Dương Đức nắm tay Tú Anh về tẩm điện. Hoàng hậu để y ngồi xuống trường kỉ gỗ lót đệm vàng rực rồi nắm lấy bàn tay to lớn của y, xót xa nhìn vết cắt chảy máu.
-Em đi tìm người băng bó cho chàng.
Bàn tay y ngược lại níu chặt nàng, kéo nàng ngồi xuống trong lòng mình, hoàng đế ôm nàng bằng một tay không bị thương, sợ máu vây lên phượng bào của nànng.
-Có còn lạnh nữa không?
Tú Anh tựa trên ngực y, chỉ vàng thêu rồng phản chiếu trên gương mặt nàng trắng ngần. Nữ nhân chỉ biết lắc đầu, nàng giữ lấy cánh tay y, nhìn máu đỏ. Y ôn tồn nói, vừa xoa vai nàng.
-Được rồi, không cần đau lòng. Chút vết thương nhỏ này làm sao làm khó được ta.
Nàng ngẩng đầu, nhìn góc mặt nam tính mê hoặc.
-À, ta đã dặn thái y viện làm cho nàng một loại thuốc mờ sẹo. Vết thương năm đó ở Quảng Nguyên của nàng ở cánh tay, đã lâu như vậy rồi vẫn chưa mờ hẳn.
Tú Anh ngồi thẳng dậy, nàng mím môi.
-Giờ chàng lại chê ta có sẹo sao?
Dương Đức cười hiền lại vuốt lọn tóc mai, đặt tay lên chiếc cổ thon của nàng.
-Nào có, chỉ là, ta nhìn thấy nó sẽ rất đau lòng. Lần đó chỉ vì ta sợ hãi vách núi sâu mà không bảo vệ nàng.
Tên hoàng đế ngọt ngào này, Tú Anh chỉ nhẹ nhàng tựa vào lòng y.
-Chúng ta băng bó cho chàng đã nhé.
Nghĩ đoạn, nàng mới trầm mặc nhớ đến ám ảnh của y. Cứ mãi vui trong tân hôn mà quên đi nhiệm vụ của nàng là giúp y vượt qua nỗi sợ này.
-Dương Đức này...
Y ghé tai xuống chỗ nàng.
-Chàng có điều gì, muốn nói với dưỡng mẫu của chàng không?
Y cố kiềm nén không nhớ về những ảo ảnh mơ hồ rối loạn, gằn giọng.
-Có rất nhiều điều ta muốn nói với người, mỗi đêm của mười năm trước đều ám ảnh ta. Ta muốn nói, Dương mẫu hậu, con nhất định sẽ ăn đủ rau, uống đủ nước. Con nhất định sẽ chăm chỉ luyện chữ. Người nhất định, phải sống một đời thật bình an. Lần sau gặp lại, người nhất định, đừng bỏ con lại nữa.
Tú Anh rơi vào trầm tư. Những lời bà nói với y khi y mới có mấy tuổi, lại ám ảnh đến cả một đời.
-Ta cũng muốn thỉnh người, tha thứ cho ta.
Y đưa tay ôm trán, máu vương lên mão vua. Tú Anh vội đưa hai tay lên day thái dương của y, ngón tay nàng nhẹ nhàng ấm áp. Dương Đức mở cặp mắt như sóng đại dương, nhìn nàng.
-Sẽ có lúc, em nghĩ cách giúp chàng gửi những lời đó đến Thượng Dương Tiên hậu. Nhất định. Em biết, người sẽ tự hào xiết bao khi thấy hôm nay chàng vận long bào, trưởng thành ngần này, đứng trên điện Càn Nguyên cao cao tại thượng. Người nhất định không trách chàng.
Y ôm ngang eo nàng, Tú Anh lấy khăn tay lau máu trên mặt y. Dương Đức tựa trên trán nàng, như cánh chim mỏi mệt tìm thấy nơi an yên. Hoàng đế buông tiếng thở dài.
-Phải chi, lúc đó ta chịu ở lại Thượng Dương cung lâu hơn một chút. Phải chi lúc đó, ta biết đó là lần cuối ta gặp người.
Tú Anh quàng tay qua cổ y, nhẹ nhàng an ủi chàng thiếu niên.
-Đời người quá dài, thường không trân trọng. Dương Đức, dẫu Thái hậu trách phạt em. Em vẫn mong anh có thể đối với bà mỗi giây phút đều trân trọng.
Y gật đầu, đôi mắt vẫn nhắm nghiền, vẫn tựa vào nàng.
Từ ngoài có tiếng Thái y, Tú Anh đứng dậy. Dương Đức nói vọng ra ngoài.
-Cho vời cung nữ đã đến báo tin cho trẫm.
Tú Anh nhìn theo một nữ nhân nhỏ nhắn, trên người là y phục cung nữ, chắc cũng gần lên đến chức thượng cung, trông nét mặt đáng yêu và thật thà.
-Nô tì, Ngọc Yên, khấu kiến bệ hạ, khấu kiến hoàng hậu.
Thái y vẫn miệt mài băng bó cho y. Dương Đức nhìn xuống nô tì kia, trông nét chất phác mà hỏi.
-Ngươi là người ở đâu?
-Nô tì quê gốc Thái Nguyên, thưa bệ hạ.
Y gật gù, nhìn sang nàng mà nói.
-Sáng nay nhờ có cung nữ này mà trẫm biết chuyện của nàng. Trẫm thấy bên cạnh nàng vẫn chưa có cung nữ thân cận, hay là, thu nhận cung nữ này đi.
Tú Anh cười hiền nhìn đôi mắt nữ nhân sáng rỡ kia, nàng gật đầu, liền nhận được cái dập đầu tạ ơn. Đợi Ngọc Yên đi rồi, y mới cho gọi cận vệ vào. Nàng trông theo, chính là cận vệ đã đến cứu nàng ở Lễ bộ phủ đêm đó khi nàng bị theo dõi.
-Bệ hạ cho vời thần.
-Điều tra thân thế của cung nữ đó, nếu có gì không thỏa, hãy bẩm tấu với trẫm.
Nàng tròn mắt nhìn y. Dương Đức đối với chuyện chọn cung nữ đi theo nàng cũng vô cùng cẩn trọng. Nhưng nàng không biết mấy phần là vui vẻ, mấy phần là lo toan. Chốn thâm cung, y đã nếm trải nhiều, phía trước nàng sẽ là người cùng y đi tiếp.
Một lúc sau thì Liêu nội thị tất tả chạy vào, nét mặt mừng rỡ.
-Bệ hạ, Hầu gia quay về rồi.
Cả hai vừa đến thềm cửa, đã nghe tiếng cười đùa của hai nam nhân. Tú Anh vừa xuất hiện, trên người vận phượng bào đỏ rực, trên tóc còn gắn phượng trâm, khiến hai chàng thiếu niên vừa ngỡ ngàng, vừa bần thần.
Dương Thắng đứng dậy, ngây người. Tú Anh cười với y, ngay lập tức nhìn sang bên cạnh y.
-Ngôi Thường?
Hoàng đế Tây Hạ kia, Ngôi Thường, lại trở thành Bạch công tử mà nàng quen ở Vĩnh Bình, một thân y phục thoát tục. Nam nhân đứng dậy, chậm rãi hướng về chỗ hai người.
Dương Đức đằng hắng, y đi lên thượng tọa mà ngồi xuống.
-Tú Anh, đến đây.
Nàng cười với hai người, rồi đi lại bên cạnh Dương Đức mà ngồi xuống trên long ỷ. Ngôi Thường cũng đi đến, gật đầu chào với y.
-Ta giấu người, người cũng giấu ta, không ngờ chúng ta đều là hoàng đế một nước.
Ba nam nhân đó cùng cười với nhau. Tú Anh chỉ để ý vẻ mặt có chút không cam lòng của Dương Thắng.
-Gần hai năm rồi, em ở Tây Hạ thế nào?
Hoàng đế trông về phía hoàng đệ, vương tử chỉ gật gù, ngồi xuống ghế gỗ bên tay phải.
-Từ lúc chia tay ở Vĩnh Bình tháng tám đó, chúng ta mất mấy tháng về Tây Hạ, sắp xếp chỗ cho phu nhân xong, phải trở về Đại Việt rồi. Dù sao cũng là thị lang một bộ, sao có thể nói đi là đi như thế? Ngôi Thường hắn thấy thế, cũng muốn về cùng.
Tú Anh tròn mắt, y là thị lang một bộ ư? Vậy mà nàng cứ nghĩ, chàng trai trẻ vô ưu vô lo này, lại không quan tâm đến quan trường chi?
Vua chỉ cười.
-Sắp tới Thượng thư đại nhân cáo lão hồi hương, em chính là Hộ bộ thượng thư mới rồi.
Dương Thắng tròn mắt nhìn anh trai. Y còn trẻ như vậy, mới mười tám tuổi đã là thượng thư một bộ. Người ngoài sẽ không phục.
-Cúi mong bệ hạ thu hồi sắc phong, em vẫn muốn làm Hữu thị lang thêm một thời gian nữa. Tả thị lang đại nhân hơn hai mươi năm ở Hộ bộ, vẫn là thích hợp kế thừa Thượng thư chi vị.
Dương Đức gật gù, lại nhìn sang Ngôi Thường.
-Thôi, không nói chuyện chính sự. Bằng hữu của chúng ta lâu lắm mới gặp lại nhau, cùng đến hồ Thượng Dương, ngắm cảnh thưởng trà, có được không?
Ngôi Thường gật đầu, y mới quay sang Tú Anh, cười gượng.
-Anh Thư, ta tưởng, nàng là công chúa Đại Việt.
Nàng cười hiền, phải chăng lúc đó không nên giấu y.
-Thật ra, lúc đó tình huống cấp bách, phải giả làm anh em với bệ hạ để vào Nam An Đại Mỹ, nên mới để mọi người hiểu nhầm là công chúa.
Vậy mà Dương Thắng suốt chặng đường, cũng chẳng giải thích với y. Dương Thắng cúi mặt, y đứng dậy, chỉ ra ngoài cửa.
-Được rồi, đi thôi, vừa đi vừa nói.
Hồ Thượng Dương cuối đông lại như tiên cảnh giữa nhân gian. Quanh hồ là hoa mạt ly dưới thấp, cây tùng vươn trên cao đã rụng hết lá, những cành cây khô đan nhau trên nền trời trắng mờ hư ảnh. Hồ nước tĩnh lặng, trong vắt, rõ cả rong dưới đáy hồ.
Ngôi Thường hướng mắt nhìn khung cảnh này, lại thấy đau lòng. Tà bạch y bay bay, trông tiêu sái đến nỗi cung nữ từ xa đều xuýt xoa ngắm nhìn. Nam nân này đẹp đẽ như tượng tạc, cử chỉ ôn nhu, ánh mắt như ngọc. Thân ảnh y dẫu có chút gầy gò, nhưng càng giống như bước ra từ bích họa của cổ nhân.
-Nơi này, Đại Việt bệ hạ rất thích sao?
Dương Đức ngồi trên long ỷ trên cao, đặt chén trà sứ nóng ấm xuống.
-Phải, ta thường hay đến nơi này. Dù không sinh động, không rực rỡ, nhưng rất an yên.
Tú Anh biết, y rất thích Thượng Dương cung. Nhớ lần đó, y cũng từng dắt nàng đến đây, ngồi dưới hiên trong khoảnh sân nhỏ. Có lẽ, mỗi lần đến đây, y sẽ có thể quên đi một chút nỗi ám ảnh của mình. Nơi này giống như có hơi ấm, có vòng tay của Dương mẫu hậu y.
-Tây Hạ bệ hạ đến đây không kèn không trống, chẳng lẽ lại là âm thầm xuất cung?
Lúc này, Dương Thắng càng lặng lẽ hơn. Y nhìn về phía nét mặt bằng hữu gượng gạo đi nhiều. Ngôi Thường cố nở nụ cười vô ưu, nhưng tiếng thở dài lại bán đứng y, khiến Dương Đức có chút cau mày. Có chuyện chẳng lành ư?
-Sao thế, đều là bằng hữu, có gì có thể cùng nói với nhau.
-Dương Đức à.
Y gọi tên Đại Việt hoàng đế, như ngày đó, cả bốn người vô tư vô lo trên đồi hoa thược dược.
-Ta từ nhỏ, đã mắc một căn bệnh. Bệnh này của ta, đến năm nay lại càng nặng thêm. Ta muốn dành mấy năm cuối cùng này, đến nơi muốn đến, gặp người muốn gặp. Hoàng cung kia, đế vị kia, đều không quan trọng.
Dương Thắng ở Tây Hạ, đều biết vạn bất đắc dĩ của Ngôi Thường. Y thân làm hoàng đế, nhưng mọi quyền lực đều nằm trong tay Thái hậu, dù y đã hai mươi sáu tuổi, nhưng vẫn không có thực quyền. Đến nay bệnh đã đến nước này, y không muốn miễn cưỡng bản thân nữa.
Có lẽ Ngôi Thường vốn dĩ không cần nó.
Tú Anh và Dương Đức ngây người. Thiên tử cau mày, rơi vào trầm tư. Một lúc sau, y mới lắc đầu, như là cảm thán quá nhiều điểm chung giữa mình và Ngôi Thường. Đều là mệnh đế vương đăng cơ từ khi ấu thơ, cũng mang trong người những chứng bệnh khó trị. Chỉ là, y chắc là may mắn hơn Ngôi Thường một chút.
-Nhân sinh vô thường, sinh lão bệnh tử. Nếu đã có thể tự do ra đi, thì vẫn nên sống như mình muốn sống. Đại Việt nhất định sẽ rộng cửa đón chào Ngôi Thường công tử.
Ngôi Thường cất bước đi về phía hồ nước, y chắp tay sau lưng, ngửa cổ hít bầu không khí nước Nam. Hàng mi y dài rũ xuống, u buồn như phiến lá mệt mỏi, ngả trên mặt hồ tĩnh lặng.
-Ta kế vị hai mươi năm rồi, chưa từng vì giang sơn mà làm được việc gì có ích. Có lẽ ta sinh ra trong gia đình đế vương, nhưng lại không có cái mệnh này.
Hai mươi năm. Lòng Tú Anh trùng xuống. Hai thập kỷ làm một hoàng đế bù nhìn, rong ruổi khắp nơi, trước Vĩnh Bình, y đã đi những đâu. Vạn dặm giang sơn, chẳng dung nổi một Ngôi Danh Bỉnh Thường. Chàng thiếu niên này muôn vàn đáng thương.
Dương Đức đi lại chỗ y, tà long bào soi sáng cả thủy đình.
-Mỗi đế vương có một sứ mệnh riêng. Có người phải làm non sông rạng danh bốn bể, có người chỉ muốn thiên hạ thái bình, có người lại muốn một đời an yên. Ngôi Thường công tử không cần tự trách, chỉ cần sống không thẹn với lòng là được.
-Nhiều năm nay, chính trị hủ bại, quân đội suy nhược, ta đã không còn cáng đáng nổi. Chỉ biết trơ mắt nhìn thiên thu Tây Hạ, dần lung lay.
Dương Đức lặng nhìn bằng hữu nhắm nghiền đôi mắt sáng. Y có nghe qua về rối ren ở Tây Hạ, Lương Thái hậu không chịu trả thực quyền, gia tộc họ Lương giữ nhiều chức vị quan trọng, lũng đoạn triều chính. Ngôi Thường lớn lên trong tình thế không thể thay đổi điều gì, đơn thương độc mã mà ngồi trên ngai cao. Có lẽ y mang trọng bệnh, nên Thái hậu mới không để y tiếp quản chính sự.
Dương Thắng đi lại, an ủi.
-Dù sao anh cũng đã có Thái tử, vẫn hi vọng một ngày kia sẽ đem ván bài giang sơn về đúng chỗ của nó.
-Thái tử vẫn còn trẻ thơ. Ta sợ, lúc ta không còn, con thơ vẫn chưa trưởng thành, mẫu hậu ta lại nhiếp chính. Cuộc đời nó sẽ chẳng hề khác cuộc đời của ta. Ta đến cuối cùng, vẫn không thể cho con trai giang sơn tốt đẹp hơn.
Dương Đức vỗ vai Ngôi Thường, lắc đầu.
-Con cháu có số kiếp của nó, chúng ta vẫn cứ nên sống vì giang sơn trước đã. Cần chi phải quản nhiều đến như vậy.
Gió lạnh thổi qua thủy đình, bốn người rơi vào câu chuyện buồn của Ngôi Thường. Y vẫn còn trẻ, vẫn còn nhiều điều chưa thực hiện được, vậy mà ông trời lại muốn y rời đi.
-Sắp tới là Tết rồi, cứ ở lại đón Tết với chúng ta. Hậu cung của ta chỉ có mỗi mình Hoàng hậu, còn có Tổ mẫu, mẫu hậu của ta, Dương Thắng, Càn Quyết, thêm Ngôi Thường công tử, sẽ lại càng ấm cúng hơn.
Dương Đức muốn xem y như anh em trong nhà mà thành tâm đối đãi, đối với một hoàng đế xa xứ như y, hết sức chân thành.
Y sợ lần này có thể sẽ là lần cuối họ cùng đứng bên dưới một thủy đình tâm sự hàn huyên.
***
Tết đến rồi, Cấm cung cũng đã thưa bớt người đi. Dương Đức cho cung nữ và nội thị về quê cả. Dù sao trong cung cũng không cần quá nhiều người hầu hạ.
Từ ngoài cầu cửu khúc, Thái hậu một thân phượng hoàng bào, phủ trên vai chiếc áo choàng lông dày sụ, tiến bước vào thủy đình hồ Thượng Dương. Xuân đến, cảnh vật đã không còn xác xơ, chim chóc cũng tề tựu về, màu trời xanh thiên thanh chan hòa với ánh nắng. Tiết xuân muôn hoa đua nở, hồ Thượng Dương cũng nhờ hoàng đế lui tới mà chẳng còn ảm đạm đìu hiu.
-Mẫu hậu đến rồi ư?
Dương Đức đứng dậy, cả thủy đình ai nấy đều đứng lên hành lễ với Hoàng Thái hậu.
Thái hoàng thái hậu đã đến trước, ngồi bên tả dưới bàn của hoàng đế một bậc, nhìn con dâu thứ đi đến trước mặt mình hành lễ, bà chỉ gật đầu một cái.
-Mẫu hậu, trời xuân vẫn còn lạnh, người cẩn thận kẻo nhiễm phong hàn.
Tú Anh ngồi bên hữu, nhìn nét mặt lạnh lẽo của Tổ mẫu, chỉ ậm ừ cho qua. Nàng biết, mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu này không mấy tốt đẹp. Thái hậu lúc nhập cung làm phi, chỉ mới mười mấy tuổi. Có lẽ năm đó đã có nhiều chuyện xảy ra, khiến Tổ mẫu không thể tha thứ. Hoặc có lẽ, Chính cung hoàng hậu Dương thị là người con dâu duy nhất bà thừa nhận.
Linh Nhân Thái hậu chẳng để tâm, bà nhìn quang cảnh dù trang trí giản dị nhưng vẫn ấm cúng.
-Sao năm nay bệ hạ nhất định phải làm yến đoàn viên ở nơi này? Mọi năm vẫn là làm ở điện Thiên An, hay hồ Phượng Hoàng kia mà?
Tổ mẫu hít một hơi, rồi quay sang con dâu mà nói.
-Hồ Thượng Dương có gì mà không tốt? Nơi đây từng là trung cung, có phúc trạch, có hiền đức.
Chỉ thấy Thái hậu không nói gì nữa, cắn răng nâng chén trà nóng.
Dương Đức quay sang Tú Anh, chỉ thấy nàng chăm chú nhìn biểu cảm của hai người.
-Tổ mẫu, mẫu hậu, yến đoàn viên này là Chính cung cất công chuẩn bị, dầu là bài trí hay là món ăn, nàng cũng đã dụng tâm rất nhiều. Như gối đệm sau lưng tổ mẫu và mẫu hậu, có lót khuynh diệp và đệm lót ấm, vừa có thể sưởi ấm, vừa có mùi xông dễ chịu.
Thái hoàng thái hậu lúc này mới giãn cặp chân mày ra. Bà mới nhìn về phía cháu dâu.
-Thì ra nãy giờ ta mới cảm giác có mùi khuynh diệp, lại có hương hoa lê.
Nàng trìu mến nhìn bà. Tuổi tác đã cao, nàng muốn hiếu thuận với bà.
-Mấy lần đến Phồn Nghi cung, cháu thấy tổ mẫu đặc biệt thích hoa lê. Nên trong gối tựa của người, cháu đã ướp thêm hoa lê. Hương hoa lê trước giờ thoảng nhẹ, hòa cùng khuynh diệp, có công dụng thư giãn rất tốt.
Bà rất vừa ý, liền gật gù mà gọi nàng lại chỗ bà. Tú Anh liền nhấc váy đi về phía bà.
-Ta rất thích. Cháu có thể dặn người làm thêm gối đầu cho ta, để ta gối ngủ không?
Dương Đức liền nói, vẻ mặt y ánh lên niềm hạnh phúc dạt dào.
-Tổ mẫu, gối tựa của chúng ta, đều là Chính cung tự làm. Mỗi lần cháu đến đều thấy nàng đang may, khi thì lại ở phía sau điện hun lá khuynh diệp. Đến thời gian cho phu quân cũng không có.
Nàng nhìn Dương Đức cười tít mắt. Thái hoàng thái hậu nắm lấy tay nàng, giữ rất chặt.
-Quả là hiếu thuận. Dương Đức có người vợ như cháu lo cho nó, tổ mẫu ta cũng thấy rất an lòng.
Thái hậu chỉ lẳng lặng nhìn con trai. Đã bao lâu rồi, bà mới thấy Dương Đức vui như vậy. Trái ngược với vẻ lơ đãng, bình thản mọi năm vào yến đoàn viên, chỉ qua loa mấy câu đại khái. Giờ đây, con trai đã ra dáng trụ cột trong nhà, có vợ, có niềm hạnh phúc riêng. Bà đáng lẽ ra phải mừng thay cho con mới đúng.
Lúc này, Dương Thắng và Ngôi Thường cũng đến. Hai người đứng bên dưới hành lễ. Dương Đức liền lên tiếng.
-Đây là người mà con đã nhắc đến, Ngôi Thường công tử, là bằng hữu của con. Năm nay sẽ cùng chúng ta đón Giao thừa.
Ngôi Thường thu vào tầm mắt nụ cười niềm nở của mọi người, lòng chợt vô cùng ấm áp. Mấy năm nay, gia đình là điều y luôn cầu nhưng không có.
Dương Thắng theo lời, đi lại chỗ Tổ mẫu mà quỳ xuống bên cạnh. Thái hoàng thái hậu vuốt tóc y, nắm bàn tay y lạnh cóng.
-Thắng à, hôm nay tiết trời lạnh như vậy, sao lại mặc ít thế? Hay là để tổ mẫu may thêm áo ấm cho cháu?
-Tổ mẫu đã cao tuổi rồi, cháu không nỡ để người vất vả.
Bà bật cười, tiếng cười của lão nhân càng khiến người ta thấy ấm lòng vô vàn.
-Thằng bé này, đã hiểu chuyện đến vậy rồi ư? Chỉ có ta là đã già rồi.
Dương Đức nhìn vẻ mặt trẻ con của Dương Thắng, khì cười. Tổ mẫu vẫn luôn thương tên em út này nhất, dầu không phải là Chính cung sinh, không phải Nguyên phi sinh, nhưng từ nhỏ lớn lên dưới gối người, được người nuôi lớn.
Lúc này Thái hậu mới lên tiếng, quay ra sau hỏi Tông nội quan.
-Càn Quyết đâu rồi, sao giờ nó vẫn chưa đến?
Dương Đức nghe thấy, bèn thở dài. Y hạ giọng.
-Càn Quyết sáng nay có gửi thư về cho con, nói là biên ải năm nay nhiều giặc cỏ. Sợ chúng nhân lúc nhân lực ta mỏng mà nổi loạn, nên sẽ không về.
Thái hoàng thái hậu đang nắm tay Dương Thắng, lắc đầu rồi xoa vai y.
-Thật may, thậy may. Năm đó Thắng nó không phải nhìn thấy cảnh tượng đó, nên mới có thể hồn nhiên mà trưởng thành.
Thái hậu cố trấn giữ bình tĩnh, quay sang bà mà hạ giọng.
-Mẫu hậu, vẫn đang có khách, người nói thế để làm gì?
Bà chỉ cười hiền nhìn Dương Thắng, y mới xoa xoa bàn tay bà.
-Tổ mẫu người đừng lo. Sang năm cháu sẽ đến biên ải tìm anh ấy về cho người.
-Vẫn là cháu ngoan.
Cung nữ dâng yến, tiếng đàn cũng cất lên. Trong tiết trời vẫn còn se lạnh, Ngôi Thường mỉm cười nhìn những món ăn đậm chất Đại Việt được tinh tế sắp xếp. Y nhìn lên nàng đang trao Dương Đức ánh mắt thâm tình hiếm thấy trong thế gian. Đây có lẽ là điều y cầu cả đời cũng không có được.
Nhưng điều y không biết, chính là hậu cung tranh đấu, vốn đã chi phối rất nhiều chuyện đại sự của Đại Việt.
Dĩ nhiên Tú Anh cũng nhìn ra. Thái hoàng thái hậu không thuận mắt Nguyên phi Ỷ Lan đó, là vì cái bóng quá lớn của Thượng Dương hoàng hậu, cũng là vì bà biết được tâm ý muốn đoạt ngôi đích mẫu của Thái hậu. Cho nên mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu này, mỗi năm lại càng tồi tệ đi.
Bề ngoài nhìn vào thì tưởng như mặt hồ Thượng Dương kia, êm đềm tĩnh lặng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...