Tần Tương theo Trình Phương tiến vào chính giữa phòng tiệc.
Mùi thức ăn cùng mùi rượu mạnh cay nồng xộc lên khiến cô có chút buồn nôn.
Đến bàn chủ tiệc cô nhìn thấy đạo diễn Hồng cùng một vài diễn viên khá nổi tiếng đã xuất hiện trong trí nhớ.
Trình Phương vẫn tỏ ra rất thân thiết mà nắm tay cô giới thiệu cùng mọi người, dáng vẻ cô ta rất sành sỏi lõi đời.
Tần Tương khó chịu lặng lẽ rút tay ra, Trình Phương cũng không để ý lại đưa cô đến trước mặt một người đàn ông có dáng người hơi đậm, khuôn mặt có vẻ hiền lành.
Ông ta là Trần Minh chủ của công ty giải trí Minh Đại, một trong những công ty giải trí lớn thuộc top đầu của thành phố.
Trần Minh chính là nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim này, cũng là chủ tiệc tối nay.
Lão ta nhìn cô gái xinh đẹp vừa đi đến, trong mắt lóe lên một tia sáng khó phát hiện.
Tần Tương kiếp trước vốn sống trong toan tính cùng lừa dối, được rèn giũa hơn hai mươi năm.
Vậy nên cô nhạy cảm hơn người bình thường rất nhiều.
Từ lúc bước vào căn phòng này cô đã nhận ra ánh mắt dung tục, được bọc sau vẻ ngoài đạo mạo của hắn.
Cô cũng nhìn thấy được sự nhiệt tình khác thường của Trình Phương hôm nay.
Trong lòng thầm cảnh giác.
Cảm nhận được ánh mắt của Trần Minh cô bất giác cảm thấy chán ghét.
Kiếp trước cô làm đại tiểu thư tướng phủ, sau này lại là hoàng hậu cao cao tại thượng, nào đã bị ánh mắt nào nhìn một cách trần trụi như vậy.
Ngôn Tình Nữ Phụ
Trong lòng cảm thán cho thân phận hiện tại của mình, nhưng bây giờ cô đã là Tần Tương thì phải chấp nhận đối mặt.
Nghĩ vậy cô liền mở diễn xuất, nở ra một nụ cười đúng tiêu chuẩn chào hỏi Tần Minh cùng mọi người trong bữa tiệc.
Tất cả đàn ông trong bàn ăn đều rất nhiệt tình đáp lại cô, một cô gái xinh đẹp như vậy có người nào nỡ làm mặt lạnh cùng cô chứ.
Riêng Trần Minh nhìn thấy bộ dáng này của cô lại càng hưng phấn mà cười lớn.
Từ đầu đến cuối với ai cô đều một vẻ xã giao như một.
Cô tuy đang cười, vẻ mặt chân thành lại không thể bắt được một điểm đáng chê trách nào, nhưng lại khiến người ta có cảm giác cách xa ngàn dặm.
Trình Phương đã nhìn ra, Trần Minh có ý đồ khác cùng Tần Tương, cũng biết việc mà người kia giao phó có liên quan vị này, nhưng Tần Tương lại không thèm để ý đến khiến trong lòng cô ta thầm tức giận.
Vốn dĩ chỉ là một diễn viên kém nổi tiếng dưới chướng, nhận một vai phụ nhỏ nhoi mà thôi.
Hôm nay cô ta không cần đến cũng chẳng sao.
Nhưng lần này có người ủy thác công việc nên đành đi tới một chuyến.
Tần Tương đến muộn vốn đã có chút bất mãn, thấy thái độ bây giờ của Tần Tương thì lại càng khó chịu hơn.
Lúc này đột nhiên có một giọng nữ hơi chua vang lên.
- Cũng chỉ có đại mỹ nhân như cô Tần đây mới dám để ông chủ Trần đợi lâu thế này thôi nhỉ.
Tần Tương nhìn về phía phát ra âm thanh, cô ta là Lưu Mai là nữ chính của bộ phim lần phim này.
Trước khi đến cô cũng đã tìm hiểu qua về các diễn viên sẽ đóng chính trong phim, hơn nữa Lưu Mai cũng khá nổi tiếng nên khi nhìn thấy Tần Tương đã nhận ra cô ta.
Khuôn mặt này nếu ở kiếp trước còn chả đáng làm nô tỳ cho cô, vậy mà đến nơi này lại bị cô ta nói mỉa mai như vậy.
Tần Tương lần thứ hai trong ngày thầm thở dài trong lòng.
- Đúng là hổ xuống đông bằng không bằng chó.
Cô dù đã tự nói với bản thân rằng phải thích ứng với thân phận này, nhưng trong tâm tâm lại kiêu ngạo, không chịu cúi đầu trước một mụ đàn bà tầm thường như vậy.
Thế nên đối với sự mỉa mai của Lưu Mai cô chỉ nhếch miệng một cái rồi không thèm để ý.
Lưu Mai nhìn thấy lại càng muốn nổi đóa, Trần Minh thấy vậy vội cười hòa giải, lúc này cô ta mới yên lặng lườm Tần Tương một cái.
Tần Tương được Trình Phương cố ý bố trí ngồi cạnh Trần Minh khiến cô càng khó chịu, ánh mắt khi nhìn về phía Trình Phương tối lại.
Từ lúc bước vào phòng tiệc, Tần Tương cảm giác được sự bất an trong lòng càng lớn, cô chỉ muốn nhanh chóng xong việc rồi chuồn về.
Trần Minh ân cần đưa cho cô một ly nước trái cây, dáng vẻ rất săn sóc.
Nếu là một người khác chắc hẳn sẽ rất vui mừng, dù sao ông ta cũng là một ông lớn trong ngành, nếu được nâng đỡ chắc chắn sẽ tiến rất nhanh.
Nhưng Tần Tương lại chỉ thấy gai người ghê tởm hắn.
Cô nhận được một vai diễn phụ nhỏ trong một bộ phim của đạo diễn Hồng, có tên là "Một kiếp tương tư".
Vốn dĩ vai nhỏ như cô hôm nay không cần đến cũng chằng vấn đề gì, nhưng đột nhiên Trình Phương lại nhiệt tình như vậy.
Lúc này cô cũng đã nghĩ ra được sự nghi hoặc cùng bất an của bản thân từ đâu mà có.
Cô lục tìm trong trí nhớ khác trong đầu, phát hiện ra một đoạn ký ức.
Trước đây nguyên thân đã từng gặp Trần Minh nhưng lúc đó do bản tính nhút nhát hướng nội nên không hề phát hiện ra được ý đồ của hắn ta.
Vừa nghĩ đến đây thì đột nhiên trong người cô có một hơi nóng bốc lên, cô có chút choáng váng, tay nắm chặt góc bàn.
Tần Tương đã ý thức được có chuyện không tốt, vừa rồi cô đã sơ ý mà uống vào ly nước kia.
Lúc này hẳn đã bị bỏ dược rồi.
Đến thế giới này cô quá thảnh thơi rồi chăng.
Nên mới qua được một thời gian đã khiến cô dần bỏ qua cảnh giác cùng mọi thứ.
Cô quên mất lòng người thời đại nào cũng đều có những loại đê tiện thối nát cả.
Tần Tương nhân lúc bản thân còn tình táo mà nhanh chóng đi ra ngoài, trong đầu chỉ có một suy nghĩ là phải nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Cô bấm mạnh vào tay, cơn đau khiến bản thân tỉnh táo hơn.
Cô hoang mang cứ thế đi ra khỏi phòng tiệc, vô định bước về phía trước..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...