Ngày đó cuối cùng cũng đến. Ngày thi Hương. Dẫu chưa phải là ki thi Đình tuyển Trạng nguyên lớn của triều đình, nhưng đây cũng là một trong những khoa thì lừng danh lây động trên dưới thành Thăng Long.
Hôm nay Quốc tử giám trang hoàng cờ lọng, người người nô nức đổ về xem các thí sinh lều chõng tụ về. Tú Anh đứng trên lầu cao, bên cạnh Tư nghiệp. Ông lặng lẽ nhìn trợ giáo trẻ bên cạnh, vuốt râu lắc đầu.
-Hi vọng, con sẽ vượt qua ải lần này.
-Nhất định, con sẽ không để thầy thất vọng.
Ông thở dài, quay ra phía sau đã thấy Lê Văn Thịnh vừa bước lên. Ông rời đi, để lại hai người.
-Em đã chuẩn bị kĩ chưa?
Nàng mỉm cười, ngửa cổ nhìn trời cao rộng, hôm nay không một gợn mây.
-Đừng lo, em giỏi nhất là suy tính trước sau.
Nếu không tại sao ở thời đại của mình, ba mươi tuổi đã trở thành giám đốc marketing của tập đoàn lớn? Nàng tin bản thân mình, cũng tin dự cảm của mình.
-Triều đình nhiều điềm thâm hiểm, ta thực sự rất lo cho em.
Tú Anh ngước mắt nhìn vị trạng nguyên, an tâm mỉm cười.
-Không sao, triều đình hung hiểm, nhưng đề thi là do chính em tạo ra, cũng chỉ chính em mới có thể xoay chuyển được nó.
Đúng vậy, chỉ có một mình nàng. Dương Đức có lẽ đã nhờ Dương Thắng đem tập sổ y ghi chép đến để giúp nàng soạn đề thi. Y có lẽ vạn bất đắc dĩ mới không thể đến Quốc tử giám, nhưng y vẫn dõi theo nàng. Nàng nhất định sẽ khiến y dù không có ở đây, vẫn có thể nghe đến thành công của nàng ngày hôm nay.
Tú Anh xốc lại ống tay áo dài rộng, bước từng bước đi uy nghi về phía Sảnh đường.
Tiếng trống dồn dập làm cả lồng ngực Tú Anh như muốn vỡ tung. Nàng phất ống tay áo đứng trên thềm, nhìn tất thảy thí sinh đã đến và ngồi xuống từng vị trí được đề sẵn. Nàng đã áp dụng mô hình thi cử ở hiện đại, ngẫu nhiên về vị trí ngồi và xếp so le để ngăn gian lận.
Rồi, Tư nghiệp cùng Lại bộ thị lang cũng đến. Triều đình mỗi năm khoa cử đều cử rất nhiều người đến, cùng quan sát Quốc tử giám tổ chức khoa thi. Ánh mắt nàng lướt qua, đã bắt gặp ánh nhìn của Dương Thắng. Y cũng đến. Hôm nay lần đầu trông thấy y mặc y phục quý tộc. Dương Thắng luôn xuất hiện giữa đêm, bất thình lình và tan vào màn đêm, có lúc khiến nàng quên mất y cũng là một quý tộc trong kinh thành.
Y phẩy nhẹ chiếc quạt xếp trước ngực, phất tà ngồi xuống chiếc ghế gỗ cuối cùng bên gian tả. Nàng cũng không biết y rốt cuộc là ai mà được mời đến. Dương Đức là anh trai của y, vậy y có đến không?
-Bắt đầu đi.
Nàng giật mình quay lại, nghe Tư nghiệp, nàng gật đầu cho hiệu đánh kẻng bắt đầu.
Tú Anh ngẩng cao đầu bước ra giữa đài, nhìn xuống tất thảy thí sinh và quý tộc Thăng Long.
-Thuận theo Khổng gia và tuân theo chiếu chỉ của bệ hạ, Quốc tử giám mở khoa cử hằng năm, trước là để tìm kiếm hiền tài cho nước Nam, sau là để bá tánh trên dưới đều ra sức ôn luyện, dùi mài kinh sử mà nâng cao học thức, phò trợ cho giang san xã tắc. Năm nay, ta, Công Anh Võ kế thừa nghiệp lớn, chủ trì khoa thi. Xin được tuyên đề thi.
Tiếng kẻng vang to. Nàng đi đến, kéo chỉ buộc, cuộn giấy lăn xuống, mở ra đề thi.
Sau một hồi đọc đề, nàng nheo mắt nhìn tất thảy thí sinh bỗng gật gù đắc chí, ai nấy cũng đều nhanh tay trải giấy làm bài mà chẳng buồn đọc kĩ đề, cũng chẳng đợi nàng phân tích đề bài.
-Quảng Nguyên là xứ xa xôi, lại từng có loạn lạc, dầu cho có tài nguyên quý giá nhưng khai thác vô độ và chưa có ...
-Vị trợ giáo đây, đề thi này chẳng phải là đề bị rao bán trong chợ hay sao?
Một giọng nói giận dữ gầm gừ. Nàng quay sang nhìn một vị quan nọ nói vọng lên, mặt mày đỏ bừng vì tức tối.
Dương Thắng gập quạt lại, nhếch mắt nhìn ông ta.
-Phải đó! Ta cũng đã từng đọc qua!
-Quốc tử giám lại làm lộ đề thi! Lại nói là muốn tìm hiền tài! Ta thấy đúng là giễu cợt!
Tư nghiệp cau chặt chân mày nhìn sang Lê Văn Thịnh. Ông cũng đứng dậy lo lắng nhìn về phía Tú Anh vẫn bất động đứng trên lầu cao.
-Đúng là hoang đường!
Giọng nói đó. Nàng ngước mặt về phía cổng chính. Một đoàn Cấm vệ quân ào vào, giáp phục sáng choang đứng thành hai hàng.
-Thái hậu đến!
Dàn cung nữ cầm rèm lọng đi hai bên che cho Thái hậu ở giữa, đùng đùng tiến vào. Tư nghiệp vội vã đứng dậy, nhường chỗ cho Thái hậu rồi tất thảy quỳ rạp xuống hành đại lễ. Tú Anh nheo mắt nhìn bà, đến cũng thật đúng lúc.
-Thái hậu, không biết người xa giá đến đây, thứ cho thần không tiếp đón từ xa.
-Tiếp đón từ xa thì không cần đâu. Nhưng lộ đề thi lớn như vậy, ngươi không xử lí được Công trợ giáo gây nên thì ta khó lòng giữ được Quốc tử giám này!
Nàng cười lạnh. Đứng dậy nhìn một loạt cặp mắt hướng về mình, Tú Anh khảng khái bước ra phía trước.
-Hồi bẩm Thái hậu, Quốc tử giám do chính bệ hạ cho phép lập nên. Chính là có lòng tin vào Nho sĩ.
Bà nhếch môi đỏ. Ý nàng nói, không phải bà muốn dẹp là dẹp?
-Hồi Thái hậu, thần chưa hề nói, đây là đề thi chính thức.
Cả sân rộng xì xào bàn tán. Thái hậu tức giận đập mạnh tay xuống bàn.
-Hoang đường, ngươi đã treo lên như thế, còn dám nói là chưa phải đề thi chính thức?
Tú Anh đi ra trước, lấy tờ đề xuống rồi nhờ người đưa xuống dâng lên cho Thái hậu.
-Đề thi sẽ được phát cho mỗi người.
Ngay lập tức, từ hai bên gian phòng, các học sĩ tất tả chạy ra, phát cho mỗi thí sinh một tờ đề thi nhỏ hơn. Thái hậu liền cau mày nhìn nội quan dâng lên sớ đề thi.
Các thí sinh dáo dác nhìn nhau. Dương Thắng nheo mắt nhìn tờ đề thi trong tay một thí sinh gần mình, rồi nhếch môi cười lạnh.
-Phải, chữ trên đề mà các thí sinh đang thấy, không hề khác với đề treo lên đâu.
-Học sĩ đang định giở trò gì?
Thái hậu siết chặt sớ đề thi, đã thấy giấy dường như dày quá đỗi. Biết ngay đã trúng kế rồi.
Tú Anh cao ngạo phất tay áo.
-Trước mặt thí sinh mỗi người là một chậu nước. Mời các thí sinh đặt tờ đề lên mặt nước.
Một chậu nước cỡ lớn cũng được bê đến trước mặt Thái hậu. Nội quan hầu cận làm y lời Tú Anh. Nước tràn vào giấy, bỗng chữ từ đâu xuất hiện, từng nét thêm vào chữ, thay đổi cả ngữ nghĩa của đề thi trước con mắt ngỡ ngàng của Thái hậu và tất thảy người xuất hiện ở Quốc tử giám ngày hôm nay.
-Bây giờ, mới chính là đề thi. Nhưng quan trọng là, sau nửa canh giờ, đề thi sẽ tan hết, cho nên các thí sinh đừng phí phạm một khắc nào.
Nghe đến đây, tất thảy thí sinh đều vội vã trải bút, chấm mực mà chép lấy đề thi dài dằng dặc.
Tú Anh ngoái đầu nhìn xuống phía Thái hậu, vẻ cao ngạo của nàng làm Thái hậu siết chặt lấy tà hoàng bào rực rỡ.
Dương Thắng nhìn hai ánh mắt hướng về nhau đó, lòng bỗng cộm lên lo lắng. Tú Anh lại lựa chọn đối đầu với Thái hậu.
_______________
Mấy ngày thi cuối cùng cũng kết thúc.
Nàng đã ba ngày không ngủ yên, đứng trong gian phòng nhìn lên bài vị Khổng gia.
Nàng không thể không suy nghĩ về đề thi Dương Đức đưa cho nàng, lại là đề bị lộ ra ngoài.
Y rốt cuộc là đang làm gì?
Trời ngả về chiều, nàng đi về phía phòng Tư nghiệp, đã nghe thấy tiếng của Dương Đức.
-Đa tạ thầy, thời gian qua đã thu nhận ta.
-Bẵng đi một thời gian, đại nhân thay đổi nhiều quá. Ta cũng đã không nhận ra.
Nàng ngỡ ngàng.
Đại nhân.
Dương Đức là quan sao? Vậy mà y vẫn giả làm trợ giáo suốt ngần ấy thời gian qua. Sống trong Quốc tử giám, dạy học, gọi nàng và các trợ giáo khác là tiền bối.
Đại nhân, vậy rốt cuộc, y là người dưới trướng Thái hậu sao? Chàng trai trẻ với niềm tin vào Nho giáo đó, sao có thể là người hãm hại nàng lộ đề thi.
Vừa bước khỏi gian phòng, Dương Đức đã bắt gặp Tú Anh. Nàng quay lưng vùng chạy, y liền đuổi theo.
-Tú Anh!
Y túm lấy cánh tay nàng, ánh mắt đau lòng. Nàng vùng tay khỏi y, ngước cặp mắt chứa đầy tức giận, tổn thương, rối loạn đan xen.
-Tú Anh, nghe ta nói một chút.
-Bây giờ tôi phải gọi thầy là gì đây? Võ trợ giáo? Hay là Võ đại nhân? Hay thậm chí đó không phải là họ thật của đại nhân?
-Tú Anh.
Y mệt mỏi níu lấy nàng. Suốt mấy ngày qua, y khốn khổ trăm bề.
-Ta cũng có nỗi khổ của ta.
Nàng bật cười hắt.
-Ta rồi cơ đấy. Đây mới đúng là con người thật của đại nhân đúng không? Đại nhân trà trộn vào đây, giả vờ đứng về phe của ta, phe của Nho giáo để làm ta thất bại trước thử thách đó có đúng không?
-Thầy nghĩ, niềm tin có thể làm giả được sao?
Y gắt, cặp mắt lai láng thất vọng, mệt mỏi. Y giống như vừa trải qua mấy ngày sóng gió. Nàng thì có khác gì. Tú Anh quay đi, không biết vì sao nàng lại giận đến như vậy.
-Cứ cho là đại nhân tin, vậy tại sao đề thi mà đại nhân đưa cho tôi lại là đề bị lộ ra?
-Ta thật sự không biết.
Nàng ngửa cổ cười nhạt.
-Đại nhân đến, lừa gạt lòng tin người khác, bây giờ muốn tôi tin đại nhân, thật sự tôi không làm được.
-Tú Anh...
Y túm lấy hai vai nàng đối diện mình. Nàng nhìn vào mắt y, nhìn vào gương mặt mà nàng đã cố tình lãng quên đi, càng như vết dao cứa vào lòng nàng. Y tiều tuỵ đi, hốc hác và đau lòng.
Rồi y ôm chầm lấy nàng, hàng chân mày y cau chặt, như nỗi nhớ của y vỡ oà. Y đã lo lắng, lo lắng biết nhường nào. Nhưng y không thể nói ra với nàng, cũng không cách nào nói ra.
-Bỏ tôi ra.
-Tú Anh, ta biết thầy nhất thời không tin ta. Nhưng ta nhất định không phải nội gián của Thái hậu. Thầy biết, chúng ta đều có chung cái đích là muốn Nho giáo phát triển mà.
Nàng đẩy y ra, nhìn chàng trai trẻ khí khái kiên cường. Nàng muốn tin y, muốn tin ý chí của y, niềm tin của y. Nhưng ngay từ đầu y đã không phải là người mà nàng nghĩ, một trợ giáo trẻ vô tư, mà lại là một đại nhân của triều đình. Y đã nói dối ngay từ đầu, lừa dối nàng.
-Đại nhân cứ theo đuổi ước mơ của đại nhân, tôi vẫn sẽ dạy học như tôi đang làm. Chúng ta không ai liên can đến ai.
Dương Đức mệt rồi, y không đôi co với nàng nữa. Y giữ chặt cánh tay nàng, gằn giọng.
-Không thể không liên can được đâu.
Nàng nhếch mắt nhìn y.
-Ý đại nhân là gì?
-Sau lần này, sẽ có khẩu dụ của Thái hậu tuyên thầy làm Nhị đẳng Trực giảng. Thầy muốn không liên can đến ta cũng khó lắm.
Nàng giật phăng tay mình, nhếch hàng chân mày đẹp tuyệt, ngang nhiên thách thức y.
-Nếu vậy thì tôi từ chối chức vị Nhị đẳng Trực giảng đó vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...