Tú Anh ngồi xuống giường loan, nàng ngẩng đầu nhìn tứ bề đều là lụa đỏ giăng cao, cả chiếc màn rũ xuống, cả chăn gối đều màu đỏ. Lần đầu tiên đại hôn, nàng không nghĩ lại cách thời gian nơi mình sống hơn nghìn năm.
Tiếng Liêu nội thị loan báo, rồi tiếng cửa mở dần khiến nàng căng thẳng. Hoàng đế tới rồi, Dương Đức của nàng, tới rồi.
Nàng nghe tiếng mở cửa, một lúc sau, Dương Đức đã đứng trước buồng trong, đôi môi mỉm cười rất tươi, đến nỗi đôi mắt một mí của y híp lại. Tú Anh chỉ bật cười, nàng nghiêng đầu nhìn y.
-Chúng ta còn phải làm lễ gì nữa không?
Dương Đức đi lại chỗ nàng, nắm lấy bàn tay nàng mà ngồi xuống bên cạnh. Khi sáng đã làm đủ lễ, cả bái lạy trước tông đường nhà Lý.
-Còn phải làm Giao bôi.
Nàng gật gù. Ở thời hiện đại nghìn năm sau, rất nhiều nghi lễ đã mất đi, giản lược để thích hợp với lối sống tối giản của giới trẻ.
-Người ta nói, người xưa cưới xin có nhiều lễ nghi hơn, vì họ xem trọng chuyện hôn nhân hơn. Đối với họ, những lễ này chỉ nên làm một lần trong đời mà thôi.
Y mỉm cười, ôm lấy gương mặt nàng mà hôn lên trán nàng.
-Hôm nay Tú Anh của ta thật đẹp.
-Hôm nay anh cũng rất đẹp trai mà.
Y bật cười, nắm chặt lấy tay nàng.
-Vậy có phải, nàng nên ở bên ta mãi, để luôn được thấy ta mặc long bào uy phong không?
Nàng gật đầu, mím môi mà mỉm cười. Nàng sẽ dùng mọi giây phút ở bên y, để nhìn y ở trên long ngai kia, ngày ngày trị vì Đại Việt.
-Hồi bệ hạ, hoàng hậu, đã đến giờ lành làm lễ Giao Bôi.
Y dời mắt khỏi nàng, gọi Liêu nội thị vào. Một thượng cung mặc hoàng phục đi lại vái lạy. Bà gọi cung nữ bê một mâm đặt lên bàn trước mặt hai người. Tú Anh chăm chú quan sát những thứ trên bàn, nào là trầu cau, có cả rượu, chén con, đĩa gừng, thẻ hương và nến lung linh. Thượng cung kính cẩn rót rượu ra hai chiếc chén con, cung kính nâng lên mời hoàng đế, rồi mời Tú Anh.
Tú Anh quay sang y, nàng cười, y cũng cười đến đỏ cả tai.
-Kính mời bệ hạ, Chính cung giao bôi, khấu đầu.
Cả hai nâng chén con uống cạn rượu. Rồi có cung nữ đi đến chỗ nàng đỡ nàng cúi lạy đấng lang quân trước mặt hai cái. Hoàng đế cũng chắp tay đáp lại một lạy.
-Lễ thành.
Khi cung nữ đang dọn hết đồ ra, Thượng cung toan đi đến chỗ Tú Anh để giúp nàng cởi bỏ tư trang, Dương Đức đã ra hiệu dừng lại.
-Các ngươi lui được rồi.
Liêu nội thị cười tủm tỉm cúi đầu rồi lùi về sau.
-Bệ hạ, nước tắm cũng đã được chuẩn bị sau buồng, người cần điều chi có thể gọi thần.
Nghe tiếng cửa đã đóng chặt, Tú Anh mới thả lỏng người, nàng nhìn sang Dương Đức mà trêu y.
-Này, anh đã trên mười tám tuổi chưa đấy?
Chẳng ngờ Dương Đức lại kéo nàng ngã nhào vào lòng y. Tú Anh tròn mắt nhìn đôi mắt ma mị kia, lúc này mới cảm nhận men say xâm lấn.
-Ta không những đã hơn mười tám tuổi, mà còn đủ sức làm trượng phu một đời của nàng.
Tú Anh ngượng đến nổi lấy tay che mặt, vùi mình trong lòng y.
-Tên cổ đại như anh sao có thể nói câu nào là đen tối câu đó thế?
Y nghiêng đầu, dịu dàng ôm qua eo nàng.
-Có ư, là do nàng nghĩ đen tối thôi.
Tú Anh bật cười khúc khích, rượu ở đây mạnh quá, nàng mới uống một tí đã thấy ngà ngà. Nàng tựa trên ngực y, môi cong lên.
-Đầu em rất nặng.
Y gật đầu, lóng ngóng đưa tay lên tóc nàng.
-Ngoan nào, ta giúp nàng gỡ xuống.
Nàng tinh nghịch nhìn góc mặt y nhẫn nại gỡ từng sợi tóc nàng trên phượng quan nặng nề. Không ngờ cũng có lúc nàng để một tên thiếu niên mười chín tuổi dỗ ngọt. Nhưng mà ở bên y, nàng không thấy khoảng cách tuổi tác của cả hai xa xôi đến vậy.
-Được rồi.
Y đặt phượng quan xuống trên bàn gỗ bên giường, ngón tay y đan trên mái tóc nàng chải lại, suối tóc nàng lướt qua kẽ ngón tay y mát lạnh. Dương Đức nghiêng đầu ngắm nhìn nữ nhân trước mặt, ngay từ lần đầu gặp gỡ, y chưa từng nghĩ sẽ có ngày yêu nàng sâu đậm nhường này.
-Nàng có biết, lúc ta gặp nàng lần đầu tiên, ta đã biết nàng là nữ nhi, chỉ có ý nghĩ muốn che giấu, giúp nàng đạt được tâm nguyện.
Nàng nghiêng người tựa vào lòng y, nằm giữa đôi bàn tay y.
-Từ lúc cùng nàng chạy trốn ở Cầm quán, ta đã nhận ra, nữ nhân tài hoa này quả là một người phi thường. Ta muốn bảo vệ nàng.
Dương Đức sủng nịnh hôn lên tóc nàng.
-Rồi cùng nàng bôn ba xứ Quảng Nguyên, ta đã yêu nàng, Tú Anh. Nữ nhân tài ba ban đầu khiến ta ngưỡng mộ, sau lại là khiến ta muốn dành cả cuộc đời ở bên nàng.
Vì thế mới nói, con gái phải thật tài ba, mới có thể gặp được một chàng trai xứng với cô ấy.
-Lần đó, ta trở về từ Quảng Nguyên, mẫu hậu đã bắt ta tự quản trong tẩm cung, không được ra ngoài. Ta khó khăn lắm mới đưa được sổ ghi chép của mình cho Liêu nội thị để đưa cho Dương Thắng, để Thắng đưa cho nàng.
Lần đó, đề thi y viết, đã bị bại lộ.
-Xem ra, có người đã đọc được ghi chép đó của anh, cũng không muốn thấy em làm được.
Dương Đức lặng đi, y ôm nàng chặt hơn.
-Những chuyện đã qua rồi, hãy cho nó qua.
Nàng biết y khó xử. Nhưng lỡ như lúc đó nàng không có đối kế, chẳng phải sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục ư?
-Đi tắm thôi.
Nàng có nét buồn bã, đứng dậy đi mất.
Dương Đức đi qua khoảnh sân trống, bước vào phòng tắm, nơi có một bể nước rộng. Nến trên cao đều thắp sáng lung linh, nước phản chiếu in lăn tăn trên tường.
-Tú Anh.
Y gọi, nàng đã vùi mình giữa làn nước ấm, xung quanh là những cánh hoa hồng đang trôi. Hoàng đế tự cởi bỏ long bào, chậm rãi đi xuống bể nước. Hơi nước bốc lên cao, khung cảnh hư ảnh ma mị.
Tú Anh không quay đầu, mặc cho dòng nước xô đến gần.
Y ngồi tựa vào thành bể, vốc nước đổ trên đôi vai trần mong manh.
-Nàng đừng giận, ta có trăm điều khó xử.
Nàng chỉ gom những cánh hoa đang trôi kia, không nói không rằng. Dương Đức một tay ôm lấy nàng đẩy vào lòng mà đối diện mình.
-Đừng giận, hôm nay vẫn là hôn lễ của chúng ta, không tốt đâu.
Tú Anh cong môi, nàng quay đi không nhìn nước thấm vạt áo y, in lên bộ ngực trần chắc khỏe kia.
-Ai thèm giận anh.
Y cười hiền, hôn nhẹ lên trán nàng.
-Giờ đã là hoàng hậu rồi, phải xưng với ta ra một hoàng hậu.
-Làm hoàng hậu thì phải xưng với anh ra sao?
Y nghiêng đầu.
-Ngày đó, ta hay nghe mẫu hậu gọi xưng là thiếp, gọi người.
Tú Anh quàng tay ôm lên cổ y, tinh nghịch cười trêu y.
-Vậy giờ em sẽ, xưng em, gọi chàng có được không?
Dương Đức đỏ mặt trân trân nhìn nàng. Tú Anh đắc ý cười.
-Em mới nói như vậy, chàng đã đỏ cả mặt cả tai thế này rồi.
Y tiến tới hôn lấy nàng. Tú Anh vốc nước lên mặt y.
-Tắm đi.
Dương Đức đẩy nàng vào thành bể rồi hôn xuống, nước nóng làm nàng đỏ bừng cả mặt, đón nhận nụ hôn nồng nhiệt của y.
Hoàng đế bế nàng ra khỏi phòng tắm, quấn nàng qua chiếc khăn rồi lại bế về phòng. Đêm tân hôn đó dầu chẳng phải là lần đầu, nhưng xúc cảm da thịt hòa với tình yêu chân thành kia, nay đơm hoa kết trái, thật hoàn mỹ biết bao. Nàng đường đường chính chính là hoàng hậu của y, đứng bên cạnh y trên điện Càn Nguyên, nắm tay y giữa bá quan văn võ.
***
Sáng nay Từ Đại học sĩ đã vào cung làm lễ bái lạy Thái hoàng thái hậu như quy định. Nhưng cung nhân không thấy Thái hậu đâu.
Dương Đức vừa thượng triều xong, gót rồng rời điện Càn Nguyên, ra sau điện Thiên An mà đi về thư phòng. Liêu nội thị vội tâu.
-Bệ hạ, người không đến gặp Chính cung ư? Giờ chắc hoàng hậu đã từ Phồn Nghi điện của Thái hoàng Thái hậu về rồi.
-Ta vẫn còn nhiều chính sự, trưa sẽ đến dùng thiện cùng nàng.
Liêu nội thị cúi đầu cười, y rót chén trà nóng.
-À, cho người hỏi đến xem nàng cần những loại sách gì, bút giấy mực, một thứ cũng không được thiếu.
Hạ nhân cúi đầu y lời. Liêu nội thị nhanh nhẹn đi lại bên thau đồng.
-Trời đông lạnh quá, để thần đốt thêm than sưởi.
Hoàng đế một tay giữ ống tay áo bào, một tay cầm bút chấm hồng mực mà phê chuẩn tấu chương.
Bên ngoài, có một cung nữ xin cầu kiến. Nghe là cung nữ từ Trường Xuân điện, y bèn cho vời. Thấy cung nữ đó tất tả, vẻ mặt lo lắng, y liền trêu.
-Sao thế, chủ tử các ngươi lại đưa ra nhiều yêu cầu khó quá à?
Nàng ta liền dập đầu.
-Hồi bệ hạ, bệ hạ, hoàng hậu người...
Y hạ bút, điềm tĩnh nhìn cung nữ kia.
-Hoàng hậu bị Thái hậu phạt quỳ giữa sân, đã một canh giờ rồi, nô tì thấy sự tình không ổn, đã lén trèo tường đến báo cho người.
Dương Đức sốt sắng đứng phắt dậy mà xoay gót rồng về phía Trường Xuân điện, chẳng kịp trông thấy long nhan giận dữ.
Tú Anh môi đã tái đi, nàng ngẩng đầu nhìn Thái hậu ngồi trong điện. Phía trên còn có Tông nội quan, ghì vai nàng ép quỳ dưới đất lạnh. Nàng chẳng mở miệng, chỉ đăm đăm nhìn về phía mẹ chồng.
-Còn không mau thừa nhận? Tấm thân ngươi nhơ nhuốc như vậy, lại còn mặt mũi gả vào Cấm cung?
Tiếng cửa lớn điện bị xô bật ra, rồi dồn dập là tiếng Liêu nội thị loan báo. Dương Đức một thân long bào đùng đùng tiến đến. Tông nội quan cũng vội buông nàng, nhận được ánh mắt của y mà vội lùi về phía Thái hậu.
-Tú Anh!
Dương Đức lao đến đỡ nàng suýt đâm xuống đất. Y dựng nàng dậy, nhưng đầu gối nàng quỳ lâu dưới nền vừa lạnh vừa cứng, đã tê lắm rồi. Y đỡ lấy nàng ngã khuỵu, Tú Anh bám trên vai y.
-Hoàng đế đến đúng lúc lắm.
Thái hậu chậm rãi đứng dậy, bà đi lại chỗ y mà chỉ qua chiếc bàn gỗ giữa sân, có kê một chậu trúc nhật bình. Trên ngọn trúc treo một dải lụa trắng trơn. Dương Đức cau chặt chân mày, y đoán ra chuyện gì rồi. Nhưng nhìn xung quanh không có hạ nhân, y biết mẫu hậu cũng không muốn làm lớn chuyện này để mà xấu mặt hoàng thất.
-Nữ nhân này không biết hoàng đế đưa từ đâu về, tấm thân lại không trong trắng, sao xứng làm mẫu nghi thiên hạ?
Nàng ngước nhìn bà, nàng không nói, vì nàng không muốn bà biết Dương Đức lén đến Cổ Pháp tìm nàng, lại trách phạt y.
-Mẫu hậu, những chuyện như thế này, người nên cho người đi báo với trẫm một tiếng. Việc gì phải phạt nàng khi còn chưa biết ngọn ngành?
-Hoàng hậu cậy sủng mà kiêu, nhất quyết không nhận mình đã đánh mất cái ngàn vàng rồi mới gả vào hoàng cung. Hoàng hậu xem hoàng cung này là chốn nào?
-Mẫu hậu, trẫm và nàng...
-Bổn cung biết hoàng đế nhất định sẽ bao che cho hoàng hậu.
Nàng hít một hơi thật sâu, đứng vững lại, không còn tựa vào Dương Đức. Nàng ngước đôi mắt chắc nịch mà nhìn bà.
-Mẫu hậu, Nho giáo quan niệm đức tính nết na của người phụ nữ là giữ tiết hạnh với chồng kể từ khi giao ước đính hôn đến khi chia xa. Chung thủy mới là tiết hạnh, không phải những giọt máu kia.
Bà cười lạnh. Đến lúc này còn lấy Nho học ra mà đối nghịch bà.
-Từ Anh Thư, ngươi đến chết cũng không nhận mình sai ư?
-Hồi Thái hậu, con sai ở chỗ, không nghĩ đến cái giá phải trả khi ở thời đại này mà lại không tuân theo quy luật của thời đại này. Nhưng người con gái, không thể bị trói buộc bởi thứ ràng buộc vô hình đó.
-Hoàng hậu vô pháp vô thiên, sao có thể làm mẫu nghi thiên hạ!
Dương Đức kéo Tú Anh về phía mình, y nghiêm nghị nói.
-Nàng là nữ nhân của trẫm, trước giờ đều là như vậy. Lần đầu của nàng, cũng là với trẫm. Mẫu hậu chẳng lẽ lại không tin lời trẫm ư?
Bà nhìn ánh mắt chẳng hề mông lung của y. Từng chữ Dương Đức nói đều đem người con gái này vào lòng mà bảo vệ, khiến bà có chút bất an.
-Bệ hạ, người có thể không để tâm chuyện lễ nghi, nhưng nàng ta, thân được chọn làm hoàng hậu mà không hề nghĩ đến. Chính là tội của nàng ta!
-Mẫu hậu!
-Hoàng đế muốn bảo vệ nữ nhân này, không được! Chỉ cần là tấm lụa này trắng, ta vĩnh viễn không chấp nhận tha!
Tú Anh nhìn gương mặt bà vô cùng căng thẳng. Nàng biết, người mẹ chồng này của nàng đã không để nàng vào mắt. Con đường sắp tới, e là khó đi hơn rồi.
Hoàng đế nhếch môi cười khổ. Thái hậu cũng có đau lòng, nhưng bà không thể buông bỏ cái tôi của mình.
Hoàng đế rời khỏi nàng, đi lại chỗ bà mà hạ giọng. Ánh mắt y, thất vọng vô vàn.
-Được, mẫu hậu chỉ cần tấm lụa này có máu chứ gì?
Nàng nhăn mặt nhìn y, chỉ thấy y đưa lên tóc, gỡ chiếc trâm vàng rồng.
-Dương Đức..
Y tuốt đuôi trâm, mũi đao sắc nhọn cứa vệt dài trên lòng bàn tay thiên tử, máu rồng đổ ra. Gương mặt y lạnh tanh, hắt máu mình lên tấm lụa trắng.
Thái hậu trợn trừng mắt nhìn y, bà vội đưa tay giữ lấy tay hoàng đế, y liền rụt lại. Tú Anh càng ngỡ ngàng hơn, nàng không ngờ y thân là thiên tử, sẽ vì nàng mà cắt da đổ máu.
-Hoàng đế! Con làm như vậy, chỉ khiến tội của nàng ta nặng hơn mà thôi!
-Mẫu hậu, con không làm như vậy để mẫu hậu có bằng chứng về sự thanh bạch của nàng, mà để chứng minh cho người, và cả thiên hạ này thấy, tấm chân tình của Quảng Hựu hoàng đế trẫm.
*Niên hiệu năm đó của Lý Nhân Tông.
Thái hậu lắc đầu nhìn con trai mình. Bà không ngờ, cuối cùng bà và con trai lại nghìn khơi xa cách.
-Con bảo vệ nàng ta? Mà đối nghịch với bổn cung?
-Mẫu hậu, người yêu thương trẫm. Còn nàng là người trẫm yêu. Nếu cả nhà chúng ta có thể hòa thuận, đó mới là phúc của Đại Việt.
Hoàng đế chậm rãi quay đầu, y đi đến chỗ nàng, nắm lấy tay nàng bằng bàn tay không chảy máu. Đôi mắt thiên tử cứng rắn mà cũng ấm áp vô vàn. Nàng chết lặng trong từng cử chỉ, từng điều mà y vì nàng làm.
-Hi vọng, đây là lần cuối trẫm thấy cả nhà ta bất hòa. Anh Thư là Chính cung hoàng hậu trẫm thân phong, cũng là nữ nhân trẫm sẽ yêu cả cuộc đời này. Thiên hạ này, miễn là vẫn còn xưng trẫm một tiếng bệ hạ, đều không được làm tổn thương nàng.
Tú Anh nhìn y, nhìn góc mặt nam tính và đôi mắt một mí sắc lẹm kia, bàn tay nàng trong tay y rất chặt, rất ấm.
-Cúi xin mẫu hậu, hãy yêu thương Anh Thư như là yêu thương trẫm.
Thái hậu ngỡ ngàng nhận ra, đứa trẻ bảy tuổi năm đó lên ngôi hoàng đế, giờ đã quá đỗi trưởng thành. Có lẽ, thực đã đến lúc bà buông tay với quyền lực kia.
-Liêu nội thị.
Liêu nội thị từ ngoài cổng chạy vào sân, thấy bàn tay hoàng đế rỉ máu, liền hốt hoảng lao tới cúi gập người.
-Ôi bệ hạ, tay người...
-Mẫu hậu mệt rồi, dìu người hồi Phượng Nghi điện.
Bà nhếch mắt phượng sắc sảo đối điện long nhan. Khi Tiên đế còn tại thế, nhiều lần cũng dùng ánh mắt đó mà đối diện với bà. Ánh mắt của thao túng, của quyền lực.
-Thái hậu muốn đi ngao du, hãy cho người chuẩn bị. Thái hậu muốn đi đâu, đều phải trải thảm đón mừng, nhìn ngắm giang sơn Đại Việt ta.
Vị nhiếp chính hậu cả tuổi trẻ hô phong hoán vũ, đến giờ mới được thảnh thơi, dù bà chỉ mới hơn tứ tuần.
Bà cười lạnh.
-Đây là cái giá mà bổn cung phải trả ư?
Y chỉ nhìn bà, không nói nửa lời.
-Từ lúc bệ hạ mười sáu tuổi, bệ hạ nói muốn can chính, bổn cung không cho, người liền ngao du tứ bể. Giờ đến lượt bổn cung ư?
Tú Anh ngước mắt nhìn đáy mắt y dao động. Hoàng đế bị trên dưới triều thần, bách tính nghi ngờ. Có lẽ, y đã đau lòng rất nhiều.
Y cúi đầu, chắp tay hành lễ với bà rồi nắm tay Tú Anh đi vào trong.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...