng đã bị chế phục, bọn họ không sao cả, sắp lên máy bay rồi nên có gì gặp mặt sẽ nói tiếp.
Tôi còn chưa kịp nói gì, điện thoại đã bị ngắt kết nối.
Từ Uân lấy điện thoại bỏ vào túi, đột nhiên chân tôi mềm nhũn, suýt nữa là ngồi bệt xuống đất.
“Không sao rồi... không sao rồi.” Anh đỡ tôi dậy để tôi không ngã.
Tôi như mất hồn được anh đưa lên xe, trong xe đã mở hệ thống sưởi lên hơn hai mươi phút nhưng xe vẫn bất động.
Nhiệt độ ấm dần lên khiến tôi nghĩ vừa rồi tất cả chỉ là một giấc mộng mà thôi, “Anh em vừa gọi điện thoại đúng không? Anh ấy bảo không sao đúng không anh?”
Một tay của Từ Uân bị tôi bắt lấy,anh dùng bàn tay ấm áp còn lại đặt lên tay tôi, vỗ nhè nhẹ: “Không sao, không sao cả.”
Bỗng dưng tôi hơi xúc động nhào lên người anh, nước mắt nhịn từ nãy giờ trào lên, tôi gào khóc: “Suýt nữa em đã mất anh trai rồi, Từ Uân, em cứ nghĩ anh ấy sẽ chết mất anh biết không...”
Từ Uân không nói tiếng nào, chỉ là nắm lấy tay tôi thật chặt, đợi khi tâm trạng tôi ổn định lại anh ấy mới hỏi: “Em vẫn chưa trả lời anh, sao em lại ở đây? Em theo anh tới à?”
Nước mắt trên mặt tôi đã được hong khô, áo khoác ngoài của Từ Uân bị tôi dây ướt, anh vừa dứt lời tôi cũng trở về hiện thực. Tôi cảm thấy rất xấu hổ, ngay cả tiếng nói cũng thay đổi không còn lo lắng hốt hoảng nữa. Tôi định dùng im lặng qua loa nhưng Từ Uân không chịu buông tha cho tôi, anh dùng cặp mặt vô tội nhìn tôi đăm đăm, đúng là gian trá.
Anh cố ý!!!!
“Tại sao không nói gì? Có khó trả lời vậy không?”
“Em... Là em sợ anh một mình... Gặp chuyện không may thôi.” Ấp a ấp úng, tôi xoay đầu qua một bên, không có ý định bị ánh mắt của anh đầu độc.
“Sao lại sợ anh gặp chuyện không may?” Từ Uân nhất quyết không tha: “Là sợ anh xảy ra chuyện gì?”
“Anh... Anh biết còn cố hỏi.”
Giọng nói tôi mang chút hờn dỗi, sau khi tôi nói xong anh lại im lặng, không nghe được câu đáp nên tôi bắt đầu thấy bất an, nhưng quay đầu lại mới phát hiện anh dùng vẻ mặt vô cùng giảo hoạt nhìn tôi: “Anh biết gì chứ? Anh có biết gì đâu.”
“Em xin lỗi.” Cuối cùng tôi kiên quyết nói ra ba chữ kia, sau khi nói xong tôi liếc mắt chờ anh cười nhạo.
Mười giây, hai mươi giây... Không biết thời gian đã qua bao lâu, anh không cười tôi, tôi không nghe tiếng anh cười, tôi chỉ nghe người này dùng kiểu nói chuyện vô cùng bỉ ổi đã lâu không sử dụng: “Hả, em xin lỗi chuyện gì? Em xin lỗi ai? Có gì mà xin lỗi nhỉ?”
Tôi hận không thể mở cửa xe lao xuống ngay lập tức, nhưng do dự mãi vẫn là nén giận, ngồi thẳng người nhìn anh, hai tay đặt hai bên, khuôn mặt nở nụ cười, chuẩn bị bắt đầu thao thao bất tuyệt thì...
Đột nhiên Từ Uân lái xe vọt ra ngoài, đạp ga một cái tốc độ đã lên đến 50km/h.
Đến hét tôi cũng không kịp hét, anh làm như không có chuyện gì còn cười nữa: “Lăn qua lăn lại cả buổi lão tử đói chết mất, đi ăn thôi.”
Người này lại mặt tươi mày tỉnh mở nhạc rồi.
Haiz, lời xin lỗi đến bên tai rồi lại không thích nghe?
Tôi quyết định không để ý đến anh ấy nữa, vào internet gõ tìm tin tức mới nhất về vụ sân bay bị tấn công, nghe nói là do một người gây án, đã bị cảnh sát chế phục, một cô gái người da trắng bị thương đã được đưa vào bệnh viện cứu chữa, vết thương nhẹ, hiện sân bay đã khôi phục bình thường...
Xem hết tin tức, tôi vào hòm thư, D tiên sinh đã hồi âm không lâu sau khi tôi gửi thư.
“S tiểu thư:
Tôi nghĩ hẳn là cô đã từng nghe qua về ‘tướng phu thê’ rồi nhỉ, đây không phải chỉ hai người có khuôn mặt giống nhau, mà là vì họ thường xuyên cọ sát trong sinh hoạt hằng ngày một thời gian dài, cùng mài dũa tính khí góc cạnh cho đến khi tìm được điểm cân bằng, vừa thay đổi lẫn nhau vừa không để người kia có cảm giác bị thiệt thòi.
Nếu như cô muốn cùng sống tiếp tương lai dài dòng buồn chán với một người, thì tốt nhất cô hãy chuẩn bị tinh thần cho việc mấy chục năm sau anh ta vẫn cứ như thế đi, đừng cho rằng mình có thể thay đổi anh ta, nếu anh ta chấp nhận sửa đổi thì đó là anh ấy hi sinh vì cô, còn nếu anh ta không chấp nhận thì đó là quyền của anh ấy.
Đàn ông không phức tạp lắm đâu, tuy tâm tư của họ rất thẳng nhưng họ không ngốc. Đối với tình cảm, họ là động vật nguyên thủy nhất, thích là thích, không thích là không thích.
Xin trích một đoạn ngắn cũ kĩ, kiếp trước phải quay đầu nhìn lại năm trăm lần mới đổi được một lần gặp thoáng qua ở kiếp này, hai người có thể đi đến bước này, hẳn phải gãy cổ luôn rồi mà còn không biết quý trọng ư?
Hai người bên nhau không cần bất kì một đạo lý nào, S tiểu thư à, ở đây tôi chỉ cho cô, bây giờ không phải là lúc nên thay đổi hay không thay đổi, quan trọng là nên làm như thế nào mới có thể giữ chặt người kia của cô.
Đương nhiên, đôi khi đàn ông thật sự không muốn cô thay đổi gì vì anh ta đâu, bọn họ đơn giản lắm, dù cho cô có trái ý, đương nhiên thuận theo thì tốt hơn, vô ý chọc giận tốt hơn cố ý chọc giận, cho dù giận thật thì làm nũng, giả vờ đáng yêu, nói xin lỗi, chẳng lẽ anh ta còn nỡ giận cô sao?
Nếu chút độ lượng ấy cũng không có, đàn ông như vậy không cần cũng được.
D tiên sinh.”
…
“Ông chủ, hai tô mì, thêm hai phần rau, một phần rau trộn nấm mèo, dưa chuột và một đĩa thịt bò kho.”
Từ Uân đậu xe trong một ngõ hẻm, mặt tiền cửa tiệm này khá đơn sơ, trong căn phòng nhỏ đựng ít chén bát và vài dụng cụ nhà bếp, một đôi vợ chồng trung niên bận rộn bên trong, đứa bé đang làm bài tập trên bộ bàn ghế nhỏ đặt ở góc phòng.
“Không có thịt bò kho.” Mấy phút sau một người đàn ông phương Bắc cao to vạm vỡ bưng hai tô mì sợi đặt lên bàn chúng tôi: “Đã bao lâu rồi cậu không tới, tôi bỏ món đó rồi.”
Từ Uân sững sờ, anh thuận thế nhìn qua thím mang tạp dề mặt hơi tròn tròn, hơi ngẩn ra, chú ấy cũng nhìn theo mắt anh, thở dài giải thích: “Ra đi năm năm trước rồi, đứa trẻ thì còn nhỏ, không thể không có mẹ...”
Từ Uân cười thân mật, nói cảm ơn.
Ông chủ đi rồi Từ Uân mới đẩy tô mì đến trước mặt tôi: “Đây là quán mì gần nơi làm việc đầu tiên của anh...”
Thừa dịp anh và ông chủ hàn huyên, tôi quan sát chung quanh, từ tòa cao ốc cách đây không xa có thể đoán được đó là trung tâm thành phố, có một vài căn nhà cũ hẳn là sắp phải di dời, mặc dù ương ngạnh ở lại nhưng nó sẽ không thể chạy trốn khỏi vận mệnh bị phá hủy bất cứ lúc nào.
Tôi chỉ biết Từ Uân bây giờ là luật sư trong top ba của sở sự vụ, nhưng không ngờ anh đã từng có tình kết sâu đậm với ông chủ của một quán nhỏ như thế này.
Tôi nhìn anh, nghe anh từ từ kể: “Khi đó anh rất nhiệt huyết, mỗi ngày đều tăng ca đến mười một, mười hai giờ, đói bụng thì chạy đến đây ăn một tô mì. Một đĩa cơm ở khu gần văn phòng cũng phải hơn mười đồng, trong khi ở đây chỉ ba đồng rưỡi, bà chủ làm bò kho vô cùng ngon miệng, tình cảm của bà và ông chủ đây rất tốt, đừng nhìn ông chủ to khỏe, bà thì nhỏ người gầy tong teo mà lầm, bà ấy có thể cầm muôi xào đuổi theo ông cả năm ba vòng đấy...”
Tôi im lặng gắp mì, hơi nóng bốc lên, ánh đèn như ẩn như hiện.
Thời gian đã làm nhiều thứ thay đổi, nhỏ từ màu sắc tóc mai, lớn đến hoàn cảnh sinh sống, chân thật nhất là mở cửa sổ ra nhìn cây xanh nay đã trở thành những tòa nhà cao chọc trời, dù cho năm tháng trôi qua nhưng kí ức trước sau vẫn còn đó, mãi mãi không thay đổi.
Tôi không ngờ D tiên sinh lại nói như vậy, làm nũng, giả vờ đáng yêu, nói xin lỗi là xem như chuyện đã qua, tôi cảm thấy Từ Uân có quá nhiều chuyện bí mật, tôi hiểu về anh quá ít, như thế thật không tốt chút nào.
“Từ Uân...”
Trong tô anh chỉ còn lại nước lèo, anh lại trở về như trước, người đàn ông độc miệng.
“Sao vậy, lớn vậy mà ăn còn nửa tô sao, không thích à? Haiz, người đàn ông của em chỉ có chút tài sản này thôi, theo anh là phải chịu khổ đấy, bây giờ hối hận vẫn còn kịp, hửm?”
Tôi vừa bực mình vừa buồn cười, gần như không để ý đến lời anh, một tay chống cằm, dưới ánh trăng sáng, sau lưng là tiếng ồn ào huyên náo của thành thị, trên đầu là ánh đèn đường vàng dìu dịu, tôi cười, tôi cười ấm áp...
“Từ Uân... Anh kể em nghe chút chuyện trước kia đi.”
“Trước kia?” Từ Uân cảnh giác nhìn tôi, anh lập tức cười: “Em nhất định phải ôn lại chuyện mình bị ăn hiếp? Hay là muốn biết anh ăn hiếp em như thế nào? Em muốn biết gì?”
“Không phải...” Tôi vẫn nhìn anh cười dịu dàng như trước: “Em muốn biết, anh thích em... từ khi nào?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...