Hai Kiếp Làm Sủng Phi

Thấy Trịnh Chước vào, Tề Ngọc Yên vội vàng xông lên, nhào tới trước mặt nàng ta, quỳ xuống, dập đầu nói: “Hoàng hậu nương nương, thần thiếp cầu xin người trả lại Huyên nhi cho thần thiếp...” Chưa nói xong câu, đã khóc không ra tiếng.

Nhìn bộ dạng của Tề Ngọc Yên, Lý Cảnh ngây ra trong chốc lát, sau đó trong lòng tắc nghẹn. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, người con gái mình yêu thương, vì muốn có lại đứa con của mình, lại quỵ lụy cầu xin Trịnh Chước.

“Ôi, Tề quý phi, ngươi làm gì vậy? Ngươi đứng lên trước đi.” Thấy Lý Cảnh thay đổi sắc mặt, Trịnh Chước vội kéo ra một nụ cười, cúi người đỡ Tề Ngọc Yên, “Ngươi làm vậy, Hoàng thượng lại tưởng ta bắt nạt ngươi đó.”

Tề Ngọc Yên một mực không chịu đứng lên, khóc lóc khẩn cầu nói: “Hoàng hậu nương nương, thần thiếp van cầu người…”

Lời còn chưa dứt, Lý Cảnh tiến tới, kéo nàng đứng dậy: “Ngọc Yên, nàng không cần cầu xin cô ta, Trẫm sẽ đòi lại Huyên nhi cho nàng.”

Tề Ngọc Yên giật mình, ngẩng đầu nhìn Lý Cảnh, mắt sáng ngời: “Hoàng thượng nói thật sao?”

Lý Cảnh gật đầu: “Tất nhiên rồi.”

“Thần thiếp đa tạ Hoàng thượng.” Tề Ngọc Yên nắm chặt ống tay áo Lý Cảnh, vẻ mặt mong đợi.

Có được câu trả lời của Lý Cảnh, trong lòng nàng dấy lên niềm hi vọng.

Thấy tình cảnh này, Trịnh Chước cười lạnh, nhưng không nói gì.

Lý Cảnh quay sang, liếc nhìn Trịnh Chước, cố gắng để giọng mình nhẹ nhàng: “Hoàng hậu, tại sao cô muốn cướp con của Ngọc Yên?”

Trịnh Chước ngẩng đầu nhìn Hoàng đế, cười lạnh nói: “Hoàng thượng, tuy rằng Huyên nhi là do Tề Ngọc Yên sinh ra, nhưng thằng bé là con trai của Hoàng thượng. Thần thiếp là Hoàng hậu, là thê tử của Hoàng thượng. Con của Hoàng thượng, tất nhiên cũng là con của thần thiếp, tại sao thần thiếp không được nuôi dưỡng chứ?”

“Cô là mẹ cả của Huyên nhi, chuyện này không sai.” Lý Cảnh kiên nhẫn nói: “Nhưng cô chỉ là mẫu thân trên danh nghĩa. Trẫm vẫn chưa chấp thuận cô được bế Huyên nhi về Khôn Dương cung nuôi, cô dựa vào gì mà tự ý hành động?”

Trịnh Chước cũng không yếu thế, giọng lạnh lùng nói: “Hoàng thượng đừng quên, thần thiếp không được Hoàng thượng thương yêu, nhưng thần thiếp cũng là Hoàng hậu. Nếu là tần phi khác trong cung, bởi nàng ta không phải mẫu thân của hoàng tử, muốn nuôi con của người khác trên danh nghĩa của mình, đương nhiên phải được Hoàng thượng thông qua. Nhưng thần thiếp là Hoàng hậu, đương nhiên chính là mẫu thân của con Hoàng thượng, đón đứa bé về nuôi nấng, đâu cần Hoàng thượng chấp thuận.”

Nghe vậy, Tề Ngọc Yên biến sắc.

Lý Cảnh nghe xong, cũng lạnh lùng cười: “Hoàng hậu nói đón đứa bé của tần phi khác về thì không cần trẫm chấp thuận. Nhưng không biết Hoàng hậu có biết rằng, nếu như Trẫm dứt khoát không chấp nhận Hoàng hậu nuôi dưỡng Huyên Nhi dưới gối cô, Hoàng hậu định là thế nào?”

Nghe vậy, ánh mắt Trịnh Chước lay động.

Theo lý, nàng bế đứa bé tới, không thể không hỏi Lý Cảnh. Nhưng nếu Lý Cảnh nói rõ, không cho nàng lấy đứa bé này, nàng chắc chắn không thể chống lại Thánh ý.

Thấy Trịnh Chước tái nhợt mặt mày, á khẩu không trả lời được, Lý Cảnh lạnh giọng nói: “Hoàng hậu, bây giờ trẫm muốn ngươi giao trả Huyên nhi lại cho Tề phi nuôi!”

Tề Ngọc Yên vừa nghe, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm: “Thần thiếp cảm ơn Hoàng thượng.”

Trịnh Chước nhìn gương mặt lạnh tanh của Lý Cảnh và vẻ thoải mái của Tề Ngọc Yên, chỉ cảm thấy cả người có chút bí bức, trong một lúc không nói ra lời.

“Hoàng hậu, trẫm nói gì, cô có nghe thấy không?” Giọng Lý Cảnh càng thêm lạnh lùng.

Trịnh Chước ngẩn người nhìn Lý Cảnh, thân thể run rẩy. Nàng biết, Lý Cảnh không thích mình, cả đời sợ rằng không có cơ hội sinh lấy đứa con của chính mình. Nếu bây giờ trả đứa bé lại cho Tề Ngọc Yên, hi vọng cuối cùng của mình sẽ tan tành, thật sự trắng tay.

Thấy Trịnh Chước ngây ra như phỗng, Lý Cảnh nói thêm: “Nếu Hoàng hậu không chịu tự giao Huyên Nhi ra, vậy Trẫm sẽ phái người mang Huyên Nhi ra! Đến lúc đó, cô đừng trách Trẫm không giữ mặt mũi cho Hoàng hậu!”

“Hoàng thượng…” Trịnh Chước cũng không nhịn được nữa, nước mắt tuôn ra.


Người đàn ông này, từ nhỏ đã thích chàng, xin phụ mẫu và dì giúp đỡ, rốt cuộc được gả cho chàng như ý nguyện, chàng lại chán ghét mình đủ đường. Vốn tính có thể nuôi nấng Lý Huyên trên danh nghĩa, mình có cái để dựa vào, chàng lại tuyệt tình tuyệt nghĩa với mình như thế, đến yêu cầu nhỏ nhoi này cũng không đồng ý. Sớm biết vậy, lúc trước đừng tiến cung, tuy không thể gả cho người trong lòng, nhưng được hai nhà Trịnh – Tiêu che chở, chắc chắn cuộc sống sung sướng hơn hiện giờ gấp trăm lần.

“Hoàng hậu muốn nói gì nữa không?” Hoàng đế hỏi.

“Hoàng thượng, dù Hoàng thượng không thích thần thiếp, nhưng dẫu sao thần thiếp cũng làm phu thê bốn năm với Hoàng thượng. Chẳng lẽ lòng Hoàng thượng, chưa từng dành chút tình cảm cho thần thiếp ư?” Trịnh Chước nức nở nói.

Lý Cảnh quay đầu trông thấy một Trịnh Chước yếu đuối trước mặt mình, sửng sốt một lúc. Lại nói, dù sao Trịnh Chước cũng là biểu muội của mình, hơn nữa gả cho mình đã nhiều năm, tuy bình thường mình không thích tính cách của nàng ta, nhưng không có tình yêu, cũng có vài phần tình thân.

Nghĩ đến đây, Lý Cảnh thở dài một hơi, nói: “Như này, ta cũng không phải không muốn giữ vài phần tình cảm cho Hoàng hậu. Nếu Hoàng hậu tự mình giao Huyên Nhi ra, không truy cứu việc này nữa.  Vừa rồi cô cũng nói, cô vốn là mẹ cả của Huyên Nhi, tự mình nuôi nấng hay không cũng không quan trọng. Nhưng Ngọc Yên thì khác, Huyên Nhi là nàng ấy dùng tính mạng để đổi lấy, huyết thống thân tình đương nhiên không cần nhắc tới, ngươi nên tự mình giao trả Huyên Nhi cho nàng ấy mới đúng.”

Nói đến cùng, vẫn là muốn nàng trả đứa bé lại cho Tề Ngọc Yên. Trịnh Chước ngừng khóc, lạnh lùng cười, nói: “Nếu thần thiếp không giao?”

“Trẫm nói, việc này không phải theo cô.” Lý Cảnh nghiêm mặt, lạnh giọng nói.

“Nếu Hoàng thượng nhất định bức ép thần thiếp, vậy xin Hoàng thượng cùng thần thiếp tới gặp mẫu hậu, mời mẫu hậu tới xem xét phân xử.” Trịnh Chước nói.

Lý Cảnh giật mình, nhíu mày.

Đi gặp Tiêu Thái hậu? Bà đương nhiên sẽ nghiêng về Trịnh Chước. Nghĩ đến đây, hắn lắc đầu, lạnh nhạt nói: “Việc nhỏ này, không cần phiền mẫu hậu. Cô mau bế Huyên Nhi ra.”

“Thần thiếp muốn gặp mẫu hậu.” Trịnh Chước kêu lên.

Thấy Trịnh Chước vẫn ngu muội không linh lợi, Lý Cảnh cũng bực, không nói với nàng ta nữa mà nói với Thường Hải: “Thường Hải, gọi vài người, lục soát sau điện của Hoàng hậu, nhất định phải mang tiểu hoàng tử ra.”

Sai người xông vào nội cung Hoàng hậu, đây chính là coi thường Hoàng hậu. Thường Hải sửng sốt một lúc.

“Sao vẫn chưa đi hả?” Lý Cảnh hỏi Thường Hải.

Thường Hải nâng mắt, thấy vẻ mặt Lý Cảnh mất bình tĩnh, đáp vội: “Tiểu nhân đi ngay ạ.” Nói xong liền ra ngoài gọi người chuẩn bị tiến vào phía trong cung của Hoàng hậu.

“Hoàng thượng, người không thể đối xử như thế với thần thiếp!” Trịnh Chước thấy Lý Cảnh không gặp Thái hậu, trái lại sai người xông vào tẩm cung của mình, trong lòng quýnh lên, hét lớn với đám cung nhân trong điện, “Bản cung là Hoàng hậu Đại Hiên, ai dám xông vào nội cung của bản cung? Không sợ bản cung đánh chết các ngươi hả?”

Cung nhân vừa nghe, có chút ngần ngừ.

“Lời Trẫm nói, chẳng lẽ không bằng Hoàng hậu?” Giọng nói lạnh lùng của Lý Cảnh truyền tới, “Sống chết của các ngươi, nằm trong tay Hoàng hậu, hay là tay Trẫm hả?”

Nhìn thấy ánh mắt âm lãnh của Lý Cảnh, tất cả cung nhân đều hoảng sợ. Nếu phải chọn giữa Hoàng đế và Hoàng hậu, ai cũng hiểu được nên đứng về phía nào.

Mọi người vội hành lễ với Lý Cảnh, đáp: “Tiểu nhân đi ngay!” Rồi tính đi về phía nội cung.

Đúng lúc này, chợt nghe thái giám hô vang: “Thái Hậu giá lâm!”

Người trong ngoài điện sửng sốt. Hoàng đế lớn hơn Hoàng hậu, nhưng Thái hậu lại là mẹ của Hoàng đế, việc này nói không chừng có chuyển biến, những người đang xông về phía nội cung dừng lại bước chân.

Trịnh Chước nghe thấy Tiêu thái hậu tới, biết cứu tinh của mình đã đến, vội kêu khóc: “Mẫu hậu cứu con!” Sau đó chạy về phía cửa điện.

Tề Ngọc Yên rét lạnh trong lòng.


Cho dù kiếp trước hay kiếp này, Tiêu Thái hậu đối với Trịnh Chước ra sao, Tề Ngọc Yên hiểu rất rõ. Giờ, Tiêu Thái hậu tới Khôn Dương cung, xem ra mình muốn Huyên Nhi trở về, e không dễ dàng.

Nghĩ đến đây, nàng ngẩng đầu nhìn Lý Cảnh, chỉ thấy sắc mặt hắn cũng hơi biến.

Dù sao Tiêu Thái hậu cũng là mẫu thân chàng, nếu như bà dùng địa vị Thái hậu áp chế Lý Cảnh, sợ chàng cũng bất lực?

Lúc này, trong lòng Tiêu thái hậu có chút hỗn loạn. Bà vốn định thuyết phục Lý Cảnh trước, rồi mới để Trịnh Chước dùng danh nghĩa của mình nhận nuôi Lý Huyên. Ngờ đâu, Trịnh Chước nóng lòng, tự chủ trương, tối qua sau khi mang Lý Huyên tới tiệc đầy tháng, bèn nhân cơ hội giữ thằng bé lại Khôn Dương cung. Bà biết, chưa giải thích rõ với Lý Cảnh và Tề Ngọc Yên, bọn họ ắt sẽ không đồng ý.

Buổi sáng, lúc Tề Ngọc Yên tìm tới Khôn Dương cung xảy ra tranh cãi, Tiêu Thái hậu đã biết. Chỉ là, khi đó bà vẫn chưa muốn ra tay, nghĩ để xem Trịnh Chước có thể tự mình xử lý tốt không. Sau nghe nói Lý Cảnh vội vàng từ Sùng Tâm điện tới Khôn Dương cung, bà biết Trịnh Chước chắc chắn không có cách khống chế thế cục, nên nhanh chóng tới Khôn Dương cung.

Quả nhiên, bà vừa tiến vào điện, đã thấy Trịnh Chước khóc lóc nhào tới, gào to: “Mẫu hậu cứu con!”

Tiêu Thái hậu vội đỡ Trịnh Chước lên, nhìn nàng đầm đìa nước mắt, không khỏi nhíu mày, nói: “A Chước, tại sao con lại thế này? Bộ dạng của Hoàng hậu Đại Hiên đâu?”

“Mẫu hậu, Hoàng thượng bức ép nhi thần.” Trịnh Chước nức nở nói.

“Hửm?” Tiêu Thái hậu nâng mắt nhìn Lý Cảnh hỏi, “Không biết Hoàng đế làm gì Hoàng hậu, dồn ép Hoàng hậu thành ra bộ dạng như này?”

“Mẫu hậu.” Lý Cảnh tiến lên hành lễ, “Nhi thần chẳng qua bảo Hoàng hậu giao Huyên Nhi ra thôi.”

“Giao Huyên Nhi?” Tiêu Thái hậu nâng mắt quét xung quanh, sau đó làm bộ như không hiểu hỏi, “Huyên Nhi làm sao? Xảy ra chuyện gì?”

“Thái hậu.” Tề Ngọc Yên bước tới trước, rưng rức nói: “Hôm qua vốn là ngày đầy tháng của Huyên Nhi, buổi tối Hoàng thượng mở tiệc ăn mừng cho Huyên Nhi, Hoàng hậu đến cung thần thiếp, sau khi đón Huyên Nhi tới Nhạc Xương điện, chẳng thấy trả thằng bé về. Hôm nay thần thiếp tới Khôn Dương cung đón Huyên Nhi, Hoàng hậu lại không chịu giao trả Huyên Nhi cho thần thiếp.”

Nói tới đây, Tề Ngọc Yên đã khóc nghẹn.

Lý Cảnh tới bên nàng, ôm chặt lấy bả vai nàng, khẽ giọng an ủi: “Ngọc Yên, đừng khóc. Huyên Nhi sẽ trở về mà.”

Tề Ngọc Yên lau mắt, thu lệ, rồi nức nở nói: “Thái hậu, Huyên Nhi là do thần thiếp sinh, thần thiếp không thể rời xa Huyên Nhi, kính xin Thái hậu làm chủ cho thần thiếp, để Hoàng hậu trả Huyên Nhi lại cho thần thiếp.”

Tiêu thái hậu nghe Tề Ngọc Yên thuật lại, nhíu mày, như thể đang suy nghĩ điều gì đó.

“Mẫu hậu, bình thường Hoàng hậu nghe lời người nhất. Người bảo nàng ta tốt nhất nên giao Huyên Nhi ra, bằng không, đừng trách Trẫm không khách khí với nàng ta!” Lý Cảnh lạnh mặt nói.

“Gì cơ?” Tiêu Thái hậu nâng mày, nhìn Lý Cảnh, lạnh lùng cười, nói: “Hoàng đế chuẩn bị không khách khí với Hoàng hậu như nào?”

“Đương nhiên là sai người vào trong nội cung Hoàng hậu, tìm Huyên Nhi.” Lý Cảnh đáp.

“Sai người tiến vào nội cung?” Tiêu Thái hậu mặt lạnh, trách cứ Lý Cảnh: “Đường đường là Hoàng đế lại phái người lục soát nội cung Hoàng hậu, truyền ra rồi, người đời còn tưởng Hoàng hậu làm ra loại chuyện thất đức nào, con bảo thiên gia còn mặt mũi nào nữa?”

“Nếu nàng ta không giao ra Huyên Nhi, chẳng lẽ nhi thần không được tra tìm?” Lý Cảnh tức giận nói.

Tiêu Thái hậu không đáp lời Hoàng đế, mà quay mặt sang Trịnh Chước hỏi: “Hoàng hậu, vì sao con không giao Huyên Nhi cho Tề quý phi?”

Trịnh Chước trả lời: “Hồi mẫu hậu, hôm qua nhi thần mang theo Huyên Nhi tới Nhạc Xương điện tham gia tiệc đầy tháng, rất mến Huyên Nhi, không nỡ để thằng bé rời nhi thần, nên muốn giữ thằng bé lại Khôn Dương cung tự mình nuôi nấng.”


“Hoàng hậu nương nương, Huyên Nhi là con của thần thiếp, người không thể cướp thằng bé khỏi thần thiếp.” Tề Ngọc Yên nói.

“Nhưng thằng bé cũng coi như là nhi tử của bản cung, sao bản cung không được nuôi nó?” Trịnh Chước quay sang, lạnh giọng với Tề Ngọc Yên.

“Không phải!” Tề Ngọc Yên quýnh quáng, kêu lên: “Huyên Nhi là con của thần thiếp, không phải con của Hoàng hậu nương nương!”

“Tề quý phi, lời ngươi nói sai rồi.” Tiêu thái hậu nhíu mày nói: “A Chước là Hoàng hậu, là mẹ cả của Huyên Nhi, nói cách khác, nàng mới là mẫu thân theo lễ pháp của Huyên Nhi.”

Nghe Tiêu thái hậu nói vậy, Tề Ngọc Yên giật mình.

Thái hậu thiên vị Hoàng hậu, vốn nằm trong dự liệu, Tề Ngọc Yên cũng không dám tranh luận cùng bà, liền cắn môi, không dám lên tiếng.

“Trịnh Chước đúng là mẹ cả của Huyên Nhi.” Lý Cảnh ở bên trầm giọng nói, “Nhưng dù sao Ngọc Yên cũng là mẹ đẻ của Huyên Nhi, sao nàng ta lại tự tiện cướp Huyên Nhi khỏi Ngọc Yên chứ?”

“A Chước muốn nuôi Huyên Nhi bên mình, có gì là không thể?” Tiêu Thái hậu nâng mắt hỏi.

Nghe vậy, Lý Cảnh kinh ngạc: “Mẫu hậu, người…”

Tiêu Thái hậu nói: “Cảnh nhi, nói thế nào A Chước cũng là Hoàng hậu của con, đương nhiên là mẹ của Huyên nhi rồi. Mặc dù không phải tự sinh, theo tông pháp, A Chước là mẫu thân chân chính còn hơn cả mẹ đẻ Tề Ngọc Yên, nhận nuôi Huyên Nhi dưới gối A Chước, thuận tình thuận lý sẽ chẳng có ai nói gì được! Nói khó nghe một chút, chẳng qua A Chước chỉ mượn cái bụng của Tề Ngọc Yên một thời gian, rồi đón đứa bé về tự mình nuôi nấng, có gì không được?”

“Mẫu hậu, người muốn giao Huyên Nhi cho Trịnh Chước nuôi nấng?” Lý Cảnh tỏ vẻ không dám tin.

“Tất nhiên.” Tiêu Thái hậu gật đầu, “A Chước theo con bốn năm, con cũng chẳng cho nàng sinh con, con bảo nàng phải làm sao đây? Nếu nàng thích Huyên Nhi, thì cứ cho nàng Huyên Nhi, cũng cho nàng cái để dựa dẫm.”

“Nhưng Ngọc Yên muốn tự mình nuôi nấng Huyên Nhi.” Lý Cảnh nói, “Nhi thần cũng cảm thấy, Huyên Nhi là do chính Ngọc Yên sinh ra, giao Huyên Nhi cho Ngọc Yên nuôi nấng là tốt nhất.”

Tiêu Thái hậu liếc Tề Ngọc Yên, thấy sắc mặt nàng trắng bệch. Bà biết mình và Trịnh Chước cướp con như vậy, vốn không phải việc tốt lành gì, trong lòng cũng dao động, dịu dàng nói với Tề Ngọc Yên: “Ngọc Yên à, con với Hoàng đế còn trẻ, Hoàng đế lại sủng ái con như thế, nếu như con thật sự thích con trẻ, sinh thêm đứa nữa là được, cần gì tranh giành Huyên Nhi với Hoàng hậu.”

Rõ ràng là Hoàng hậu cướp con trai mình, vào miệng Tiêu Thái hậu lại thành mình tranh giành cùng Hoàng hậu.

Tề Ngọc Yên chỉ cảm thấy cả người lạnh toát.

“Thái hậu…” Một lúc sau, Tề Ngọc Yên mới ngẩng đầu, nhìn Tiêu Thái hậu, ngập nước mắt, “Huyên Nhi là thần thiếp liều mạng mới sinh ra, là khúc thịt rơi từ người thần thiếp, cướp Huyên Nhi khỏi thần thiếp, như khoét tim thần thiếp, cắt thịt thần thiếp. Thái hậu, người cũng làm mẫu thân, người càng nên thông cảm cho thần thiếp, cớ sao người có thể làm ra chuyện chia rẽ cốt nhục thần thiếp?”

“Ngọc Yên, ai gia đã nói rất rõ, ngươi cũng phải biết điều hiểu lẽ mới nên.” Tiêu thái hậu chân thành nói.

“Thần thiếp không cần biết điều hiểu lí lẽ!” Khuôn mặt Tề Ngọc Yên đã ràn rụa nước mắt, “Thần thiếp chỉ cần Huyên Nhi!”

Thấy Tề Ngọc Yên không chịu nghe lời, Tiêu Thái hậu lại nghiêm mặt, nói: “Trưởng là lớn nhất, việc này không phải do ngươi!”

Thấy Tề Ngọc Yên ràn rụa nước mắt, Lý Cảnh đau lòng không thôi, liền nói với Tiêu Thái hậu: “Mẫu hậu, nếu nhi thần nhất định muốn trả Huyên Nhi về lại cho Ngọc Yên thì sao?”

“A Chước là Hoàng hậu, theo lễ pháp, A Chước nhận nuôi Huyên nhi không có gì sai cả.” Tiêu Thái hậu lạnh giọng nói, “Hoàng đế dựa vào cái gì muốn A Chước giao giả Huyên nhi!”

Thấy mẫu thân thiên vị Trịnh Chước chằm chặp, Lý Cảnh cũng có chút tức giận, cười lạnh nói: “Vậy nếu như nàng ta không phải Hoàng hậu, Huyên Nhi sẽ trả lại Ngọc Yên đúng không?”

Lời vừa ra, Tiêu Thái hậu, Trịnh Chước đều biến sắc.

Sau một lúc, Tiêu Thái hậu mới hỏi: “Ý Hoàng đế là muốn phế Hoàng hậu ư?”

Lý Cảnh lạnh lùng nhìn Tiêu Thái hậu, nhưng không mở miệng.

“Hoàng hậu cũng không phải tần phi, chỉ cần Hoàng đế thích là lập. Sắc phế Hoàng hậu, chính là đại sự quốc gia, phải do trọng thần trong triều sau khi bàn bạc mới có thể quyết định. Nếu A Chước không có lỗi mà bị phế, Hoàng đế phải đối mặt thế nào với vấn hỏi của trọng thần trong triều?”

“Chẳng lẽ bởi vì nàng ta là Hoàng hậu, thì bắt Ngọc Yên chịu oan ức này sao?” Lý Cảnh nói, “Nhi thần cũng không cần nàng ta làm gì cả, chỉ bảo nàng ta trả lại Huyên Nhi cho Ngọc Yên mà thôi.”


Nghe nhi tử nói vậy, lửa giận trong lòng Tiêu Thái hậu càng dữ dội. Bây giờ chuyện lớn thành như vậy, nếu Trịnh Chước bị thuyết phục dao động, bị bắt giao Huyên Nhi ra, sau này trước mặt Tiêu Ngọc Yên còn uy thế nào nữa. Bà là mẹ chồng kiêm dì, hôm nay nhất định phải cho Tề Ngọc Yên hiểu rõ, không phải được Hoàng đế sủng ái, là không cần biết chủ mẫu trong cung này là ai.

Nghĩ đến đây, Tiêu Thái hậu cười lạnh: “Hóa ra Hoàng đế không nỡ để Tề quý phi chịu oan ức.” Nói tới đây, Tiêu Thái hậu lạnh lùng lia qua Tề Ngọc Yên, rồi quay mặt lại, nói với Lý Cảnh, “Coi như hiện tại Tề Ngọc Yên là quý phi, nói cho cùng cũng chỉ là một thiếp thất mà thôi. Hoàng đế vì Tề Ngọc Yên mà gây khó dễ cho A Chước, thậm chí phế bỏ A Chước, đây chính là sủng thiếp diệt thê! Đây cũng là tội lớn trong dân gian! Nếu Hoàng đế có đức hạnh như vậy, để cho dân chúng thiên hạ biết, nên giải quyết ra sao đây?”

Nghe vậy, Lý Cảnh mở miệng, nhưng không thốt ra được lời nào.

“Được rồi, việc này sẽ do ai gia quyết định!” Tiêu Thái hậu cũng không nói nhiều, bấy giờ vỗ tay nói, “Từ giờ Huyên Nhi sẽ được nuôi dưỡng trên danh nghĩa Hoàng hậu, là trưởng tử của Hoàng đế, sau này không liên quan tới Tề quý phi!”

Trịnh Chước vui mừng khôn xiết nói: “Tạ mẫu hậu đã làm chủ cho nhi thần.”

“Mẫu hậu, nhi thần có ý kiến!” Lý Cảnh lên tiếng.

Tiêu Thái hậu liếc nhìn Lý Cảnh, nói: “Nếu Hoàng đế nhất quyết muốn làm ra loại chuyện sủng thiếp diệt thê, ai gia nghĩ, chắc không sợ rước thêm tội danh bất hiếu nhỉ.”

Vẻ mặt Lý Cảnh cứng ngắc, mím chặt môi.

Tề Ngọc Yên thấy thế, lòng rét lạnh. Nàng biết, nếu như ngay cả Lý Cảnh cũng không thể giữ Huyên Nhi lại bên mình, trên đời sẽ không ai giúp được mình nữa.

Nghĩ đến đây, Tề Ngọc Yên thảm thương nhìn Lý Cảnh, nước mắt vốn đã ngừng lại chảy ra: “Hoàng thượng…”

Nghe thấy tiếng Tề Ngọc Yên, Lý Cảnh giật mình, sau đó quay mặt lại, nhìn nàng một lúc nhưng không nói ra lời nào. Hắn muốn đòi Huyên Nhi lại cho nàng, nhưng hiện giờ Thái hậu lấy lễ pháp, lấy đạo hiếu tới đè hắn, khiến hắn không còn lời nào chống đỡ. Hắn càng cảm thấy hổ thẹn với Tề Ngọc Yên hơn.

Lúc này đây, Tề Ngọc Yên thất vọng khổ sở cùng cực.

Là Huyên Nhi đó!

Chính là Huyên Nhi mà mình chưa từng bảo vệ thật tốt, bị người làm hại đó!

Hiện tại mình cứ như vậy, trơ mắt nhìn con lại một lần nữa bị người ta đoạt khỏi tay mình!

Nàng biết, Trịnh Chước không thích mình, nàng không tin nàng ta sẽ thật lòng đối xử tốt với Huyên Nhi của mình. Nàng ta đoạt Huyên Nhi đi, chẳng qua là coi thằng bé là công cụ để củng cố địa vị Hoàng hậu của bản thân mà thôi.

Nghĩ đến đây, nàng giật mình. Nếu như nàng ta có con của chính mình, phải chăng nàng ta sẽ không cần tới Huyên Nhi nữa?

Tề Ngọc Yên do dự chốc lát, sau đó gian nan mở miệng: “Hoàng hậu nương nương, ngài muốn nhận nuôi Huyên Nhi bên người, chỉ bởi vì mình không có con. Nếu như Hoàng hậu nương nương tự mình sinh ra trai trưởng, có phải sẽ trả Huyên Nhi lại cho thần thiếp?”

Tề Ngọc Yên vừa dứt lời, Trịnh Chước và Tiêu Thái hậu đều sửng sốt.

Lý Cảnh trợn lớn mắt, kéo Tề Ngọc Yên tới bên mình, nhìn chằm chằm vào nàng, lạnh giọng nói: “Ngọc Yên, nàng nói vậy là ý gì?”

Tề Ngọc Yên cắn răng, cúi đầu với Lý Cảnh, nói: “Thần thiếp cầu xin Hoàng thượng, để cho Hoàng hậu sinh ra đích tử của chính mình, trả lại Huyên Nhi cho thần thiếp.

Nghe vậy, Lý Cảnh kinh sợ vô cùng, từ trên cao nhìn xuống Tề Ngọc Yên, trong lòng sóng lớn ngất trời. Nàng lại bảo mình đi tìm nữ nhân khác, trong lòng bực tức khó nhịn tới cực điểm.

Sau môt lúc, hắn mới cắn răng nói: “Tề Ngọc Yên, nàng lại muốn ta…”

Lúc này, Tề Ngọc Yên đã ngã xuống dưới đất, nước mắt chảy ròng ròng. Không phải không yêu chàng, trong lòng cũng chẳng dễ chịu gì cho cam, nhưng vì Huyên Nhi, nàng có thể buông bỏ mọi thứ. Nếu như hiện giờ đứa bé mình sinh không phải Huyên Nhi, có lẽ nàng khóc ầm một trận rồi sẽ nhận mệnh, nhưng Huyên Nhi, kiếp này nàng sẽ không để con rời xa khỏi mình. Chẳng sợ từ giờ thất sủng cô độc, nàng cũng nhận, nàng chỉ cần cùng Huyên Nhi hai mẹ con sống một cuộc sống bình thản là đủ.

“Thần thiếp cầu xin Hoàng thượng thương xót!” Nàng nức nở nói, “Thần thiếp chỉ muốn con mình.” Nói xong nàng áp trên mặt đất, khóc thảm thiết.

Nhìn bộ dạng thương tâm muốn chết của Tề Ngọc Yên, Lý Cảnh đau lòng khôn tả. Tuy rằng sau khi từ Thái Sơn trở về, cũng bởi mấy lần Tề Ngọc Yên ghen tuông mà giận lẫy với mình, hắn từng cho rằng cuối cùng trong lòng nàng đã có mình, nhưng hiện giờ nàng bảo mình sinh con cùng với Trịnh Chước, hắn không còn xác định nổi địa vị của hắn trong lòng nàng nữa.

Nhưng dù bản thân không thể xác định tâm tư của nàng, nhưng lòng mình, hắn biết rõ. Cho tới nay, trong lòng hắn chỉ có duy nhất nàng. Nữ nhân hắn muốn, cũng chỉ có một mình nàng.

Hắn cũng hiểu, Trịnh Chước bất chợt ra tay cướp con khiến nàng hoảng loạn, mẫu thân yêu con vốn là thiên tính. Vì muốn đòi lại đứa con nên nàng mới như vậy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui