Hai Kiếp Làm Sủng Phi

Bởi vì La Xảo Nhi vẫn luôn thân thiết với Lương Tử Vân, lần này xém chút bị Lương Tử Vân đâm một nhát sau lưng, nên có thể tưởng tượng được tâm trạng hiện giờ của nàng như nào. Cả đoạn đường chỉ sầm mặt im lặng.

Tề Ngọc Yên hiểu tâm trạng của nàng, chỉ nghĩ để nàng được yên tĩnh, nên không nói gì, cùng La Xảo Nhi bước về phía trước.

Đột nhiên, La Xảo Nhi khựng lại, sau đó dùng tay che miệng, vội chạy tới ven đường nôn mửa. Có lẽ ban nãy nàng đã nôn hết mọi thứ trong bụng ra, cho nên mặc dù không ngừng nôn ọe, nhưng chẳng nôn ra được gì.

Tề Ngọc Yên đi tới, đứng sau La Xảo Nhi, vỗ nhẹ lên lưng nàng, nói: “La tiểu nghi, khó chịu lắm à?”

Được một lúc, La Xảo Nhi mới thẳng người, dùng khăn lụa lau miệng, một tay khác ôm bụng, vẻ mặt có chút mệt mỏi. Nàng khép hờ mắt, lắc đầu, nói: “Không sao ạ, Tề tỷ tỷ, chỉ tại bụng muội không thoải mái thôi.”

Tề Ngọc Yên nghe nàng ấy nói như vậy, sợ thai nhi trong bụng nàng có chuyện, vội vàng nói: “La tiểu nghi, thị nữ Trúc Vận nhà ta thông thạo y lý, nếu muội không ngại thì để nàng ấy xem giúp muội.” Nói tới đây, nàng lại dừng một lát, do dự nói: “Không thể để hoàng tự gặp chuyện không may được, muội muội tuyệt đối không được coi như trò đùa!”

La Xảo Nhi nghe Tề Ngọc Yên nói, mắt trợn to, kinh ngạc nhìn Tề Ngọc Yên, thoáng chốc nước mắt nhỏ xuống từng giọt.

La Xảo Nhi thẫn thờ, hỏi: “Tề tỷ tỷ, tỷ cũng nghĩ muội mang thai ư?”

Tề Ngọc Yên giật mình, cẩn thận hỏi lại: “Chẳng lẽ không phải à?”

La Xảo Nhi lặng yên nhìn Tề Ngọc Yên, nước mắt chớp rơi: “Muội vẫn luôn là tỷ muội tốt với Lương Tử Vân, không ngờ tới tỷ ấy tưởng rằng mang thai, liền trù tính muội, muốn muội sảy thai, còn Tề tỷ tỷ thì khác, chúng ta bình thường không nói chuyện nhiều, vừa rồi lại cố gắng cứu giúp. Muội biết cú ngã vừa rồi, coi như không có Chung thị vệ giúp đỡ, muội cũng sẽ không có chuyện gì. Tề tỷ tỷ lót thân mình phía dưới muội, nếu muội ngã cũng sẽ ngã lên người tỷ…” Nói tới đây, La Xảo Nhi ôm chặt Tề Ngọc Yên, khóc không thành tiếng.

Tề Ngọc Yên dừng một chút, dùng tay vỗ về La Xảo Nhi, nói: “La tiểu nghi hiểu lầm rồi, chắc Lương dung hoa không cố ý đâu, hạt châu kia, có lẽ thật sự không may mới đứt…” Nói tới đây, Tề Ngọc Yên cảm thấy hơi chột dạ, vội ngừng nói, khuyên nhủ La Xảo Nhi: “Tiểu nghi, muội đừng kích động quá thế, bây giờ muội đang mang thai, sẽ không tốt cho thai nhi đâu!”

Vừa dứt lời, chợt nghe thấy giọng nói lạnh lùng của một nam tử vang lên phía sau hai người: “Ai mang thai?”


Nghe thấy tiếng nói này, Tề Ngọc Yên và La Xảo Nhi cùng run sợ.

Hai người đều nhận ra chủ nhân giọng nói là ai, vội vã xoay người lại, hành lễ nói: “Tần thiếp gặp qua Hoàng thượng.”

Chỉ thấy Lý Cảnh đang bước tới từ một lối rẽ nằm giữa hai hàng cây, phía sau hắn ngoại trừ thái giám Thường Hải theo bên, còn có một vài thị vệ.

Hắn từ từ bước tới phía trước Tề Ngọc Yên và La Xảo Nhi, chậm rãi nói: “Đứng lên đi.”

Tề Ngọc Yên và La Xảo Nhi tạ ơn rồi đứng dậy. Tề Ngọc Yên sợ La Xảo Nhi đứng dậy khó khăn, vội vàng tiến tới đỡ nàng ấy.

Lý Cảnh tiếp tục hỏi: “Vừa rồi hai người các ngươi nói ai mang thai?”

Tề Ngọc Yên nghe Lý Cảnh nói, thoáng sửng sốt. Ai mang thai còn phải hỏi ư? Ở đây chỉ có hai tần phi là mình và La Xảo Nhi, mình chưa từng được thị tẩm, có mỗi La Xảo Nhi được, chắc chắn không phải mình mang thai rồi?

Nàng còn chưa mở miệng, đã thấy La Xảo Nhi vội vàng nói: “Hoàng thượng, không có ai mang thai cả.”

Nghe La Xảo Nhi nói, Tề Ngọc Yên lại ngẩn ra, chuyện thai nhi, sao không thể nói cho Lý Cảnh chứ? Hiện giờ hắn chưa có con cái, La Xảo Nhi mang thai, với hắn mà nói, chính là chuyện vui lớn. Đến giờ nàng vẫn nhớ rõ, kiếp trước lúc Lý Cảnh biết mình mang thai Huyên nhi, hét toáng mừng rỡ như điên.

Lý Cảnh nhìn chằm chằm vào La Xảo Nhi, cười nhẹ nói: “Nhưng vừa rồi ta nghe rất rõ Tề quý nhân nói có người mang thai là sao?” Nói xong hắn quay đầu nhìn Tề Ngọc Yên. Giờ trời đã tối đen, ánh sáng từ đèn lồng bên cạnh cũng chẳng đủ soi sáng rõ dáng vẻ của con người ta như ban ngày. Lý Cảnh cảm thấy, Tề Ngọc Yên này nhìn qua, có vẻ không xấu xí đến dọa người như đêm cung yến đó.

Nếu Lý Cảnh đã hỏi chính mình, đương nhiên Tề Ngọc Yên không dám không trả lời, nhìn La Xảo Nhi không nguyện ý thừa nhận chuyện mang thai, vội cúi đầu đáp: “Hoàng thượng, toàn bộ đều là thần thiếp suy đoán lung tung. Tần thiếp thấy La tiểu nghi thích chua, vừa rồi còn buồn nôn muốn ói, tưởng rằng muội ấy nghén.”


“Thế ư?” Lý Cảnh quay đầu nhìn La Xảo Nhi, trên mặt cười như không cười hỏi: “La tiểu nghi, ngươi mang thai ư?”

La Xảo Nhi xua tay loạn lên, nói: “Hoàng thượng, tần thiếp không có mang thai ạ! Chỉ tại bụng thần thiếp không thoải mái, có hơi buồn nôn thôi.”

“Chuyện thích chua là thế nào?” Lý Cảnh lại hỏi.

La Xảo Nhi ngớ ra một lúc rồi nói: “Có lẽ Tề tỷ tỷ đang nói tới toan thảo cao chăng? Từ nhỏ tần thiếp đã thích ăn toan thảo cao rồi, không phải nôn nghén mang thai đâu ạ! Hoàng thượng, tần thiếp thật sự không có mang thai. Nếu Hoàng thượng không vui, có thể gọi thái y tới xem.”

“Phải rồi, không phải mới nãy Tề quý nhân có nói thị nữ của nàng học về y ư, cứ để thị nữ của nàng ta xem thử trước đi.” Lý Cảnh nói.

“Dạ.” Tề Ngọc Yên lên tiếng, sau đó gọi Trúc Vận tới, bảo cô xem cho La Xảo Nhi.

Trúc Vận bắt mạch cho La Xảo Nhi xong, lại nhìn đầu lưỡi của nàng ấy, sau đó nói với Lý Cảnh: “Hồi Hoàng thượng, theo nô tỳ thấy, có vẻ tiểu nghi không mang thai, nàng nôn mửa chắc là do chứng nhiễm toan* gây ra, lại ăn thêm toan thảo cao, toan trong dạ dày càng tăng lên, vì nhả toan mới dẫn tới ói mửa.)

(Chứng nhiễm toan:  Nhiễm toan là tình trạng nồng độ axit trong các dịch cơ thể vượt mức bình thường, xảy ra khi thận và phổi không thể giữ cân bằng pH của cơ thể.

Toan: axit.

Cái này những bạn nào hay bị vấn đề về dạ dày sẽ hiểu.)

Sau khi Lý Cảnh nghe xong tin này, thản nhiên cười, nói: “Vậy là không ai mang thai cả. Tề quý nhân, về sau ngươi đừng suy đoán lung tung, về cung trước đi. Nếu La tiểu nghi bị bệnh, cũng đừng tự đi bộ nữa. Thường Hải, truyền kiệu đưa La tiểu nghi về cung, rồi để thái y xem lại cho La tiểu nghi một lần nữa.” Nói tới đây, Lý Cảnh liếc nhìn Trúc Vận: “Không biết tiểu nha đầu này có xem đúng bệnh cho tiểu nghi hay không.”


Tề Ngọc Yên biết Lý Cảnh không tin tưởng Trúc Vận, cũng không nói nhiều, khom người hành lễ: “Dạ, Hoàng thượng, tần thiếp xin cáo lui trước.”

Lý Cảnh nhìn nàng một cái, sau đó gật đầu nói: “Ừm.”

Tề Ngọc Yên dẫn theo Trúc Vận vội vã rời đi.

Nhìn theo bóng dáng của Tề Ngọc Yên, Lý Cảnh hỏi La Xảo Nhi: “Phải rồi, La tiểu nghi, ngươi nói lúc ngươi sắp ngã xuống, nàng ấy đã chủ động làm đệm lót dưới thân ngươi ư?”

La Xảo Nhi gật đầu nói: “Phải ạ, Tề tỷ tỷ tưởng thiếp có thai, cho nên…” Nói tới đây, nàng nhìn ánh mắt thâm sâu của Lý Cảnh, vội giải thích: “Hoàng thượng, tần thiếp thật sự không có mang thai, ngài biết, tần thiếp không có khả năng mang thai mà, chỉ là bụng khó chịu thôi.”

Lý Cảnh dường như không nghe thấy La Xảo Nhi nói gì, chỉ nhìn về phía bóng dáng đã đi xa của Tề Ngọc Yên. Trong hoàng cung, tần phi vì tranh sủng, thủ đoạn hèn hạ nào cũng dùng, nhắc tới hoàng duệ càng tranh đấu tới ngươi chết ta sống, có chiêu trò gì đều sử dụng hết. Còn Tề Ngọc Yên này lại vì bảo vệ thai nhi trong bụng tần phi khác, cam nguyện tổn thương chính mình.

Có ý đồ, nữ tử này, thật sự có ý đồ. Chỉ là, rốt cuộc nàng có ý đồ gì? Chẳng lẽ nàng biết mình xấu xí, không được sủng, cho nên đi nịnh bợ tần phi được sủng?

Chuyện về sau, Tề Ngọc Yên không rõ lắm. Chỉ nghe nói La Xảo Nhi bởi vì thân thể mang bệnh, hơn một tháng không thị tẩm. Nhưng thời gian La Xảo Nhi sinh bệnh, Lý Cảnh cũng không gọi tần phi nào khác tới thị tẩm, lời truyền La Xảo Nhi rất được vua sủng càng lúc càng lan rộng.

Trải qua chuyện này, La Xảo Nhi càng ngày càng thân thiết với Tề Ngọc Yên hơn. Sau khi nàng khỏi bệnh, thường xuyên đến Chiêu Thuần cung tìm Tề Ngọc Yên, còn bảo Trúc Vận kê cho nàng ấy vài thang dược để nàng điều dưỡng thân thể.

Tề Ngọc Yên nghĩ dù gì La Xảo Nhi cũng được sủng, không thể đắc tội, mà ở cạnh nàng ấy cũng không có gì xấu cả.

Mùa hè cứ thế êm đềm trôi qua, nhanh chóng tiến vào mùa thu lạnh lẽo.

Một ngày sau trưa, Tề Ngọc Yên đang ngồi trong phòng luyện chữ, liền nghe thấy cung nữ Hương Vân tiến đến thông báo La Xảo Nhi tới.

Tề Ngọc Yên vừa nghe, vội gác bút lên giá, đứng dậy, nhận lấy khăn gấm Mai Hương đưa tới lau tay. Vừa đưa lại khăn gấm cho Mai Hương, đã nghe thấy tiếng cười lanh lảnh của La Xảo Nhi đến bên cửa rồi.

Tề Ngọc Yên vội tiến ra đón, cười nói: “La tiểu nghi tới.”


La Xảo Nhi bước tới, kéo tay Tề Ngọc Yên, cười híp mắt nói: “Tề tỷ tỷ, báo cho tỷ một tin tốt, tỷ có cơ hội ra cung.”

Mình có thể ra cung ư? Nghe nói vậy, Tề Ngọc Yên ngây ngẩn cả người. Ý gì đây? Lý Cảnh chê mình xấu xí quá, muốn thả mình ra ngoài cung ư?

La Xảo Nhi thấy Tề Ngọc Yên thần người, cười nói: “Hoàng thượng muốn tới Huyền Tước sơn săn bắn, muốn dẫn muội theo, còn bảo muội gọi thêm một tỷ muội thân thiết cùng đi, nên muội mới xin Hoàng thượng cho Tề tỷ tỷ đi, Hoàng thượng liền đồng ý.”

“Cái gì!” Lời của La Xảo Nhi như một nhát sấm sét bổ xuống, khiến Tề Ngọc Yên không nói ra được lời nào hồi lâu. Cùng Lý Cảnh tới Huyền Tước sơn săn bắn, không phải sẽ có rất nhiều cơ hội chạm mặt hắn ư? Vận may này, nàng không hề mong muốn.

Thấy Tề Ngọc Yên ngây người, La Xảo Nhi còn tưởng tại nàng quá mừng rỡ, hơi bối rối, liền cười nói: “Huyền Tước sơn ẩm ướt, hơi giống phương Nam, không chừng tỷ tỷ tới Huyền Tước sơn, da mặt có khi lại tốt hơn.”

Bấy giờ Tề Ngọc Yên sực tỉnh lại từ trong nỗi khiếp sợ, yên lặng nhìn La Xảo Nhi, gượng cười nói: “Đã hơn nửa năm rồi, mặt của tỷ chẳng đỡ chút nào, nói không chừng sẽ như vậy mãi. Chi bằng, tỷ không đi, muội vẫn nên để Lương dung hoa hoặc Phan tần theo muội đi.”

La Xảo Nhi nghe Tề Ngọc Yên nói như vậy, vội lắc đầu như trống bỏi: “Muội không hợp các nàng ấy, muội không muốn đi cùng các nàng ấy đâu. Hơn nữa, Tề tỷ tỷ, Hoàng thượng đã đồng ý cho tỷ đi cùng, lời vàng ý ngọc sao có thể sửa chứ? Nếu như tỷ không đi, vây tự tỷ đi nói với Hoàng thượng ấy!”

Thấy Tề Ngọc Yên vừa nghe phải đi gặp Lý Cảnh, trên mặt tràn đầy vẻ rối rắm. La Xảo Nhi lại nũng nịu kêu lên: “Tề tỷ tỷ, tỷ đừng từ chối nữa! Tỷ đi cùng với muội đi!”

Tề Ngọc Yên bất đắc dĩ thở dài một hơi, cười khổ nói: “Được rồi, khi nào thì đi?”

“Ba ngày sau sẽ xuất phát.” La Xảo Nhi nói.

“Ồ, thời gian quả thật có hơi gấp!” Tề Ngọc Yên tự lẩm nhẩm nói: “Mình cần phải chuẩn bị kĩ càng.”

La Xảo Nhi cười híp mắt nói: “Thế thì Tề tỷ tỷ chuẩn bị nhanh nhé.”

Nhìn bộ dạng phấn khởi của La Xảo Nhi, Tề Ngọc Yên thầm kêu khổ trong lòng. Chuyến hành trình tới Huyền Tước sơn này, bản thân nhất định phải tuyệt đối cẩn thận, không thể để Lý Cảnh phát hiện ra cái gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui