Hai Lần Tuyết Phủ Thăng Long

Từ lúc rời khỏi Thọ Lăng, Dương Đức chẳng nói thêm điều chi nữa. Y chỉ làm thinh nắm tay nàng, rời đi. Nàng muốn giúp y, nhưng thực sự không biết phải bắt đầu từ đâu.

-Chúng ta đến một nơi.

Nàng quay sang, chỉ thấy y cố gượng cười để nàng không lạc lõng. Nam nhân cố phấn chấn trở lại, nắm chặt lấy bàn tay nàng nhỏ bé.

-Về làng Đông Cứu.

Tú Anh trợn trừng mắt nhìn y. Nàng từng nói với y Công Anh Thư là người làng Đông Cứu, từ lúc đó đến giờ y vẫn nhớ, lần này sẵn về châu Cổ Pháp, y lại đưa cả hai về quê của nàng.

-Về...làm gì?

Y ghé sát nàng.

-Về, ra mắt nhạc phụ.

Nàng tròn mắt, y rời khỏi nàng rồi leo lên con tuấn mã. Mặt nàng đỏ bừng, lại rối loạn những lo lắng.

Chết thật, hắn lại muốn lật tẩy nàng không phải Công Anh Thư hay sao? Nàng làm sao biết được nhà nàng ở đâu chứ?

Vậy mà cả hai mới đi qua đến cổng làng đá trăm năm tuổi, vừa xuống ngựa ở gốc đa đầu làng, từ bên hàng nước, một lão bà gọi lớn.

-Ấy, Anh Thư về đó sao cháu?

Tú Anh vội quay về phía đó, nàng bối rối cúi đầu chào.

-Cháu...vừa về ạ.

-Ôi dào, đi mới mấy năm, đã lớn và xinh đẹp nhường này rồi

Dương Đức cũng cười hiền, y nhảy xuống ngựa, dắt ngựa đi theo nàng cùng bà lão kia vừa đi vừa nói chuyện.

-Để lão cùng đến nhà, chào thầy Công một tiếng. Mấy năm qua cũng ít qua lại.

Nàng như bắt được chiếc phao cứu hộ giữa lúc không biết nhà mình ở đâu, chỉ có liên tục tiếp chuyện với bà. Bà liền vỗ vỗ tay nàng.

-Cháu trai lão, năm nay cũng trạc tuổi cháu. Hai đứa cũng đến tuổi thành gia lập thất, hay là...

Tú Anh chỉ biết cười gượng, nàng cảm nhận luồng điện dọc sau gáy mình, tưởng tượng ra ánh mắt đùng đùng sát khí của Dương Đức lúc này.

Bà lão nói hết ưu điểm nhược điểm của cháu trai bà xong thì cũng vừa vặn đến nhà thầy đồ Công. Nàng đưa mắt vào, ngôi nhà với khoảnh sân rất rộng, trồng rất nhiều loài cây. Phía sau nhà có dòng suối nhỏ chảy qua, nơi đây cảnh tượng thật an bình. Dẫu là nhà tre mộc mạc, nhưng tiếng đọc bài của trẻ con vang vọng từ sân sau, thật khiến con người ta thấy êm đềm.

-Chắc là cha cháu đang dạy học rồi. Thôi, khi chiều ta lại đến.

Nàng cúi chào bà. Dương Đức xốc lại y phục chỉnh tề, nhìn bà lão đang trố mắt quan sát y. Y chỉ thẳng lưng tiến vào chỗ nàng đang thả ngựa vào chuồng.

-Làm gì vậy?

Nàng hỏi, khi Dương Đức ập đến túm lấy cánh tay nàng.


-Lúc nãy bà lão mai mối cho nàng với cháu trai bà ấy, sao nàng không từ chối?

-Sao từ chối được, bà ấy đã có ý tốt đón mừng chúng ta. Thất lễ đấy.

Y buông nàng ra, hai tay chắp sau lưng.

-Ta không quản nhiều được như vậy.

Nàng đảo mắt, vỗ vỗ tay y.

-Chúng ta vào trong đã, nhé.

Cả hai ngồi bên hè, đợi cho tiết học qua đi rồi mới vào. Nàng thầm nghĩ, Công Anh Võ, Công Anh Thư đều có chí lớn, muốn lên kinh dạy học, chắc là ít nhiều được thừa hưởng từ người cha này. Ông rốt cuộc trông ra sao, nàng thực sự muốn biết. Người đã ủng hộ con gái thay anh trai lên kinh dạy học.

Đợi toán trẻ được tan lớp chạy ồ ra, Tú Anh mới đứng dậy. Nàng men ra sau, nơi có những dãy bàn và chiếc phản tre cha nàng ngồi dạy học. Thầy đồ Công ngồi đó, viên lĩnh tươm tất, bên ngoài giao lĩnh màu nâu sẫm hơn. Ông cầm sách đọc, dáng vẻ uy nghiêm học thức. Người này, lại là một thầy đồ làng quê sao? Nếu đưa ông ấy vào Quốc tử giám, có lẽ vẫn hơn nhiều Trực giảng.

-Cha.

Nàng gọi, chỉ thấy ánh mắt ông bỗng sa sầm.

Thầy đồ Công hạ dần quyển sách, ông quay sang nhìn nàng. Nàng chỉ thấy, dường như đâu đó trong lòng nàng bị cảm động bởi ánh mắt mừng rỡ của người cha lâu ngày gặp lại con gái.

-Con về rồi.

Ông chậm rãi đứng dậy, đi về phía nàng mà nâng nàng dậy. Ánh mắt ông lướt nhìn con gái một lượt. Khóe mắt ông ươn ướt, rồi ông chỉ nắm rất chặt tay con gái mà không nói lấy một lời. Từ sau, Dương Đức đi đến. Ông nhìn y, đôi chân mày bỗng nhiên cau chặt lại.

-Cha, đây là Minh Nhân vương. Lần này con và vương gia phụng lệnh triều đình đi sứ Vĩnh Bình. Lúc về ghé về đây.

Thầy Công vẫn chưa thể giãn hàng chân mày ra, ông đi lại hành lễ.

-Bái kiến Minh Nhân vương gia.

Dương Đức liền đưa tay cúi đầu đáp lễ.

-Thầy khách sáo rồi.

Dường như sắc mặt của Dương Đức cũng rất kì lạ. Lúc nãy y chần chừ không tiến vào, đó là vì phát hiện vị thầy đồ họ Công này quả thực có chút quen thuộc.

-Người, thực là Minh Nhân vương ư?

Ông chỉ vào con gái ông, lúc này đang vận y phục nữ nhi. Dương Đức đều hiểu ý. Y liền cúi đầu.

-Chuyện của Anh Thư bổn vương đã hay. Thầy yên tâm, ta sẽ có cách bảo vệ nàng.

Nghe đến đây, thực ra ông hiểu rồi. Rằng mối quan hệ giữa con gái ông và vị vương gia này quả thực không bình thường.

-Được rồi. Về nhà là tốt, vào trong thôi.

Tú Anh đi vào trong nhà, đã thấy bàn thờ có bài vị của người có lẽ là mẹ nàng ở giữa.


Công Anh Võ thực sự, anh trai nàng, sớm đã không còn, chắc là bài vị của y được thầy Công cất đi. Dương Đức càng nghi hoặc hơn, y cứ nhìn căn nhà tranh đơn sơ, nơi bàn gỗ bên cửa sổ còn đặt một bộ nghiên bút rất đẹp. Y tiến đến, chạm vào nó. Loại gỗ này không phải là gỗ thường, thứ đồ tốt như thế này, phải là của ân trên ngự ban.

Tú Anh ở dưới bếp nấu nướng cho bữa tối. Dương Đức ngồi luận sách cùng thầy Công ở sau sân. Nơi đây một rừng trúc reo, một dòng suối nhỏ, thật thanh tĩnh biết bao.

-Vương gia đang có điều muốn hỏi ta ư?

Dương Đức lẳng lặng đặt sách xuống. Dường như y ngập ngừng không muốn nói, càng như thăm dò tâm ý của người đối diện.

-Có phải, thầy từng dạy học ở Văn Miếu?

Đôi mắt thầy Công ngước khỏi mấy trang sách, thở dài.

-Trí nhớ của vương gia đúng là tốt thật. Năm đó ta rời Văn Miếu, vương gia mới có năm tuổi.

Câu nói này, đúng là lộ ra nhiều sơ hở.

-Ta không dựa vào trí nhớ. Thực ra lúc nhỏ, chỉ có Hoàng đế bệ hạ được học ở Văn Miếu, ta chỉ được học khi triều đình lập ra Quốc tử giám. Ta dựa vào phong thái của thầy, uy nghiêm của thầy, cách thầy dạy. Và cả, nghiên bút được ngự ban kia.

Ông nhìn y, đôi chân mày dãi dầu mưa nắng nhíu chặt.

-Vương gia muốn biết điều chi?

-Ta vốn chỉ muốn biết, vì sao năm đó thầy đột nhiên từ quan về quê? Năm đó thầy là Nhất đẳng Trực giảng được giao trọng trách dạy học cho Thái tử. Con đường quan lộ rộng mở, tiền đồ tươi sáng.

Vị thầy đồ buông tiếng thở dài, ông gấp nhẹ quyển sách đặt lại trên phản tre. Tay ông nâng chén trà, phong thái đĩnh đạc của người làm quan to.

-Nếu ai cũng muốn dạy cho vương gia, bệ hạ, thì ai sẽ dạy học cho bách tín? Những đứa trẻ con nhà quê, chúng cũng muốn ôm giấc mộng đỗ đạt làm quan, thoát khỏi cuộc sống bần hàn này. Vẫn nên là có người giúp chúng.

-Chỉ vậy thôi?

Y không tin. Lí do đó đủ để khiến một người từ bỏ con đường rộng mở trước mắt. Người này biết rõ năm đó rời khỏi Văn Miếu, Minh Nhân vương mới năm tuổi, chính là nắm rất rõ về hoàng thất. Chưa kể, năm Minh Nhân vương năm tuổi, bệ hạ lên ngôi, chính là năm xảy ra vụ án Thượng Dương cung. Mọi manh mối đều dẫn về kì án năm đó, nhưng y luôn chọn cách buông tay, không truy cứu.

-Vương gia. Chỉ vậy thôi.

-Cha, vương gia, mời hai người vào dùng cơm tối ạ.

Tiếng Tú Anh làm bầu không khí căng thẳng như bị xua đi. Đợi con gái đi vào rồi, thầy Công mới quay sang y.

-Vương gia, hãy để lão thần nói đôi lời.

Ánh mắt y có chút phòng bị.

-Nếu thực vương gia cùng Anh Thư là bằng hữu, thì hãy bảo vệ nó. Đừng để nó biết về chuyện năm đó ta rời Văn Miếu.

Có điều ẩn khuất đằng sau chuyện năm đó. Giờ còn quá sớm để Dương Đức khẳng định ông rời Văn Miếu vì có liên quan đến chuyện Dương mẫu hậu. Y cũng hi vọng là không phải. Y không muốn Tú Anh phải áy náy vì bị cuốn vào chuyện này.

Y bước vào trong, đã thấy từ ngoài cửa xuất hiện một bà lão cùng một chàng thiếu niên nom thư sinh và hiền lành. Nam nhân đó vận y phục chỉn chu, cử chỉ cẩn trọng chuẩn mực. Tú Anh vừa dọn thức ăn từ bếp lên, đã thấy khách đến. Nàng liền tiến đến lễ phép chào.


-Hai bà cháu đến rồi sao?

Dương Đức quay sang nhìn thầy Công rồi nhìn vẻ mặt bối rối của nàng. Y đi vào trong cùng nàng.

-Không phải nàng chỉ nấu cho đúng ba người ăn đấy chứ?

Tú Anh mím môi, nàng quay sang y.

-Anh ráng nhịn ăn chút nhé. Tối em lại nấu bữa khác cho anh.

Dương Đức đẩy nàng ép vào tường. Vẻ mặt vương gia tức giận rồi, hàng chân mày nhíu chặt. Tên nam nhân này lại còn biết lựa lúc nguy cấp này mà ép nàng vào tường.

-Nàng để phần cho hắn ăn còn ta nhịn sao?

Tú Anh đấm thùm thụp vào ngực y, cứ nhìn ra ngoài hi vọng cha nàng không vào.

-Ở đây là nhà em đấy, anh làm gì thế?

Dương Đức túm lấy tay nàng, kề sát nàng.

-Nhìn là biết cha nàng và bà lão đó định mai mối nàng với tên nam nhân thư sinh đó. Hay là nàng muốn ta tránh đi chỗ khác luôn?

Tú Anh nhón chân lên hôn lên má y, nàng cười vỗ vai y.

-Cứ ngồi vào bàn đã, chỉ kêu anh ăn ít lại, có bảo anh khỏi ăn luôn đâu.

Dương Đức vơi bớt một chút bực dọc, nhìn nàng lách khỏi vòng tay y mà chạy đi lấy thêm bộ bát đũa.

-Được rồi, ngồi vào bàn nào.

Bữa ăn dân dã lại nhuộm đầy dư vị thân thương của tình làng nghĩa xóm, gia đình thân thuộc, khiến Dương Đức có chút cảm động trong lòng. Gia đình hoàng thân quốc thích có khi nào ngồi chung mâm đủ đầy mà trò chuyện vui vẻ như trong nhân gian như vậy. Tú Anh càng cảm động gấp bội, ở tương lai nàng đến, cuộc sống chẳng còn như vậy, mỗi người một cuộc sống độc lập.

Nam nhân kia từ nãy tới giờ mới nâng chén rượu lên mà hướng về phía Dương Đức.

-Từ nãy đến giờ vẫn chưa kịp hỏi qua quý danh của vị đây.

Thầy Công chỉ lặng lẽ nhấp một ngụm rượu. Tú Anh liền căng thẳng hơn. Nếu biết có vương gia ở đây, cả cái làng này khéo loạn lên.

Dương Đức chỉ cười lạnh mà nâng chén đáp lễ.

-Ta họ Võ, tự Dương Đức. Là một chức quan nhỏ ở kinh thành.

Bà lão liền vui vẻ nói.

-Làm quan cùng một nơi với Anh Thư sao?

Tú Anh liền ồ lên, nàng chỉ biết gật đầu dạ thưa. Nam nhân đó liền ngước đôi mắt sáng nhìn nàng.

-Anh Thư thật giỏi quá, mới ngày nào còn nhỏ ngồi ở bên suối đọc sách, nay lại có thể lên kinh học hành dạy học.

Những người ở đây chỉ biết nàng lên kinh dạy học, không biết nàng giả danh anh trai mà dạy học ở Quốc tử giám, giờ lại tiến thẳng vào Lễ bộ làm quan.

-Đều là nỗ lực và may mắn thôi. Anh Bá Sơn học hành chăm chỉ, sẽ có ngày đỗ đạt làm quan to ở kinh thành.

-Bá Sơn nào giỏi giang được như Anh Thư nói. Chỉ dám giữ chức quan nhỏ ở trên trấn.


Dương Đức đặt chén rượu xuống, ung dung rót thêm một chén. Bà lão liền chêm lời.

-Vậy, Anh Thư, cháu năm nay đã định nghĩ đến chuyện yên bề gia thất chưa?

Đúng là nữ nhân có học hành địa vị có khác, giả như Công Anh Thư chỉ ở Cổ Pháp cùng cha dạy học trồng rau, liệu có đến lượt nàng tự quyết định chuyện chung thân đại sự hay không?

-Cháu năm nay mới mười chín tuổi, con đường công danh vẫn còn dài, vẫn nên đợi thêm ít lâu nữa.

-Đâu được, nữ nhân ấy mà, qua tuổi đẹp nhất là không còn ai lấy nữa đâu.

Tú Anh chỉ cười. Dương Đức bên cạnh chỉ chăm chăm uống rượu, y chỉ ăn cơm trắng.

-Không sao ạ. Cháu ở kinh thành cũng đã có ý trung nhân rồi.

-Cái gì?

Bà lão và cha nàng đều đồng thanh, chàng trai kia có chút buồn bã nơi đáy mắt. Dương Đức gật gù nhấp môi thêm chút rượu.

-Vâng, cho nên chuyện lập gia đình cháu chưa vội. Bọn cháu vẫn đang tìm hiểu nhau đã.

Những tư tưởng mới lạ này thực sự làm người ở đây có chút bất ngờ, bất an. Chỉ duy có Dương Đức giấu không nổi vẻ đắc chí.

-Người đó, là quan sao?

Cha nàng hiếu kì hỏi. Tú Anh nhún vai.

-Làm ở Hộ bộ ạ.

Minh Nhân vương giữ chức Hộ bộ thị lang. Dương Đức giấu nụ cười kín đáo.

-Hộ bộ...làm cái gì ở Hộ bộ...

Cha nàng ấp úng. Ông không biết con gái giấu diếm thân phận ở Quốc tử giám, lại có thể có ý trung nhân làm quan ở Hộ bộ. Bà lão kia cùng cháu trai cũng há hốc mồm kinh ngạc.

-Hộ bộ thị lang ạ.

Cha nàng trố mắt nhìn vẻ mặt điềm nhiên của nàng, cứ như chuyện nàng yêu đương với một thị lang một bộ là điều rất bình thường.

Dương Đức hạ đũa xuống, chêm lời.

-Thầy Công không cần lo, Hộ bộ thị lang đó xuất thân cũng không cao, lại là con thứ, cũng nỗ lực lên leo lên chứ không phải là con nhà thế gia, người không cần sợ không môn đăng hộ đối.

Tú Anh quay lại nhìn y, chân nàng bên dưới bàn đạp lên bàn chân y. Dương Đức liền cắn răng nén tiếng la. Lại còn môn đăng hộ đối. Hắn là con thứ, nhưng con thứ của nhà đế vương, mẹ là Thái hậu đương thời, anh trai là Hoàng đế, bản thân được xưng vương trấn thủ một vùng, cũng có một Hộ bộ riêng, còn nói là xuất thân không cao?

-Vậy ư? Vậy hắn đã cùng con định hôn ước chưa?

-Vẫn chưa ạ. Con chưa muốn bàn tính chuyện đó lúc này, vẫn còn quá sớm.

Dương Đức nhịn, chỉ quay đi ăn tiếp chén cơm trắng của mình, đôi mắt y ngước lên đã thấy bà lão cùng tên nam nhân kia ánh mắt lại sáng rỡ. Như thể, còn nước còn tát. Chưa định hôn sự tức là vẫn còn cơ hội.

-Ôi dào, Anh Thư con xem, sau này con cũng phải về quê chăm cha con già yếu, thôi thì đừng lấy chồng xa.

Dương Đức gật gù, y nhìn sang nàng.

-Phải đó, cần gì phải lấy chồng xa. Cô cứ đón cả thầy Công lên kinh, ở luôn trong phủ Thị lang là được.

Nàng á khẩu nhìn y, rồi cười gượng mời mọi người ăn bát canh nóng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui