“Bác Từ bác ăn chút cháo trước đi… Ôi chao, cái này cay mà, bác đừng ăn… Ngừng ngừng ngừng, bác động tay lần nữa con sẽ đổ hết đó…” Tôi đau đầu vô cùng, bác ấy hệt như trẻ con vậy. Nhìn đôi mắt trông mong chăm chăm vào đĩa cải bẹ nhỏ của bác, tôi chỉ đành nhượng bộ: “Được rồi được rồi, chỉ ăn ba cọng thôi…”
“Ha ha, nha đầu chết tiệt kia, con không lo gì cho Từ Uân à.”
Ba của Từ Uân từ nhỏ đã đối xử tốt với tôi còn hơn cả ba mẹ ruột. Có một đoạn thời gian rất dài lúc nhỏ, nhà của họ ở cách vách nhà tôi, tôi muốn ăn kem, chỉ cần giấu ba mẹ đi tìm bác Từ là được. Từ Uân ăn hiếp tôi, tìm bác Từ cáo trạng, nhiều lần Từ Uân bị ba mình phạt đứng ngoài vườn, lúc đó tôi đang ở trong phòng bếp nhỏ của nhà anh, liếm kem vị bánh pút-đing sữa năm xu một cây… Tính ra thì cũng đã nhiều năm không gặp ông, không ngờ khi gặp lại là trong bệnh viện, ca phẫu thuật của ông sẽ tiến hành vào buổi tối.
Mẹ Từ Uân đã qua đời khi anh học cấp ba, sau khi Từ Uân tốt nghiệp đại học, bác Từ cũng trở về quê sống. Bình thường thân thể bác vẫn rất tốt, đột nhiên té xỉu được đưa đến bệnh viện, hôm đó Từ Uân vội vã bay về chính là vì việc này. Đến bệnh viện thì khám ra ung thư, nhưng bác Từ lại rất lạc quan. Từ Uân không chịu qua loa, đầu tiên là ở bệnh viện trông hai đêm, vừa liêc lạc với bác sĩ trên thành phố vừa sắp xếp giường, nhanh chóng bay lên tiến hành phẫu thuật. Mấy ngày nay chạy qua chạy lại, anh không ngủ còn chưa tính, ngay cả cơm cũng chẳng ăn được mấy ngụm.
“Anh ấy đang ở phòng bên cạnh truyền nước… Còn lâu mới cần con chăm sóc, có rất nhiều y tá xinh đẹp vây quanh mà.” Tôi vừa nói vừa múc thêm cho bác Từ chén cháo nữa, “Bác ăn rồi ngủ một giấc, con ở đây, không đi đâu hết.”
“Nha đầu à, tiểu tử Từ Uân này không phải lại ức hiếp con chứ? Hừ, từ nhỏ nó đã thế rồi, miệng cứng lòng mềm, hai ngày trước còn lải nhải bên tai lão già này không ngừng, bác biết nó còn lo lắng hơn cả bác…” Bác Từ vỗ vỗ mu bàn tay tôi, thở dài một tiếng: “Thật ra một lão già như bác, dì Từ của con đã đi bao nhiêu năm, bác cũng nên sớm đi cùng cô ấy, nhưng lại không yên lòng nhất là tiểu tử Từ Uân này. Đã hơn ba mươi, mà còn chưa ổn định… Hừ, con đừng thấy nó ồn ào cả ngày mà lầm, thật ra khi gặp chuyện, nó ngay cả người để trao đổi cũng không có, thật làm khó nó rồi… Hai con dù sao cũng có tình cảm hai mấy năm, nếu lão già bác đi trước một bước, từ giờ mong con thay bác quan tâm nó nhiều một chút. Nó mặc dù true chọc con, nhưng thật ra lời con nói, nó đều nghe vào…”
Ông nói rồi chậm rãi nhắm mắt lại, buông tôi ra, phất phất tay bảo tôi sang phòng bên cạnh. Thoáng cái, miệng tôi như bị bưng kín, đau xót hốt hoảng dâng tràn, suýt chút nữa hít thở không thông.
“Nhìn cái gì vậy? Chưa từng thấy truyền nước biển sao?” Từ Uân nghiêng người dựa vào đầu giường, bắt chéo hai chân, liều mạng gõ laptop trong tay. Thấy tôi đi vào, anh hơi ngây ra, đóng máy tính lại, mỉm cười đầy oán khí rống với tôi.
Tâm địa tôi mềm, cho dù có tức nhiều hơn nữa thì cũng không phát giận với bệnh nhân. Tôi xoay lưng lại với anh lặng lẽ mở bình giữ nhiệt, rót nước ấm, thuận miệng hỏi: “Uống nước không?”
Thái độ Từ Uân có phần kiên định, nói “Không uống”, nhưng tay lại lười biếng duỗi tới nhận bình giữ nhiệt của tôi đưa qua, “A —— Tô Văn Hạnh em muốn làm bỏng chết anh sao!”
Cơn giận của tôi đã lên khí quản, nhưng vẫn phải đè xuống, cười hung hãn: “Đúng vậy, em muốn làm anh bỏng chết đó, anh cắn em đi.”
“… Em đi chết đi.” Từ Uân trợn mắt nhìn tôi, qua cả buổi mới nhếch miệng cười, bay bổng phun ra bốn chữ. Tiểu thư y tá đến giúp anh thay bịch nước biển mới, Từ Uân nhìn từng giọt từng giọt chất lỏng trong suốt nhỏ xuống đi vào mạch máu mình, trong lòng có tâm sự, cảm xúc khó tránh khỏi hạ xuống, “Ba anh ngủ rồi?”
“Ừ.”
“Lần này, tình huống của ông có thể không tốt lắm.”
Tôi nghe ra được nỗi cô đơn, lo lắng trong giọng nói của anh, nhưng không biết phải an ủi thế nào cho phải, chỉ ngây ngốc nói: “Người hiền có trời phù hộ…”
“Phì…” Từ Uân cười cười, vẻ đau xót biến mất sạch sẽ, “Aiz, vừa rồi ông ấy nói gì với em? Có đưa bảo vật gia truyền của nhà họ Từ cho em không?”
“Thôi đi —— Bác Từ nói em phải trông nom anh, đỡ để anh làm việc không đàng hoàng cả ngày.”
“Được thôi, anh đang cần người trông nom đây.” Anh khoa trương ôm ngực: “Em tuyệt đối đừng phụ kỳ vọng của ông ấy, cũng coi như không phụ năm đó ông ấy lén cho em ăn nhiều kem như vậy.”
“Rõ là…” Tôi có chút chột dạ, khoát khoát tay: “Cái đó… Hảo hán không đề cập chuyện cũ… Nhưng bác Từ lần này, thật sự nghiêm trọng như vậy sao?”
Đôi mắt Từ Uân tối lại, gật gật đầu.
“Được rồi, tối nay phẫu thuật em ở lại cùng anh, có chuyện gì cũng có thêm người giúp đỡ.”
“Thôi.” Tôi có lòng nhưng Từ Uân lại cự tuyệt, “Em về đi, một cô gái như em có thể giúp được gì, đừng ở đây làm loạn thêm.”
“Nhiều người nhiều tay.” Tôi kiên quyết.
“Đừng nháo nữa, về đi, hai ngày nay em xử lý việc của văn phòng luật thế nào rồi hả? Nhân lúc anh chưa về, mau khôi phục lại nguyên trạng.”
“Cái này sao…” Tôi đang ấp a ấp úng, muốn nói cho anh biết chuyện bức tượng anh yêu thích đã hương tiêu ngọc vẫn, nhưng anh đã biết từ sớm: “Chuyện kia anh biết rồi…”
Nhân lúc lời ác độc của anh còn chưa ra khỏi miệng, tôi cướp lời giải thích trước, âm dương quái khí nói: “Đấy, em cũng không muốn đâu nha…”
Cuối cùng vuốt lại cái mặt vặn vẹo thành một cục của anh xong, Từ Uân hạ lệnh đuổi khách lần nữa: “Được rồi, về đi, nếu thuận lợi ngày mai anh sẽ đi làm lại.”
Tôi nhún vai, xác nhận lần nữa: “Em thật sự có thể đi rồi sao?”
“Mời em mau cuộn thành cục lăn đi đi.”
Tôi dập cửa, thở phì phì đi thẳng. Lúc đi ngang phòng bệnh của bác Từ, nhìn bác nằm trên giường qua cửa sổ nhỏ, khuôn mặt tiều tụy, trong lòng tôi không nhịn được khó chịu, ngay cả tôi còn như vậy, Từ Uân hẳn là càng khổ sở hơn.
Bác Từ trở mình, đưa lưng về phía tôi. Thoáng chốc, tôi nhớ đến ba mình ở viện dưỡng lão, gần đây bận quá, cũng đã lâu rồi không thăm ông.
Khúc mắc của ông và Tô Bác, ai…
Còn D tiên sinh, thả bồ câu cho anh, tôi không thiết sống nữa.
Phiền phiền phiền, tôi đến câu lạc bộ của Dương Dịch vận động, ra mồ hôi đầy người, về đến nhà đã là buổi tối. Gọi điện thoại cho Từ Uân, bác Từ đã được đẩy vào phòng phẫu thuật rồi. Giờ tôi cũng không biết nên nói gì cho phải, chỉ đành trấn an anh vài câu, anh nói tôi đừng lo lắng vớ vẩn rồi vội vàng cúp điện thoại.
Mỗi lúc trời tối, việc đọc thư đã chiếm toàn bộ sự chú ý của tôi, chỉ có đêm nay, tôi phát hiện mình đã phân tâm rồi.
“S tiểu thư:
Tôi có một người bạn là I tiên sinh, là phú nhị đại xuất thân vài tỷ, tương lai nhất định phải nhận xí nghiệp của gia tộc. Gần đây anh ấy đang phát sầu vì việc chọn đối tượng kết hôn. Tác phong anh ta đoan chính, tính tình hiền lành, làm việc tỉ mỉ, khiêm tốn lễ độ với người ngoài. Tôi trêu chọc nói rằng vấn đề này người khác có thể sầu, còn anh ta không cần phải như vậy.
Anh ta nói thẳng rằng hôn nhân của gia tộc lớn không chỉ là vấn đề thích hay không thích, mà quan trọng nhất là có thể nâng đỡ được cái nhà này hay không.
Tôi nghe, không khỏi lại muốn trêu chọc vài câu, long trọng đến thế, giống như đang tuyển đương gia chủ mẫu của đại quốc công phủ vậy.
Anh ta lại nghiêm túc nói, họ hàng gần trong gia tộc có vài chục người, xí nghiệp ngàn vạn, vị đương gia chủ mẫu này không thể nào là người đeo kính áp tròng đủ màu xinh đẹp, chu môi chụp hình được, cũng không thể nào là người thương xuân bi thu, không vui một chút là đi du lịch một mình. Bưu hãn quá không thích hợp, dã tâm lớn cũng không thích hợp.
Tôi tuy từ chối cho ý kiến nhưng mà cũng tò mò, rốt cục phụ nữ như thế nào thì mới phù hợp với yêu cầu của họ.
Anh ta nói thứ nhất, chính là độc lập, có thể độc lập giải quyết việc riêng của mình, cũng có thể độc lập xử lý phân tranh trong gia tộc, để cho anh một gia đình thanh tĩnh, có thể an tâm ra ngoài ngoại giao.
Tôi rất có hứng thú, hỏi anh ta sau đó thì sao. Anh ta đã sớm định xong, đạo lý hàng hàng: Phụ nữ độc lập như một ly trà, ngàn vạn tư vị đều chất trong lòng, hương vị nóng bỏng phải tôi luyện mà ra. Cô ấy có thể không xinh đẹp, nhưng mắt nhìn và kinh nghiệm sẽ ngưng kết thành nội hàm rất mê người. Cô ấy cần phải giả vờ hồ đồ việc nhỏ, tính toán trước được việc lớn. Cô ấy bằng lòng yên lặng nhường hào quang cho chồng mình, cũng có thể tạm thời buông vẻ kiêu ngạo khi đứng trước thất vọng.
I tiên sinh nói rất nhiều, uống cạn rượu trong ly, rồi lại trầm tư thật lâu.
Xem lá thư cô gửi, kết hợp với lời anh ta nói, tôi lại có một lý giải mới.
Có rất nhiều người phụ nữ tự xưng là độc lập, nhưng kỳ thực chỉ là bề ngoài kiên cường nhưng nội tâm yếu ớt, muốn tự bảo vệ mình. Họ ngụy trang khéo léo, tự mình mua nhà mua xe, có sự nghiệp rực rỡ, so đo từng tí trong chuyện tình cảm, thậm chí đầu cơ trục lợi, nên đương nhiên là bó tay bó chân rồi. Nếu thật sự tình yêu bày trước mặt, có bao nhiêu chân thành hay giả tạo cũng rất khó nói. Mà một khi đã đi đến bước lập gia đình, sinh con, lớp vỏ bảo vệ nhiều năm qua cũng dần dần vô lực. Nếu như chồng ngoại tình thì làm sao bây giờ, nếu sự nghiệp ngăn trở thì làm sao bây giờ. Cảm giác an toàn xây dựng nhiều năm chậm rãi biến mất, đến khi cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà, họ lại càng quy kết cho mình vẫn chưa đủ độc lập.
Thật ra tôi cho rằng, nếu có thể mang tư tưởng độc lập, thì độc lập kinh tế, độc lập cuộc sống cũng không phải điểm mấu chốt. Phụ nữ độc lập, có sự nghiệp của mình, mỗi ngày trôi qua sẽ rất phong phú, quyết định chuyện gì đều có ý nghĩ rõ ràng, gặp vấn đề phiền não thì có không gian cho riêng mình, không đến đâu hay đến đó, không bảo thủ, giữ bình tĩnh trong hỗn loạn, thản nhiên đối mặt với cô đơn. Nhưng tôi lại cho rằng, độc lập cũng không có nghĩa là ra vẻ kiên cường, cũng không phải thanh cao. Mọi người đều có cô đơn và đau buồn của riêng mình, không tự loạn trận tuyến mà lại có thể đúng lúc truyền nỗi buồn cho người cần tiếp thu, đó mới đúng là cảnh giới cao nhất.
Tôi rất thích cách cô nói, mỗi người đều sẽ biến thành một người khác trong quá trình phát triển. Nhưng tôi lại lý giải rằng, nói là trở thành người khác, chẳng bằng nói là tạo cho mình ô dù dày hơn. Có vài người màng bảo hộ tăng thêm thì lại không nhìn rõ hình dáng chân thật của thế giới.
Ngoài ra, trong “Phản quang” của Tôn Yếu Tư, tôi thích nhất là câu: Mở mắt ra mở cửa sổ ra, mới phát hiện anh chính là hào quang.
PS: Về phần nghề nghiệp của cô, nếu như chúng ta là đồng nghiệp, biết đâu đã từng gặp nhau trên pháp đình. Còn nếu như chưa, có lẽ hiệp hội luật hàng năm sắp tới, chúng ta sẽ cùng tới.
D tiên sinh.”
Hiệp hội luật hàng năm…
Tôi vốn chưa từng nghĩ sẽ đi, chỉ cảm thấy nơi đó toàn là đàn ông phụ nữ thành công tang bốc nhau, hoặc là nơi mấy cô gái trẻ dựa dẫm vào cao phú suất, cậu trai trẻ tìm quý nhân cho nghề nghiệp của mình, không liên quan gì đến tôi.
Nhưng mà D tiên sinh nói như vậy, có phải là ám chỉ muốn tôi dự họp?
Trong lòng tôi có hai âm thanh, một đang nói: D tiên sinh căn bản cũng không có quen cô, cho dù là họp hàng năm, cô đứng trước mặt anh, anh cũng sẽ chỉ gọi cô là trợ lý Tô, nhiều nhất là Tô Văn Hạnh, sẽ không gọi cô là S tiểu thư.
Mà một âm thanh khác đang nói: D tiên sinh đã sớm biết cô là ai rồi, anh ấy đang mời cô, cổ vũ cô dũng cảm đứng trước mặt anh, nói cho anh biết cô là Tô trợ lý, tên là Tô Văn Hạnh, cũng là S tiểu thư.
Aiz, đau đầu…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...