“Trong thang máy kín người, tôi chỉ cách một người là có thể dịch chuyển để đến cạnh anh, sau đó, đến tầng lầu của anh.”
Ra khỏi thang máy, cập nhật trạng thái weibo, đi cầu thang bộ, vòng quanh sáu tầng, cuối cùng cũng đến tầng của tôi.
Tôi tên là Tô Văn Hạnh, là một trợ lý nhỏ của văn phòng luật sư Đính Tiêm Sở sự vụ thành phố X, bề ngoài bình thường, thu nhập không cao, năng lực làm việc thong thả tiến bộ dưới sự sai bảo không ngừng của ông chủ lớn, trình độ thong thả này gần như tới điểm giới hạn của số dương và số âm, còn có xu thế bỏ chạy nguy hiểm ở phía bên trái.
“Tô, tài liệu chứng cứ tạo thành bốn bản, hai phút sau đưa cho tôi.”
“Gửi bản kháng án này trước 4 giờ.”
“Buổi tối tăng ca, đặt một hộp cơm, tôi muốn đậu phụ khô, thịt khô, ít dầu ít muối thêm cay không hành lá!”
Tôi sắp xếp lại suy nghĩ, ngay sau đó ấn điện thoại xuống lầu một, nhờ bọn họ phái một cậu chuyển phát đến tầng mười, sau đó bưng một xấp tài liệu luật dày như ngón trỏ đi vào chỗ máy photo kiểu cũ không có chức năng tự động in ấn số lượng lớn.
Tuyệt đối không có khả năng đưa cho anh sau hai phút, Từ lão đại, giống như mỗi lần tôi mua đồ ăn ngoài tuyệt đối sẽ không tuân theo ý chỉ của ngài cũng không kiên nhẫn truyền đạt lại mệnh lệnh kén cá chọn canh mâu thuẫn trước sau của ngài cho người phục vụ.
Xin nói một câu, văn phòng luật của chúng tôi, ngoại trừ tôi và Từ lão đại, còn có một nhân viên lễ tân, nghe nói là người thân của Từ lão đại, cả ngày chỉ biết dạo quanh mua mỹ phẩm, anh chàng chuyển phát mỗi ngày vì đưa hàng của cô ấy mà sớm tới tối đều sẽ xuất hiện ở ngoài cửa văn phòng.
Đúng rồi, chúng tôi là văn phòng luật sư Đính Tiêm Sở sự vụ, chẳng qua bởi vì chúng tôi gọi là “Đính Tiêm”, thế thôi, cho nên....
“Tô Văn Hạnh, tôi phải nói bao nhiêu lần cô mới có thể nhớ, tôi không ăn hành!”
Dưới sự thủ công của tôi, sao chép xong tất cả tài liệu thì trời đã tối rồi, bụng cũng đã đói. Lại một lần nữa, Từ lão đại vì hai miếng hành lá mà nổi đóa với tôi.
Mặc dù như thế nhưng hôm nay tâm tình của tôi rất vui vẻ, bởi vì hôm nay tôi là D tiên sinh, chỉ cách nhau không tới hai thước.
Tôi về tới nhà đã là chín giờ, trong hộp thư là hồi âm của D tiên sinh.
Chúng tôi thư từ qua lại như vậy đã hai tháng, tôi biết rõ anh là ai, nhưng anh chỉ biết sơ tôi là nhân viên làm cùng tòa nhà lớn với anh.
Văn phòng của thành phần trí thức được xây dựng thành cụm, dùng cho các nam nữ thanh niên lớn tuổi độc thân xa quê dễ dàng giúp đỡ lẫn nhau. Tòa nhà này có tổng cộng 72 tầng, ở trong như một khách sạn năm sao, hơn mười văn phòng cao cấp, vài chục phòng kế quán cao cấp, luật sự, đại diện công ty bảo hiểm, đại diện công ty tàu thuyền, còn có trên trăm công ty chứng khoán, công ty kỹ thuật internet, cùng với các ngành dịch vụ ăn uống, chuyển phát... Nói cách khác, cho dù hai người ở cùng một cao ốc, nếu muốn đoán ra đối phương là ai, là chuyện không thể nào.
D tiên sinh rất ít khi lên tiếng, lần thứ nhất chúng ta thảo luần là về chủ đề thành kiến tôn giáo, sau đó chúng ta lại phát hiện trò chuyện với đối phương rất tốt, liền thông qua cách chuyển thư điện tử, bắt đầu kiên trì kết nối tâm hôn từ hai tháng trước.
Ban ngày tôi là cô trợ lý Tô Văn Hạnh, nhìn anh từ xa không cho anh biết sự hiện hữu của tôi, bạn đêm tôi chính là S tiểu thư cùng anh thảo luận chuyện xưa.
Cho dù là ở thế giới ảo hay trong thực tế, anh đều không biết tôi là ai.
Sau khi thảo luận qua các vấn đề tôn giáo, pháp chế, văn học buồn tẻ không thú vị, chúng tôi càng ngày càng ăn ý, cho nên tôi quyết định mảo hiểm mở ra một chủ đề thảo luận mới – tình yêu.
Vì vậy, tôi gửi một bức thư có tựa đề tình yêu.
“D tiên sinh:
Tiếng Anh có 26 chữ cái, từng chữ đều nói lên ý nghĩa của tình yêu, tôi nghĩ bắt đầu nói từ A.
Năm nay họp lớp cấp ba, A tiểu thư ngủ ở giường trên giường tôi rốt cuộc cùng A tiên sinh là bạn trai nhiều năm đã đi tới đích của tình yêu, đi vào cung điện của hôn nhân.
A tiên sinh trước kia là chủ tịch hội học sinh nổi tiếng toàn trường, gia đình có bối cảnh tốt, bề ngoài xuất chủng, khiến vị này luôn là học sinh xuất sắc, lúc nào cũng trong trẻo lạnh lùng mang theo ba phần cách xa ngàn dặm, A tiểu thư bị chính khí chất quý tộc không thể bắt bẻ thuyết phục, từ lớp mười một luôn kiên trì mua bữa sáng cho anh ta.
Tôi còn nhớ lúc đó cô ấy vượt qua thói quen xấu ngủ nướng như thế nào (đương nhiên tôi sẽ không nói trong đó có công lao của tôi), chạy tới ngoài trương mua một ít sữa đậu nành, sau đó là người đầu tiên đi vào phòng học, đặt sữa đậu nành nóng hổi và bánh bao vào bàn của anh ta.
A tiên sinh cũng không vì thế mà thay đổi, mỗi này đều đưa bữa sáng tình yêu cho bạn mập luôn mỏi mắt trông mong ngồi cùng bàn. Cho dù như vậy, A tiểu thư cũng rất thỏa mãn.
Vì muốn vào cùng một trường đại học với A tiên sinh, A tiểu thư cố gắng khiến mình thay đổi, phải chăm chỉ học giỏi lên (đương nhiên tôi cũng sẽ không nói trong quá trình này tôi có tác dụng quan trọng thế nào), kết quả cuối cùng, một người luôn vượt xa so với người thường, một người phát huy thất thường, ma xui quỷ khiến thế nào lại vào cùng một trường.
Lúc đó, ba của A tiểu thư ra biển tạo ra sự nghiệp, bởi vì có tài lực nên khí chất của cô ấy không thể so sánh được với hồi cấp ba, rốt cuộc cũng có người hầu hạ. Mà trong nhà A tiên sinh lại sa sút, cách nửa năm tôi thấy người từng là thiên chi kiều tử đó hoàn toàn không còn thấy cái gọi là khí chất cao quý trên người anh ta.
Không phải cùng chuyện ngành nhưng A tiểu thư vẫn mua bữa sáng cho anh ta, ngoại trừ bữa sáng còn có đủ các loại ‘lễ vật nhỏ’, nhỏ như một cái xe đạp, một cái điện thoại, một cái Notebook.”
A tiên sinh vẫn giữ nguyên khí phách cao thượng, mấy năm như một vẫn kiên định từ chối cô ấy. Cho đến một ngày nhìn thấy một người đàn ông ngọc thụ lâm phong thay thế vị trí của anh, thì cảm giác nguy cơ mãnh liệt khiến anh hoàn toàn tỉnh ngột, đứng chờ A tiểu thư ở dưới ký túc xá.
Lúc ấy tôi đang ở trong ký túc xá của A tiểu thư, gnhe người đàn ông này dùng tiền dạy thêm kiếm được mua một bó hoa hồng trắng, tỏ tình mời A tiểu thư làm bạn gái của anh ta.
A tiểu thư lệ nóng quanh tròng, không quên nhắn tin cảm ơn anh họ ngọc thụ lâm phong của cô ấy.
Sau đó bọn họ thuận lý thành chương ở cùng một chỗ, A tiên sinh tâm khí cao ngạo, A tiểu thư liền theo tính tình của anh ta, không cầm tiền trong nhà, sau khi tốt nghiệp cũng trải qua thời gian kham khổ.
A tiên sinh vì kiếm tiền, làm từ nhân viên tiêu thụ ở áp chót lên, ba ngày hai bữa xã giao, người từng thanh cao cũng bị xã hội mài đi không còn, gò má gầy gò từ từ trở nên bóng loáng, cơ bụng sáu mũi cũng thay đổi thành bụng bia, tiền ngày càng nhiều thì người càng mất đi hương vị.
Một năm sau khi tốt nghiệp tôi nhận được điện thoại của A tiểu thư, còn tưởng rằng chuyện tốt tới gần, không ngờ trong giọng cô ấy là nhàn nhạt ưu thương.
Cô ấy nói, S, mình muốn chia tay.
Tôi kinh ngạc, chẳng lẽ xuất hiện bên thứ ba? Hay là gia đình phản đối.
Lý do của A tiểu thư khiến tôi phải mở rộng tầm mắt, cô ấy nói một buổi sáng nào đó cô ấy và A tiên sinh ăn mì thịt bò ở ven đường. Nhìn người đàn ông ngồi đối diện không hề đẹp trai, đầu đầy mồ hôi hút mì sợi, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng sụp sụp, mồ hồi thấm ướt áo sơ mi rẻ tiền, xung quanh môi đều là vết dàu, nhìn vào lại cảm thấy vô cùng khó chịu, bộ dạng anh ta ăn xong xỉa răng càng khiến cảm giác không thoải mái lên tới đỉnh điểm.
Cô ấy nói, S, đây chính là người đàn ông mình yêu nhiều năm như vậy sao? Chính là người đàn ông mình muốn cùng đi cả đời sao?
Tôi muốn nói, cô nương, nếu như các cậu cả đời không sống an nhàn sung sướng, nếu như các cậu quyết định dựa vào hai bàn tay của mình mà dốc sức làm việc, thì phải chuẩn bị tốt để hy sinh, có lẽ là hy sinh thời gian, có lẽ là hy sinh tuổi trẻ.
Thời gian trôi qua tự nhiên bất đắc dĩ, mà tuổi trẻ già đi càng đáng sợ.
Sau đó, A tiểu thư điện thoại càng nhiều lần, cô ấy bắt đầu tố khổ như một oán phụ, thổ lộ hết với tôi, A tiên sinh vừa đi ăn cơm, vừa uống rượu say, rồi trở nên béo; A tiên sinh quên ngày kỷ niệm của bọn họ, sinh nhật cô ấy, cả ngày lễ tình nhân và đêm thất tịch; A tiên sinh soi mói như đại thúc, thả rắm kêu, sẽ khạc đờm.
Tôi đã quên lúc đó khuyên bảo cô ấy thế nào, ngay lúc tôi cho rằng chia tay sẽ là điểm cuối của hai người thì trong buổi họp lớp cô ấy đưa cho tôi thiệp mời.
Tôi hỏi cô ấy, đã nghĩ thông suốt rồi sao?
A tiểu thư cười chỉ vào người đàn ông đang tựa vào Camry, đúng vậy, đó là A tiên sinh, một lần nữa trở về là A tiên sinh kiêu ngạo của cấp ba.
Trong một lần uống rượu xã giao, gan của anh ta bị xuất huyết, nhập viện một tháng, sau đó cả người gầy rộc đi.
A tiểu thư nói, lúc trong bệnh viện, A tiên sinh giao cho cô ấy hợp đồng mua nhà đã ký, còn có cả chìa khoa xe và một cái nhẫn.
Lúc đó cô ấy mới phát hiện, từ góc độ nào đó mà nói, cô ấy chính là đầu sỏ gây nên tất cả mọi chuyện.
Bây giờ A tiên sinh đã thăng chức, không còn liều mạng đi xã giao, mỗi ngày đều ra cửa với áo sơ mi mới tinh và âu phục không nhiễm một hạt bụi, giơ tay nhấc chân đều khôi phục lại sự mê người trước kia.
Anh ta sẽ đưa A tiểu thư đến nhà hàng sa hoa, nhai kỹ nuốt chậm thưởng thức đồ ăn tinh sảo, không xỉa răng trước mặt mọi người mà vào trong buồng vệ sinh dùng dây chà răng.
A tiểu thư nói rằng, cô ấy đã chứng kiến một người đàn ông từ trẻ trung tới thành thục, từ nghèo khó hướng lên giàu có, từ tầng chót của xã hội đi lên trên. Rất nhiều phụ nữ sẽ lựa chọn lúc này mà buông tay, đồng thời cũng chắp tay đưa bạn trai vừa tốt vừa mê người, trơ mắt nhìn anh ta trở thành chồng của người khác.
Cô ấy nói, S, lúc cầu hôn anh ấy hứa hẹn, trong cuộc sống sau này, mỗi ngày anh ấy đều sẽ chuẩn bị bữa sáng cho mình.
Cũng bởi vì câu nói này, cho dù sau này anh ấy có khuyết điểm lớn hơn nữa, mình cùng sẽ không để ý.
Nhìn A tiểu thư mỉm cười dịu dàng nhìn A tiên sinh đi tới, đột nhiên tôi cảm thấy, nhẫn nại và hạnh phúc, từ trước đến nay thủy hỏa bất dung nhưng lại tương khắc tương sinh.
Đã từng có một quyển sách ghi lại, người không thể tránh khỏi có tính hai mặt, một người dáng dấp rẩ dễ nhìn, chung tình với anh ta mà nói sẽ là chuyện khó, nếu như một người tài hoa hơn người, sẽ khó tránh khỏi cậy tài khinh người, mà người năng lực xuất sắc sẽ phóng túng không chịu trói buộc. Muốn tìm một người thỏa mãn cả ba điểm, vậy thì phải chuẩn bị rằng một ngày nào đó khí chất của hắn sẽ biến mất.
Accept, dịch ra tiếng Trung chính là chấp nhận.
Rất nhiều người đối với tình yêu có một loại gần như hà khắc cố chấp, nhưng trên đời này không có người thập toàn thập mỹ. Tôi nghĩ, trong câu chuyện tình yêu của A tiểu thư, chính là đạo lý như vậy. Yêu một người nhất định phải tiếp nhận tất cả của người ấy, cho dù là khuyết điểm của người ấy. D tiên sinh, anh cảm thấy thế nào?
S tiểu thư”
Kiểm tra lại bức thư ba lần, tôi ấn gửi đi.
Nếu như không có gì ngoài ý muốn, tối mai sau khi tan làm tôi sẽ đọc được hồi âm của D tiên sinh.
Trạng thái buổi sáng viết trên weibo không ai thích, cũng không ai bình luận. Vì vậy nick chỉ có hai người, một người là D tiên sinh, một người là S tiểu thư, còn có mấy nick khác của tôi.
Nếu có một người, có người thích hoặc bình luận, chỉ có thể là một người.
Tôi nằm trên giường, vỗ vỗ chăn mền, tự nói với mình ngày mai phải lại gần D tiên sinh thêm một chút.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...