Hai Lần Tuyết Phủ Thăng Long

Có lẽ, Dương phu nhân đã đi một quãng đường rất xa, rất xa nơi bà sinh ra và lớn lên, rất xa Hoàng thành Thăng Long. 

Con đường bà đi, cũng không dễ dàng gì.

-Dương Đức công tử đã có dự định gì chưa?

Chắc hẳn y hỏi chuyện của ba người, tương lai có ở lại Vĩnh Bình này hay không?

-Dương Thắng cũng đã gặp lại được Dương phu nhân, sắp tới ra sao, là do bản thân nó lựa chọn. Ta sẽ không ép. Nhưng sớm muộn gì ta cũng phải trở về Đại Việt.

Nghe đến kế hoạch này của y, Ngôi Thường bỗng đưa mắt nhìn Tú Anh ngủ say trên đùi Dương Đức.

-Có nhiều điều khuất mắt ở Đại Việt, ta vẫn phải trở về xử trí. Nếu công tử không chê, có thể cùng chúng ta đến Đại Việt.

Cả Dương Đức và Ngôi Thường đều biết, đây là bằng hữu mà mình muốn kết giao. Ngôi Thường lặng lẽ đi nhiều. Y một lòng muốn vượt khỏi biên giới trập trùng non cao này, đi đến tứ hải bát hoang. Nhưng địa vị y đâu dễ dàng gì.

-Ta có nơi để trở về, nhiều điều không thể bỏ đi, nhiều dự định phải thực hiện. Đa tạ ý tốt của công tử. Một mai nhẹ gánh lo đi, hi vọng khi đến Đại Việt, vẫn sẽ được công tử chào đón.

Vương gia Đại Việt hít một hơi thật sâu, rồi y chỉ cười. 

-Khuya rồi, nghỉ ngơi thôi.







__________________







Tào vương phất ống tay áo ngồi xuống ghế gỗ, nhìn sang gương mặt Lê Văn Thịnh vô cùng ngạo mạn. Vương nhếch mép.

-Sứ giả cứ trì hoãn đáp án mà ta muốn, tức là không muốn lấy lại đất về tay Đại Việt ư?

Lê Văn Thịnh vẫn nguyên vẻ cao lãnh đó, chỉ phất tay để Nguyễn Bồi dâng lên một tờ giao ước.

-Câu trả lời đã nắm chắc trong tay ta. Nhưng ta muốn có một giao ước để biết chắc vương gia không thất tín.

-Hồ đồ! Ngươi dám nói Tào vương điện hạ thất tín!

Viên cận vệ của Tào vương nổi trận lôi đình. Vương đưa tay ngăn, toan cầm lấy tờ giao ước, Lê Văn Thịnh đã nói.

-Vương muốn tranh ngôi thiên tử, nên muốn nhân cơ hội lập công bắt được nội gián nhà Tống. Tên đại nhân làm loạn ở Nam An Đại Mỹ đó, một tay vương gia sai khiến, cũng gây ra không ít sóng gió cho bọn người ở đó.

Tào vương thu tay, nhếch môi mà ngả người dựa ra sau.

-Sứ giả muốn uy hiếp ta bằng những lời nói vô căn cứ như vậy?

Lê Văn Thịnh chỉ điềm nhiên lắc đầu.

-Chỉ tiếc, cách của vương gia quá sỗ sàng, vương đã đánh giá thấp Đại Việt nữ chủ ở đó rồi.

-Ngươi nghĩ, nhờ đâu bà ta có vị thế như vậy ở Vĩnh Bình này? Chẳng phải là do một tay ta để dẫn dụ tên nội gián đó hay sao?

-Người làm cứ nghĩ người thông minh. Vương gia, một nữ nhân ngoại quốc bơ vơ ở xứ người mà thuận lợi gầy dựng cơ nghiệp, dĩ nhiên, bà ta đều biết là do vương nhúng tay. Người vương cài vào Nam An Đại Mỹ, đều không thu về được gì.


Tào vương điện hạ cười khinh khỉnh. Hắn tốn mất năm năm để theo dấu nhưng đổi lại chẳng được gì. Nhưng hắn biết, trong đó có tồn tại một tên người Tây Hạ. Là tên đầu xỏ của tất cả những tên nội gián Tây Hạ ở Nam Tống.

-Được rồi. Điều vương gia muốn biết, ta dĩ nhiên sẽ làm đúng giao ước, chỉ mong vương thuận theo yêu cầu của ta, lập ra tờ giao ước, ấn kí.

Nam nhân cao ngạo này, Tào vương không thể nắm bắt được. Lê Văn Thịnh trước giờ mềm mỏng, nay lại cứng rắn với vương, chắc chắn là điều tra được bí mật có thể sai khiến được vương tử Nam Tống. Lê Văn Thịnh nhìn y ấn mộc vào giao ước.

-Thành giao.










Toán lính cưỡi ngựa hùng hổ dừng lại trươc Nam An Đại Mỹ. Tiếng ngựa hí vang trời của quan binh làm người trong đó cứ sợ hãi mà bỏ đi hết. Tào vương chiến phục oai phong, nhảy xuống khỏi ngựa, uy mãnh hất tung tà áo choàng của mình. 

-Vương gia, đã đuổi hết khách đi rồi.

-Bao vây cho ta, một con kiến cũng không được thoát ra.

Tào vương tiến vào giữa sảnh đường, nhìn quan binh tràn vào khắp các dãy phòng, leo lên tận ngóc ngách của những lầu cao xung quanh. Đôi mắt diều hâu quét qua nơi cao phủ màn kia, trống trơn.

Dương phu nhân bước ra từ phía sau, theo sau bà còn có hộ vệ của Nam An Đại Mỹ.

-Mau quỳ xuống hành lễ, đây là Tào vương điện hạ!

Đôi mắt bà lộ vẻ bất tuân, nhưng rồi cũng y lời mà quỳ xuống.

-Chẳng hay hôm nay Tào vương điện hạ đến Nam An Đại Mỹ này, mang theo nhiều tư binh như vậy, là có điều chi chưa hài lòng ở chỗ làm ăn của thứ dân?

Vương không thèm nhếch môi nói nửa lời. Chỉ trông theo binh lính từ khắp các phòng và cả hậu viện chạy về.

-Hồi vương gia, chỉ có nữ tử và gia nô, không thấy người đó.

Vương tiến đến túm lấy cổ Dương phu nhân mà siết chặt. Hộ vệ định manh động thì bị binh lính ập đến áp chế.

-Hắn ở đâu?

-Thứ dân ngu muội, không biết điện hạ đang muốn hỏi ai?

-Tên nam nhân Tây Hạ đó đâu!

Vương gầm lên. Dương phu nhân một đời giông bão, làm sao lại bị chút thị uy này của Tào vương mà sợ hãi.

-Ở đây chỉ có ngườiĐại Việt, làm gì có người Tây Hạ nào?

-Bổn vương chỉ hỏi một lần cuối, hắn ta trốn ở đâu?

-Điện hạ không chứng cớ ập vào đây, lại bức hỏi dân lành, há có phải điều tốt để truyền đi chăng?

Vương nghiên răng ném phăng bà đi, hừng hực ném cái nhìn nung đỏ khắp các dãy phòng.

-Nơi này là bổn vương một tay nâng đỡ, nếu hôm nay bà không khai ra, ta sẽ lập tức lấy đi không thiếu một thứ gì.

Đôi mắt Dương phu nhân thẫn thờ đi. 

-Nam An Đại Mỹ có gì phải khiến cho điện hạ coi trọng như vậy? Cơ nghiệp này một tay ta gầy dựng nên, điện hạ nói của ngài là của ngài thế nào?

Dĩ nhiên, v Lbinh lính liền đem vào ngọn đuốc. Bà chết lặng nhìn ngọn đuốc trên tay y.


-Bà không nói, ta sẽ biến cái cơ nghiệp mà bà coi trọng, trở về với cát bụi. Chẳng lẽ một tên Tây Hạ lại khiến bà đánh đổi cơ nghiệp chục năm thế ư?

Dương phu nhân chỉ lặng lẽ mỉm cười.

-Điện hạ, nếu thực có một kẻ Tây Hạ ở đây, ta đã hận không thể lôi hắn ra quỳ rạp dưới chân người, cớ gì phải lấy cơ nghiệp ra mà đánh đổi?

Môi bạc nhếch lên, vương tử ném phăng cây đuốc lên chỗ giá vải treo, lửa lan đi khắp tấm màn tơ to lớn. Lửa cháy rồi, trên dưới chạy loạn. Tiếng hét thất thanh bị bỏ lại phía sau, Tào vương dứt khoát quay đi.

-Lệnh cho quân phong tỏa chân núi và những nơi nghi ngờ có nội gián. Lần này, bổn vương quyết phải bắt tất cả bọn chúng.

Vừa đi ra đến cửa, Tào vương đã gặp phải Lê Văn Thịnh vận y phục của Sứ giả. Y chấp tay hành lễ, trịnh trọng.

-Đa tạ vương gia đã thay Thiên tử Nam Tống ân chuẩn cho Đại Việt, lấy lậi một số đất đai. Nay việc đã thành, đoàn sứ thần ta cũng nên nhanh chóng quay về, tránh quấy nhiễu việc trị vì của điện hạ.

Vương tử siết chặt tay mà ngấu nghiến đi về phía y.

-Ngươi lừa bổn vương?

-Ta nào dám lừa điện hạ. Giao ước ghi rõ, chỉ cần người đồng ý trả đất cho Đại Việt, ta liền nói ra danh tính của người Tây Hạ đang lẩn trốn ở Nam An Đại Mỹ. Ta chỉ nói, ta cho điện hạ biết danh tín người đó, nào nói ta sẽ giúp điện hạ bắt người đó!

Kẻ này! Tào vương trợn mắt toan xông đến hắn thì binh sĩ đã chạy lại.

-Điện hạ, tất cả những nơi chúng ta nghi ngờ đều đang bốc cháy. 

Tào vương nhìn sang đôi mắt của Lê Văn Thịnh, cao ngạo. Vương siết chặt tay rồi leo phắt lên con chiến mã lao đi. 

Vĩnh Bình đồng loạt nhiều nơi cháy lớn, tất cả đều thiêu thành tro bụi.













Dương phu nhân ôm lấy tai nải của mình, đi vào sảnh đường Nam An Đại Mỹ đang cháy ngùn ngụt. Khói đen bốc lên cao, từng cột gỗ cũng bị ngọn lửa kia nuốt chửng. Bà đưa mắt nhìn quanh, đôi mắt ráo hoảnh. 

Nơi này bà đã tốn biết bao công sức, bà đã cố nhớ bao lần kiến trúc của Đại Việt để có thể xây nên nơi này. Nơi này chính là Cấm cung của bà. Cuộn thánh chỉ sắc phong năm xưa Tiên đế ban xuống, và chính bà, cũng thuộc về nơi này.

-Dương phu nhân!

-Mẹ!

Từ trong làn nước mắt, bà thấy bóng hai thiếu niên lao đến. Hai đứa con trai của bà, cuối cùng lại được đứng cạnh nhau, cùng hướng về bà.

-Lửa cháy như vậy còn đứng ở đây!

Dương Thắng gắt. Trường Nghĩa cõng bà trên lưng, vụt chạy khỏi ngọn lửa thiêu rụi cả Nam An Đại Mỹ một thời phồn hoa.

Dương phu nhân quay đầu, Nam An Đại Mỹ, Cấm cung của bà, cuối cùng cũng như Thăng Long, bà đều phải từ bỏ.














_________







Ngôi Thường ngồi trong căn phòng. Y ngước lên nhìn vẻ mặt căng thẳng của Dương Đức. Màn kịch này Dương Đức đã dày công vẽ ra, dĩ nhiên y phải căng thẳng.

Tú Anh nhìn bóng lưng nam nhân, biết y có dự tính. Lần này theo kế hoạch, Dương Đức đã nói trước với Ngôi Thường, để y trốn đi rồi mới báo với Tào vương. Như vậy, sẽ hi sinh Nam An Đại Mỹ, nhưng đổi lại nước non ngàn đời cho Đại Việt.

-Nàng không sao chứ?

Tú Anh quay sang Ngôi Thường, nhìn đôi mắt y lo toan. Tóc mai nàng khẽ rung rinh.

-Sẽ có người đến đón anh, đúng không?

Dương Thắng từ ngoài trở về, y đặt lại gươm lên bàn mà rót một chén trà. Thấy anh trai đi lại, y liền lắc đầu.

-Đúng như chúng ta dự định, bọn Tào vương đã phong thành Vĩnh Bình, nội bất xuất ngoại bất nhập.

-May mà chúng ta sớm đã thoát ra.

Tú Anh thở phào, nàng nhìn cánh tay Dương Thắng có vết thương.

-Tay anh sao thế?

Y chỉ đưa tay che đi, Dương Đức liền túm lấy.

-Bị bỏng rồi. Sao thế?

-Bọn chúng phóng hỏa thiêu rụi Nam An Đại Mỹ rồi. Em và Trường Nghĩa nhân lúc rối loạn đã đưa trên dưới Nam An Đại Mỹ rời thành.

-Lê Văn Thịnh cùng đoàn người đã rời đi chưa?

Dương Thắng gật đầu. Tất cả không sai một ly so với kế hoạch của Dương Đức. Ngôi Thường rất cảm phục nam nhân này, dù tuổi đời có nhỏ hơn y một chút, nhưng tâm tư đúng là hơn y rất nhiều.

Lúc này Dương Đức mới quay sang Ngôi Thường.

-Dương phu nhân không thể trở về Đại Việt. Bà chắc cũng không muốn trở về. Trên dưới Nam An Đại Mỹ, đành phải nhờ Ngôi Thường công tử chăm sóc.

-Được. Dương phu nhân đối với ta ơn trọng hơn núi. Suốt thời gian ta ở Nam Tống, Nam An Đại Mỹ là nhà của ta, sao ta có thể nhắm mắt làm ngơ.

Đi đến một bìa rừng, đoàn người Nam An Đại Mỹ được một toán người bước ra từ trong rừng,  quân phục tươm tất đến đón. Lúc này, Dương phu nhân mới đi đến nhìn ba chàng thiếu niên cùng Tú Anh đang đứng. 

-Minh Nhân vương, có lẽ đến đây là lúc để từ biệt rồi.

Ngôi Thường có chút cau mày, y ngước nhìn Dương Đức. Vương gia chỉ lặng lẽ chắp tay từ biệt Dương phu nhân.

-Lần này chia ly, khó có ngày gặp lại. Dương phu nhân, những chuyện năm xưa, có lẽ quên đi thì tốt. 

-Vương gia, không muốn điều tra chuyện năm đó hay sao? Bệ hạ chẳng lẽ, chưa từng muốn điều tra hay sao?

Tú Anh lặng đi. Có lẽ năm đó sự ra đi của Thượng Dương hoàng hậu bất minh, người đời đều trách cứ. Nhưng đôi mắt u buồn của Dương Đức, lại bao dung lạ thường.

-Có những chuyện, ta đều biết rõ, chỉ là tra thì được ích gì. Dương phu nhân, bảo trọng.

Bà lặng lẽ rơi lệ, nước mắt của chục năm tha phương đất khách quê người, cuối cùng nhận lại được sự bất công nhường này. Dương Thắng nén đau thương, y vẫn trưng ra nét mặt lạnh lẽo như hàn đông, chỉ cúi đầu chắp tay đối diện anh trai.

-Điện hạ, có lẽ, em sẽ cùng theo Dương phu nhân đến Tây Hạ một thời gian.


Mẫu phi của y chỉ trân trân nhìn y, lệ tuôn như châu ngọc trên nước da bà. Chàng thiếu niên mười sáu tuổi chỉ biết, cuộc đời này vốn có bao nhiêu lần tương phùng, bao nhiêu lần mười năm. Nay gặp lại thân mẫu mà y cả đời tìm kiếm, y không muốn cả cuộc đời về sau đều ân hận.

Dương Đức đi đến, ôm chầm lấy em trai mà cười rất hiền, dường như là niềm tự hào mà y dành cho cậu em trai đã trưởng thành hơn từ lúc nào. Y vỗ vai chàng thiếu niên, gật đầu rất khẽ.

-Dương phu nhân, Trường Nghĩa, cũng là huyết thống của hoàng thất. Nay để hai anh em nhận nhau, Dương Thắng cũng có thể truyền thụ cho cậu ấy những gì một vương tử hoàng thất đáng lẽ phải được học. Mấy năm này, hãy để Sùng Hiền hầu chăm sóc cho người.

Dương Thắng chỉ rơi nước mắt nhìn anh trai, rồi y lại ôm chầm lấy anh. Có lẽ đây là lần đầu y tự đưa ra một quyết định mà y tự hào xiết bao. Tú Anh mỉm cười nhìn y. Dương Thắng chỉ tiến tới xoa đầu nàng.

-Bổn hầu đi một chút.

Nàng cười khì, gỡ tay cậu nhóc còn nhỏ tuổi hơn mình xuống. 

-Biết rồi, hầu gia.

Đợi hai người đi rồi, Ngôi Thường mới nhìn hai người, lúc này chân mày y đã giãn ra.

-Vậy rốt cuộc ta lại gặp vương gia, hầu gia và công chúa của Đại Việt sao?

Tú Anh toan gật đầu thì Dương Đức đã lên tiếng trước.

-Lần này vốn là đi cùng đoàn sứ giả đến Vĩnh Bình nghị sự, ít người biết, vẫn mong Ngôi Thường công tử giữ kín chuyện này.

Ngôi Thường liền cười đáp lễ. Từ xa, một viên binh sĩ đi lại tâu.

-Bệ hạ, đã chuẩn bị xong. Chúng ta nên sớm khởi hành.

Lúc này, đến lượt Dương Đức cau chặt hàng chân mày đen nhánh. Tú Anh cũng hiểu một chút tiếng nói, cũng thất kinh nhìn phong thái của Ngôi Thường vừa gật đầu vừa vung tay cho lui. Thấy hai người như vậy, Ngôi Thường liền cười.

-Là ta giấu các vị rồi. Ta quả là người Tây Hạ, chỉ là, địa vị của ta có một chút cao hơn.

Thảo nào Tào vương sống chết muốn bắt y như vậy. Hoàng đế của Tây Hạ... 

-Thất lễ rồi.

Bệ hạ kia cũng đưa tay đáp lễ.

-Vậy anh không phải tên Ngôi Thường sao?

Ngôi Thường mỉm cười ôn nhu với Tú Anh.

-Ta tự Ngôi Danh Bỉnh Thường. 

Dương Đức chỉ gật đầu. Có lẽ là vị hoàng đế thứ ba của nhà Tây Hạ. Người này, kế vị lúc sáu tuổi, thân mẫu là Lương thị Thái hậu chấp chính đến nay. Thật y hệt với Bệ hạ hiện giờ của Đại Việt.

-Ta cũng đã kể, ta đến Vĩnh Bình này để trốn tránh chuyện non sông, tránh mẫu hậu ta.

-Ở đó cũng có vị Thái hậu nhiếp chính sao?

Ngôi Thường gật đầu, Tú Anh liền gật gù. Thật là trùng hợp.

-Vậy xem ra nàng là công chúa nhỏ rồi, ta có thể sang cầu thân với Đại Việt.

Tú Anh cười gượng. Dương Đức liền hít một hơi, nhìn lên nắng đã lên cao.

-Cũng không còn sớm nữa. Tào vương sẽ đuổi theo rất nhanh, chúng ta đừng mất thì giờ.

Nói rồi, hai nam nhân chắp tay hành biệt lễ. Ánh mắt của Ngôi Thường có buồn bã không nguôi đổ lên Tú Anh và Dương Đức. Khó khăn lắm y mới có những bằng hữu duy nhất. Giờ đã đến lúc từ biệt.

-Hôm nay ở đây từ biệt, hẹn ngày tái ngộ.

-Hẹn ngày tái ngộ.

Bóng đoàn người khuất dần sau tán cây, nhạt dần sau ánh nắng xuyên xuống. Tú Anh lần đầu cảm nhận được nỗi đau chia cắt. Thời đại này không có điện thoại, không có mạng Internet, khoảng cách địa lý xa xôi, có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại những con người này nữa. Dương phu nhân, Trường Nghĩa, cả trên dưới Nam An Đại Mỹ, vĩnh viễn sẽ không thể trở về Đại Việt quê hương được nữa.

Dương phu nhân đáng thương, chỉ vì vẻ cô đơn của Tiên đế, liền ôm mộng suốt ba thu.







Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui