Hai Kiếp Làm Sủng Phi

Tề Ngọc Yên bỗng cảm thấy hơi căng thẳng.

Nàng nâng mắt, nhìn vào bên trong buồng, bóng một người cao gầy mờ ảo trong ánh đèn, dường như có vầng sáng hắt ra từ trên người hắn. Thân ảnh kia vừa quen thuộc, lại vừa xa lạ, nhìn khiến mắt nàng có chút nóng lên.

Lúc này, Lý Cảnh mặc thường phục bằng vải lanh màu vàng phớt đỏ, đứng bên bàn, tay cầm bút, đang viết chữ trên giấy Tuyên Thành.

Tề Ngọc Yên biết thói quen này của hắn. Mỗi khi tâm trạng của hắn không tốt thường thích đi luyện chữ. Hắn hay nói, luyện chữ có thể tĩnh tâm. Trong lúc đưa từng nét bút, tâm trạng sẽ từ từ bình tĩnh trở lại. Sau này, lúc tâm tình không yên, nàng cũng thích luyện chữ tĩnh tâm.

Chỉ là, bây giờ Lý Cảnh, mặc dù dưới ngòi bút là rồng bay phượng múa, nhưng hai chân mày luôn khóa chặt lại với nhau. Xem ra, lần luyện chữ này không thể khiến cho tâm trạng của hắn ổn định trở lại được.

Tề Ngọc Yên từ từ bước tới, nhẹ nhàng thi lễ với Lý Cảnh: “Tần thiếp Tề Ngọc Yên, gặp qua Hoàng thượng.”

Tay Lý Cảnh dừng lại, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, nhìn lướt qua Tề Ngọc Yên, nhàn nhạt nói: “Ừ, Tề quý nhân đã tới.” Sau đó lại cúi đầu tiếp tục tập trung tinh thần lên tờ giấy, không để ý tới nàng.

Tề Ngọc Yên cứ vậy mà bị hắn gạt sang một bên.

Nàng cắn môi. Nàng biết, Lý Cảnh đang đứng trước mặt mình, không phải Lý Cảnh sủng ái mình, cho phép mình tùy tiện làm bậy ở kiếp trước. Nhìn vẻ mặt âm trầm của hắn ở trước mặt mình, một cảm giác bức bách chưa từng có đột ngột nảy nòi trong lòng Tề Ngọc Yên, cảm giác này khiến cho nàng có chút khó chịu, như thể tay chân không biết nên đặt ở đâu.

Nhớ tới Thường Hải gọi mình tới để nghiền mực cho Lý Cảnh, Tề Ngọc Yên liền ngẩng đầu nhìn về phía bàn. Vừa nhìn, lại khiến nàng sửng sốt. Bên trong nghiên mực có mực nước, có vẻ chẳng cần người tới nghiền mực giúp hắn, vậy Thường Hải gọi mình đến làm gì?


Nhìn Lý Cảnh thản nhiên viết chữ, cũng chẳng hề để ý tới mình, nhưng nàng không thể cứ đứng đực ra ở đây như vậy chứ? Nàng đắn đo một hồi, rồi nói với Lý Cảnh: “Không biết Hoàng thượng gọi tần thiếp tới là có phân phó gì?”

“A.” Lý Cảnh nghe được lời của nàng, tựa hồ sực nhớ ra điều gì, dừng bút, nói với Tề Ngọc Yên: “Vậy ngươi giúp ta nghiền mực…” Lúc nói, khóe mắt hắn bỗng nhìn thoáng qua mực bên trong nghiên còn đầy, hắn dừng lại một lát, ngẩng đầu, cười như không nói với Tề Ngọc Yên: “À, tâm trạng bây giờ của trẫm không được tốt, ngươi có cách nào giúp trẫm vui lên không?”

Nghe Lý Cảnh nói như vậy, Tề Ngọc Yên ngỡ ngàng. Đương nhiên nàng biết nguyên nhân khiến tâm trạng hắn không tốt, nhưng mình cũng không thể rửa sạch mặt tới gặp chàng chứ? Đó không phải chính là kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao? Nhưng muốn mình giúp chàng vui, mình còn cách nào nữa? Nghĩ tới đây, nàng cười khổ một tiếng, lắc đầu, nói: “Hoàng thượng đến luyện chữ cũng không thể ổn định lại tâm tình, tần thiếp ngu dốt, sao có thể nghĩ ra biện pháp giúp hoàng thượng vui vẻ được chứ?”

Lý Cảnh ngẩng đầu, mắt lạnh liếc qua nàng, nói: “Tề quý nhân, ngươi làm tần phi của Trẫm, làm Trẫm vui không phải bổn phận của ngươi ư?”

Tề Ngọc Yên giật mình, sau đó cúi đầu, rũ mắt nói: “Hồi Hoàng thượng, thứ lỗi cho tần thiếp ngu dốt, quả thật không nghĩ ra cách nào giúp Hoàng thượng vui cả.” Nàng nghĩ nói như vậy, không chừng Lý Cảnh sẽ tức giận mà đuổi mình về, sau đó không bao giờ muốn mình nữa.

Không ngờ Lý Cảnh nghe Tề Ngọc Yên nói, lại không bực tức như ý. Hắn nghiêng đầu, liếc nhìn Tề Ngọc Yên, bên môi mang theo ý cười trêu đùa, hỏi: “Vậy ngươi biết cái gì?”

Tề Ngọc Yên cúi đầu, sau đó nói: “Hồi hoàng thượng, tần thiếp cầm kì thư họa, mỗi thứ biết một chút.” Những điều này lúc trước tuyển phi có bẩm báo qua, không thể giấu được.

“Được, vậy ngươi gảy một khúc cho trẫm nghe.” Lý Cảnh nói.

Tề Ngọc Yên ngẩn người, sau đó cúi đầu trả lời: “Dạ. Nhưng mà tần thiếp vội vàng đến đây nên không kịp mang theo cầm, xin Hoàng thượng cho phép tần thiếp quay về lấy cầm.”

“Sao lại làm phiền Tề quý nhân tự mình lấy chứ, ngươi bảo Thường Hải sai người mang tới là được.” Lý Cảnh nói.


“Dạ.” Tề Ngọc Yên lên tiếng, xoay người tới bên cạnh cửa, vén màn lên, nói với Thường Hải đang đứng ngoài cửa: “Thường công công, làm phiền ngươi sai người tới chỗ ta, nói với thị nữ Trúc Vận một lời, bảo em ấy đưa cầm tới cho ta.”

“Tề quý nhân, xin chờ một lát. Tiểu nhân sẽ sai người đi báo cho Trúc Vận cô nương ngay.” Thường Hải vội vàng đáp.

“Được.” Tề Ngọc Yên gật đầu, sau đó buông màn xuống, đi trở về.

Lý Cảnh tiếp tục múa bút vẩy mực trước bàn.

Thấy Tề Ngọc Yên trở về, Lý Cảnh hơi nâng mắt, thấy Tề Ngọc Yên chăm chú nhìn mình viết chữ, liền hỏi: “Tề quý nhân thấy chữ này Trẫm viết như thế nào?”

Thầy của Lý Cảnh xuất thân từ thế gia Lâm Toại chuyên thư pháp, đương nhiên chữ viết rất đẹp. Kiếp trước hai người sớm tối bên nhau, dĩ nhiên Tề Ngọc Yên quá quen thuộc nét chữ của Lý Cảnh, liếc mắt liền nhận ra nét chữ hôm nay của hắn khác với ngày thường.

Nàng ngẩng đầu, nhìn Lý Cảnh một lúc rồi yếu ớt cười nói: “Chữ của Hoàng thượng, mạnh mẽ tuyệt hảo, đương nhiên không thể so sánh với người thường. Chỉ là nét chữ hôm nay…” Nói tới đây, Tề Ngọc Yên dừng một lát.

“Chỉ là sao?” Lý Cảnh nâng mắt hỏi.

Tề Ngọc Yên cười cười, từ tốn nói: “Chỉ là nét chữ của hoàng thượng ngày hôm nay thoạt nhìn không trầm ổn như ngày thường, có chút hơi dữ dội.”


Nghe vậy, Lý Cảnh ngẩn ra, yên lặng nhìn Tề Ngọc Yên.

Tề Ngọc Yên thấy sắc mặt của Lý Cảnh thay đổi, trong lòng hoảng hốt, vội nói: “Tần thiếp đã nói quá phận, xin Hoàng thượng thứ tội.”

Lý Cảnh nhìn chằm chằm vào Tề Ngọc Yên một lúc, sau đó cười khổ một tiếng, nói: “Ngươi sai gì chứ? Tâm trạng ta không tốt, tự nhiên chữ viết cũng hơi mạnh.”

Tuy Tề Ngọc Yên biết nguyên nhân khiến tâm trạng của hắn không tốt, nhưng lúc này cũng chỉ có thể làm bộ không biết gì, cười nhẹ nói: “Không biết Hoàng thượng buồn phiền vì chuyện gì? Tần thiếp chỉ hận không thể san sẻ giùm Hoàng thượng.”

Lý Cảnh ngẩn ra một lúc, rốt cuộc than nhẹ, nói: “Trẫm đang tìm một người. Tìm hơn nửa năm rồi vẫn chưa có tin tức gì. Trẫm nghĩ tới có lẽ cả đời cũng không thể tìm được nàng, trong lòng có chút phiền muộn.”

Tề Ngọc Yên nghe thấy Lý Cảnh nói như vậy, trong lòng nhảy dựng lên, sau đó chột dạ hỏi: “Không biết, người Hoàng thượng muốn tìm là ai ạ?”

Lý Cảnh liếc nàng, như sực nhớ ra gì đó, ngước lên hỏi: “Tề quý nhân, ngươi cũng là nữ tử, ngươi nói xem, nếu một nữ tử được một nam tử ra tay cứu giúp, nàng ta chẳng những không cảm tạ nam tử này, ngược lại còn nghĩ cách bỏ rơi nam tử, như thế là sao?”

Nghe Lý Cảnh nói, mặt Tề Ngọc Yên nóng bừng. Cái gì gọi là không cảm tạ chàng? Nàng nhớ rõ lúc đó mình đã nhiều lần cảm ơn chàng. Về phần vì sao bỏ rơi chàng, sao dám nói ra nguyên do cho chàng chứ?

Tề Ngọc Yên ngừng một chút, sau đó khiếp sợ nói: “Tần thiếp cho rằng, có lẽ hành vi của nam tử này, khiến vị nữ tử cảm thấy, nam tử này có suy nghĩ… không đứng đắn với cô, khiến nữ tử ấy sợ mình vừa ra hang hổ, lại tiến ổ sói, cho nên cô ấy mới vội nghĩ biện pháp trốn thoát.”

Sau khi Tề Ngọc Yên nói xong, trông thấy mặt Lý Cảnh thoáng chốc cứng lại. Trong lòng nàng thầm kêu không ổn, mình nói vậy chẳng khác nào so sánh Hoàng đế Bệ hạ với lang sói ư? Cũng không biết chàng có bộc phát uy rồng không nữa.

Ngay lúc Tề Ngọc Yên còn đang thấp thỏm bất an, Lý Cảnh lại chẳng hề tức giận, chỉ thần người ra một lúc rồi thấp giọng nói: “Tề quý nhân, ngươi có tin thật sự có nhất kiến chung tình trên thế gian không?”

Lời này của Lý Cảnh vừa ra khỏi miệng, lại đến phiên Tề Ngọc Yên ngây người. Trên danh nghĩa là nữ nhân của Hoàng đế, nàng nào dám có suy nghĩ quá phận với nam nhân khác, cho nên, Tề Ngọc Yên lập tức kiên định lắc đầu, nói: “Tần thiếp không biết, tần thiếp chưa gặp bao giờ.”


Nghe Tề Ngọc Yên nói, Lý Cảnh cười khẽ, vẻ mặt lại mang chút cô đơn: “Cảm giác này chính là, thời điểm ngươi gặp được nàng, ngươi cũng không biết vì sao, tim mình liền bị nàng kéo dắt, từ đó về sau trong lòng không còn ai khác.” Khi nói chuyện, ánh mắt của hắn tựa như xuyên qua Tề Ngọc Yên, trở về cái đêm Nguyên Tiêu nọ. Đứng trước mặt mình, dường như chính là người mà mình khổ sở kiếm tìm.

Nghe Lý Cảnh tỏ bày tình cảm thâm sâu chân thành như vậy, Tề Ngọc Yên hơi rung động, sống mũi cay cay. May mắn bây giờ đang đeo mạng che, Lý Cảnh không nhận ra sự khác thường ở nàng, bằng không sợ rằng sẽ bị lộ tẩy. Nàng hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh mình lại, sau đó ngẩng đầu, hỏi Lý Cảnh: “Người Hoàng thượng muốn tìm, chính là nữ tử đã làm người nhất kiến chung tình kia ư?”

Tiếng của Tề Ngọc Yên kéo Lý Cảnh lại từ trong suy tưởng.

Hắn ngây ngốc, không hiểu tại sao mình lại nói nhiều với Tề Ngọc Yên đến thế, thậm chí còn nói hết bí mật chôn giấu dưới đáy lòng của mình với nàng ta. Hắn cảm tưởng trên người Tề Ngọc Yên có một loại năng lực thần bí, luôn khiến mình vô thức, trong lòng rối loạn.

Hắn tự cười giễu. Có lẽ bởi vì Tề Ngọc Yên có chất giọng của người phương Nam, nên làm cho mình nhớ tới nữ tử kia chăng?

Nghĩ đến đây, hắn nâng mắt lên, nhìn Tề Ngọc Yên. Đúng lúc nàng cũng nhìn hắn, tầm mắt hai người giao nhau trên không, cả hai đều ngẩn ngơ, sau đó ánh mắt dính chặt cùng một chỗ.

Lý Cảnh yên lặng nhìn Tề Ngọc Yên. Nàng đeo mạng che, nhìn không rõ dung mạo của nàng ấy. Nhưng không thể phủ nhận, đôi mắt của nàng, lại rất đẹp. Đẹp tới mức tựa như cất hắn xuống tận đáy, như nước mùa thu lấp lánh, vẩy vào lòng người.

Mà trong lòng Tề Ngọc Yên, cũng rối rắm vô cùng. Nàng xuyên qua mắt hắn, trở về đoạn thời gian hạnh phúc của hai người kiếp trước, không tài nào dứt bỏ được.

Hai người cứ vậy lặng yên nhìn nhau, không ai nói gì. Trong lòng lặng yên như tờ.

Đúng lúc này, giọng của Trúc Vận vang lên ở ngoài cửa: “Quý nhân, nô tỳ đã mang cầm tới.”

Tề Ngọc Yên nghe thấy, bấy giờ mới lấy lại tinh thần, biết mình đã luống cuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui