Chuyện Dương Đức Trợ giáo rời khỏi Quốc tử giám, chuyện Công Anh Võ một bước lên lục phẩm Trực giảng làm các giám sinh xôn xao. Người vui nhất không ai khác là Lan Anh tiểu thư Từ gia.
Lần đầu tiên từ lúc lập Quốc tử giám, một Trợ giáo trẻ đã lên đến vị trí Lục phẩm Trực giảng.
Hôm nay Tú Anh đã dậy từ sớm, sửa soạn vào cung tạ ơn ban thưởng. Tú Anh xốc lại phần ống tay áo dài, chỉnh lại vạt áo quan, mũ quan. Nàng không biết về lễ nghi nơi này, Dương Đức đã cho người đến dạy nàng. Dương Thắng cũng đến, đưa cho nàng rất nhiều tư liệu bắt nàng học thuộc, cốt là không để lộ thân phận nữ nhi của nàng.
-Sao thế?
Gia Kính đứng tựa cửa, khoanh tay nhìn nàng. Tú Anh quay đầu, thở dài cười với cậu bạn.
-Hơi lo một chút.
-Cũng đâu phải lần đầu thầy diện kiến Thái hậu.
Nàng phì cười, đi đến chỗ y nhìn ra khoảnh sân.
-Lần này đi, còn chưa biết là phúc hay là họa.
Gia Kính lắc đầu, đôi môi cố vẽ nụ cười.
-Thầy vẫn luôn biến họa thành phúc, đừng lo, nhất định sẽ bình an trở về.
Ai cũng biết, ai cũng lo. Nàng vì đối nghịch với Thái hậu mà có được địa vị này. Cho nên lần này vào cung còn chưa biết số phận sẽ đi về đâu.
-Binh bộ thị lang có đến tìm thầy, đang nói chuyện với Tư nghiệp. Thầy cũng mau đến gặp đại nhân ấy.
Tú Anh gật gù. Nàng trốn Lê Văn Thịnh đã mấy ngày, cuối cùng cũng phải đối diện với y. Nàng tin Lê Văn Thịnh cũng sẽ khuyên nàng giống như Dương Đức, Dương Thắng mà thôi.
-Định trốn đến bao giờ?
Nàng phát hiện mình đã lững thững đi về phía Văn trì, nghe gọi liền quay đầu. Lê Văn Thịnh mặc nguyên triều phục, nhăn mặt đứng giữa lối đi. Nét mặt y lo lắng, ưu phiền.
-À, anh, em có trốn gì đâu.
Y nén tiếng thở hắt, đi lại gần nàng.
-Đã vận quan phục thế rồi, chắc cũng đã quyết tâm ở lại đây. Nhưng ta muốn em nhớ một câu, quan trường thâm hiểm, nếu chỉ nhận chức nhưng không nhận thực quyền, âu cũng là cái phúc.
Tú Anh biết y lo lắng. Cái lo lắng của y đã chạm đến lo sợ trong lòng nàng. Nàng biết Thái hậu không đơn giản, người chính là Nguyên phi Ỷ Lan trong lịch sử kia mà. Từ Nguyên phi không có hậu thuẫn về gia tộc, thân phận không cao có thể đấu tranh để trở thành Thái hậu. Nhưng hôm nay Lê Văn Thịnh man mác buồn. Y không khuyên nàng như Dương Thắng, Dương Đức, nàng càng thấy bất an.
-Dù gì, ta vẫn mong em phải bảo trọng mình. Hoàng cung thâm hiểm, lòng người khó dò, nhất định phải cẩn thận trước sau.
-Có phải, anh có chuyện gì vướng mắc đằng sau không?
Câu hỏi vô tư của nàng làm đôi chân mày y cau chặt. Y lấy ra một mảnh ngọc bội mã não có hình bán nguyệt, chạm khắc hình vẽ gì đó rồi siết rất chặt.
-Đợi đến khi đạt được nguyện vọng, ta nhất định sẽ đem mọi chuyện kể cho em. Khi đó, nhất định sẽ đưa em đến một nơi, gặp những người cần gặp.
Nàng không hiểu, nhìn miếng ngọc bội kia, hình vẽ đó. Bỗng nhiên một ngọn lửa quẹt qua trong đầu nàng, một hồi ức mơ hồ ập đến và tiếng la hét thất thanh choán lấy không gian. Tú Anh ôm đầu loạng choạng. Lê Văn Thịnh vội đỡ nàng.
-Sao vậy?
Nàng nhìn trân trân miếng ngọc bội trên tay y. Tại sao lại có những hồi ức đó, cơ thể của Công Anh Thư đang chất chứa điều gì? Hay chính Công Anh Thư đang muốn chiếm lại tâm trí của thể xác này?
-Có phải, em rất thân quen với miếng ngọc bội này không?
Lê Văn Thịnh nhìn nàng rất lâu, nhưng một lúc lại lắc đầu, y thu tay.
-Bây giờ vẫn chưa phải là lúc, em vẫn còn nhỏ, còn nhiều hoài bão. Ta không nên ích kỷ lôi em vào trận chiến này.
Tú Anh mắt không rồi miếng ngọc bội rồi nhìn nó khuất sau lớp áo của y. Lê Văn Thịnh quay lưng đi mất.
Tú Anh bước ra khỏi xe ngựa, ngẩng mặt nhìn vào sân rồng bao la bên trong tầng tầng lớp lớp môn quan trước mặt. Điện Kính Thiên sừng sững trên cao kia, chính là nơi Thiên tử ngự trị. Cờ lọng ngũ sắc bay phấp phới dọc con đường có bia đá đề các chức quan. Nước Nam ta từng có một hoàng thành rực rỡ và hùng vĩ không kém gì Trung Quốc. Dù mấy nghìn năm sau ta có trùng tu, có xây thêm biết bao nhiêu phim trường cổ trang cũng không uy nghi hùng vĩ bằng nơi nàng đang đứng ở đây lúc này.
Hoàng thành Thăng Long đẹp đến ngỡ ngàng.
-Trực giảng Công Anh Võ, mời đi lối này.
Nàng đi theo một vị nội thị, quanh co bước đi trên hành lang dài rộng với những cột gỗ trăm năm tuổi từ thời Lý Thái Tổ dời đô về Đại La. Một ngôi điện sừng sững hiện ra sau lớp lớp cửa cung, đây là nơi Thái hậu ngự.
-Cho vời Công Anh Võ Trợ giáo.
Nàng hít một hơi thật sâu, bước qua thềm tiến vào điện dát vàng sáng trưng. Trần điện cao như những tòa lâu đài ở châu Âu, những cột gỗ to như trụ trời ốp bởi hàng nghìn tấn vàng nạm rồng phượng chống đỡ. Ngồi trên vị trí chánh tọa cao cao kia chính là vị Thái hậu Ỷ Lan uy nghi quyền lực, mấy chục năm thu quyền nhiếp chính, tài ba đức độ. Phải, bà chính là người đã gánh vác giang sơn này khi Tiên đế băng hà, Vua mới còn ấu thơ.
-Thần, Công Anh Võ, khấu kiến Thái hậu.
Nàng quỳ xuống thi lễ trang trọng. Dương Thắng đã chỉ nàng cách làm những chuyện này. Từng chút đều bắt nàng học thuộc không được quên.
Bà đưa tay, Tú Anh hiểu ý đứng dậy.
-Hậu sinh khả úy, đối kế của ngươi trong kì thi Hương vừa rồi, không phải tầm thường.
Nghe trong câu nói có dè chừng, có cảnh cáo, có đe dọa. Tú Anh kín đáo cười khẩy, nàng vẫn không ngẩng mặt.
-Hồi Thái hậu, đó chưa hề là kế đối phó, mà là kế dự phòng. Thần xưa nay hành sự, đều có kế hoạch chuẩn bị cho những rủi ro.
Thái hậu phất ống tay áo nâng tràng hạt của mình.
-Vậy sao?
Cung nữ tiến đến hầu trà, rất lâu sau bà mới tiếp lời.
-Còn trẻ tuổi như vậy đã lên đến Lục phẩm Trực giáo là may mắn của ngươi. Nhưng trụ vững ở vị trí này hay không phải xem bản lĩnh của ngươi như thế nào.
-Hồi Thái hậu, thần vẫn còn trẻ, thâm niên chưa nhiều, sao dám đứng cạnh các vị Trực giáo đã dày dặn kinh nghiệm. Chỉ xin được phép tiếp tục dạy ở Quốc Tử giám.
Bà cười khẽ.
-Bổn cung đã tuyên bố ban cho ngươi chức quan. Nếu bây giờ ngươi trở lại Quốc tử giám, há chẳng phải thiên hạ sẽ xem là ta nuốt lời, chỉ ban chức chứ không ban thực quyền cho ngươi sao?
Lúc này, nàng mới ngẩng mặt nhìn bà, ánh mắt sắt đá, bỗng khiến Linh Nhân Thái hậu nheo mắt.
-Xưa nay làm ở chức cao đều không chỉ dựa vào khả năng mà còn dựa vào thâm niên. Thần nhỏ tuổi đã lên chức Trực giảng, e là khiến lòng người bất an.
Bà bật cười thành tiếng, cung nữ thấy gọi liền đi đến đỡ bà bước xuống.
-Chức là ta phong, kẻ nào dám gièm pha? Ngươi, cứ đến Lễ bộ nhậm chức.
Nàng quay ra sau đã thấy hai nội thị tiến đến gần mình. Biết chuyện này khó tránh, Tú Anh nén tiếng thở dài rồi quỳ xuống dập đầu.
-Khấu tạ Thái hậu.
Bà đi đến gần nàng, nheo đôi mắt phượng. Dường như có điều chi suy tính. Một lúc lâu sau, bà mới phất tay quay đi.
_____________
Tú Anh dĩ nhiên biết mình không thuộc về nơi này. Ở hiện đại hai mươi tám tuổi làm giám đốc một bộ phận, về đây lại giống như trở thành một thực tập sinh của Lễ bộ thời phong kiến.
Ngày đầu tiên nhậm chức, nàng đã phải đọc rất nhiều sách. Và quan trọng là, bỗng dưng Thái hậu lệnh cho nàng ở hẳn trong biệt điện ở lại trong cung. Cớ là để trau dồi người tài.
Đêm đến, lạnh lẽo tràn xuống căn phòng nhỏ, dẫu đã rộng hơn, thành vách đều khang trang hơn ở Quốc tử giám nhưng nàng vẫn thấy buốt giá. Chắc là vì biết bên cạnh căn phòng này không còn Gia Kính, không còn Dương Đức.
Nghĩ đến Dương Đức, nàng không thể không thấy phiền lòng. Sương xuống, nàng ra ngoài hiên, nhìn dãy đèn lồng treo dọc hành lang sáng cả màn đêm. Trăng trên cao, mà sao xa quá.
-Tú Anh.
Nghe gọi, nàng giật mình quay đầu, đã thấy y xuất hiện ở cổng, trên người vận quan phục, tay cầm đèn lồng soi đường. Thấy nàng không nói gì, chỉ lẳng lặng quay đi, Dương Đức mới tiến đến, y phất tà áo ngồi xuống cạnh nàng dưới mái hiên lộng gió.
-Thầy choàng thêm áo đi, đêm xuống dễ cảm lạnh.
-Đại nhân cũng bị bắt ở lại trong cung sao?
Dương Đức nhìn nàng giận dỗi, lòng nặng nề vô vàn.
-Nào có, ta xong việc trễ, đến giờ này mới xuất cung. Được nghe hôm nay thầy nhậm chức, xem ra, mọi chuyện không mấy suôn sẻ.
Nàng thở dài.
-Thời đại này, quả thật khó sống quá.
Y phì cười nhìn nàng. Tú Anh quay sang đối diện đôi mắt một mí đang nheo cười. Rồi y mới gật gù đáp.
-Thầy cũng thấy vậy sao? Ta cũng thấy, làm việc ở trong cung này đúng là khiến người ta mệt mỏi.
Nàng hiếu kì nhìn quan phục trên người y.
-Đại nhân là chức quan văn sao? Là ở bộ nào?
Y nhìn sâu vào đôi mắt nàng, lẳng lặng đáp.
-Bộ Hộ.
-Bộ Hộ là làm gì thế?
Dương Đức xòe mấy ngón tay ra, chăm chú giải thích cho nàng hiểu.
-Triều đình cần có những bộ khác nhau để vận hành đất nước. Bộ Hộ lo ruộng đất, nhân khẩu, thuế khoá.
Nàng à lên, hóa ra là giống như bộ Tài Chính vậy.
-Rồi đến bộ Lễ mà thầy đang làm việc, giữ việc lễ nghi, trường học, thi cử, áo mũ, ấn tín, chương tấu, biểu văn.
Nàng chống tay. Vậy là nàng một chân bước vào Bộ giáo dục và đào tạo rồi.
-Tiếp đến là Binh bộ mà Trạng nguyên Lê Văn Thịnh của thầy đang giữ chức thị lang, giữ việc binh nhung, quân cấm vệ, biên giới, tuyển dụng chức võ.
Lê Văn Thịnh lại là người làm cho Bộ Quốc phòng sao? Tú Anh hơi thắc mắc. Sao một Trạng nguyên Nho học như y lại chọn Binh bộ?
Dương Đức lén nhìn nét mặt trầm tư của nàng rồi hỏi khẽ.
-Nhưng mà ta vẫn luôn thắc mắc, Binh bộ thị lang là gì của thầy vậy? Ta thấy ngài ấy hết lần này đến lần khác đến tìm gặp thầy.
Nàng vội à lên, nhìn đôi mắt nôn nóng của y.
-Chỉ là, ngày đó ngài ấy từng theo học cha của tôi.
-Cha của thầy đã từng dạy thầy ấy sao?
Nàng gật đầu.
-Có thể dạy dỗ được một người tài như vậy, ắt hẳn là một người thầy vĩ đại. Khi nào có dịp, ta muốn đến gặp cha của thầy.
Y muốn đến gặp cha nàng? Tú Anh hơi nghi hoặc. Chẳng lẽ y bắt đầu nghi ngờ thân phận của nàng ư?
-Được rồi, tặng thầy vật này.
Nói đoạn, y lấy trong ống tay áo ra một chiếc túi thơm nhỏ.
-Trong đây có dược liệu, thầy để ở đầu giường, sẽ dễ ngủ hơn sau ngày dài. À, ở đây ta còn có một loại cao, viết chữ cả ngày sẽ dễ đau nhức vai lắm, thầy giữ lại mà dùng.
Tú Anh lặng nhìn y hết đưa món này đến món kia cho mình. Lòng nàng dường như xót xa. Nếu có thể để cho y biết thân phận nữ nhi của mình thì tốt quá, nàng sẽ không khó chịu khi nghĩ rằng, y chỉ xem nàng là tri kỉ.
-Nếu thiếu gì thầy cứ nói cho ta. Sau này, mỗi đêm ta đều sẽ đến trò chuyện với thầy.
-Ban ngày, đại nhân sẽ bận lắm sao?
Dương Đức nhìn Tú Anh bằng cặp mắt hiền lắm. Y biết nàng cô đơn trong hoàng cung này.
-Sáng sớm các chức quan cao sẽ thượng triều cùng hoàng đế rồi về phủ bộ của mình làm việc. E là không gặp được thầy rồi.
Nàng gật gù.
-Được rồi, không còn sớm nữa, đại nhân mau rời cung đi.
Dương Đức vẫn không an tâm, y nhìn quanh dãy nhà trống trơn.
-Tôi không sợ ma đâu.
Nhìn đôi mắt mỉm cười đó, Dương Đức như được trấn an.
Nếu cả cuộc đời y luôn bất an, lo lắng thì giờ đây bỗng có ánh mắt dịu dàng như trăng đêm, hệt như ánh mắt của người mẹ đã không còn của y. Giờ đây, Tú Anh khiến cho Dương Đức muốn bảo vệ. Y chưa từng vì ai mà che giấu, nhưng giờ đây y muốn tìm cách giúp nàng vừa thực hiện ước mơ muốn cống hiến cho Nho giáo của nàng, vừa bảo vệ thân phận nữ nhi của nàng.
Y chưa muốn nói với nàng rằng y đã biết.
Thấy Dương Đức cứ nhìn mình mãi không thôi, Tú Anh ngại ngùng quay đi. Y lúc này mới c úi mặt, đằng hắng.
-Thầy cố gắng sống tốt, những thử thách này sớm muộn gì cũng sẽ đến, chỉ là đối với thầy nó đến sớm hơn người khác mà thôi. Ta ở cùng thầy suốt mấy tháng ở Quốc tử giám đã biết được tài năng của thầy. Ta tin rằng thầy nhất định sẽ nhanh chóng thích nghi.
Nhìn ánh mắt tin tưởng của Dương Đức, không hiểu sao Tú Anh cảm thấy áp trong lòng. Ít ra ở thời đại này cũng có một người hiểu và tin nàng. Nếu như ai biết nàng là nữ nhân thì tốt biết mấy.
-Được, chúng ta cùng cố gắng nhé.
Mãi đến những năm tháng sau này, Tú Anh đều nhớ đến lời hứa này, lời hứa cùng cố gắng lúc thanh xuân vẫn còn rực rỡ. Mãi đến những năm tháng sau này, khi con người ta không còn muốn cố gắng nữa, sẽ cảm thấy nuối tiếc những gì mình đã cùng nhau hứa lúc thiếu thời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...