Hai Kiếp Làm Sủng Phi

Tề Ngọc Yên chọn ra bốn người, một thanh niên có dáng dấp của người đọc sách, một ông lão có khuôn mặt hiền hậu, còn có một thiếu nữ mới lớn, cuối cùng là một bà cụ.

Tề Ngọc Yên đánh giá bốn người, mỉm cười nói: “Xin bốn vị chia ra để nghe họ nói họ là gì, sau đó từng người một nói cho mọi người cùng biết mình nghe được gì, đến lúc đó chân tướng tự nhiên rõ ràng!”

Bốn người được chọn liên tục gật đầu đồng ý.

Sau đó Tề Ngọc Yên chia phụ nhân trung niên, nam tử trẻ tuổi, nữ tử trẻ tuổi và tiểu nam oa lần lượt đứng ở bốn hướng Đông, Nam, Tây, Bắc. Tiếp đó bảo người đọc sách nghe nam tử trẻ tuổi, ông lão nghe nữ tử trẻ tuổi, thiếu nữ nghe phụ nhân trung niên, bà lão nghe tiểu nam oa nói.

Mặc dù tiểu nam oa mới chỉ hơn ba tuổi, đọc nhấn chữ chưa được rõ ràng, nhưng cũng lờ mờ hiểu chuyện, có thể nói rõ họ tên của mình.

Tề Ngọc Yên thấy bốn nhân chứng hỏi xong trở về, sau đó bảo thiếu nữ nói trước.

Thiếu nữ nói với Tề Ngọc Yên: “Đại thẩm kia nói tiểu oa nhi họ Trần.”

Tề Ngọc Yên lại hỏi bà cụ, chỉ thấy bà cụ cười nói: “Bọn họ nói khác nhau, thằng bé kia nói nó họ Tần.”

Lúc này đám người bắt đầu xì xào.

Tề Ngọc Yên như có điều suy nghĩ mỉm cười, lại hỏi ông lão: “Lão gia tử, ông nói đi.”

Ông lão vuốt chòm râu hoa râm của mình, từ tốn nói: “Tiểu phụ nhân kia nó họ nhà chồng cô ấy là họ Tần.”

Ông lão vừa dứt lời, đám người bàn tán ồn ào. Phụ nhân trung niên này bảo tiểu oa nhi là tôn tử của bà ta, sao đến ngay cả họ của tôn tử mình cũng nói không rõ.

Lúc này, không chờ Tề Ngọc Yên lên tiếng, người đọc sách kia chỉ vào nam tử trẻ tuổi nói: “Cô nương, tôi nghe vị huynh đài này nói, hắn họ Chiêm.”

Người đọc sách vừa thốt lên, đám đông rộ lên. Bốn người ba cái họ, chỉ có phụ nhân trẻ tuổi và tiểu oa nói giống nhau, sự thật thế nào, hiện giờ không cần tranh cãi cũng tự rõ.


Có người nói: “Thì ra hai tên này đúng là kẻ mìn rồi!”

Có người mắng: “Cướp hài tử nhà người ta, thật thất đức!”

Lại có người hỏi phụ nhân trẻ tuổi: “Tiểu nương tử, ngươi có báo quan không?”

Nghe vậy, nữ tử trẻ tuổi lắc đầu, nói: “Sinh mệnh không bằng quan môn. An nhi đã trở lại, vậy là được rồi.”

Tề Ngọc Yên nhìn phụ nhân trung niên và nam tử thanh niên kia, cười nhạt nói: “Bây giờ các ngươi còn lời gì để nói không?”

Hai kẻ kia mặt cắt không một hột máu, trong tiếng ồn ào của đám đông, vội vã đẩy vòng người chạy ra ngoài.

Mọi người nhìn bóng dáng bọn họ, cười ầm lên.

Tề Ngọc Yên thấy phụ nhân trung niên kia chợt quay đầu, hung hăng trừng mình. Nàng không chút nao núng trừng lại.

Phụ nhân trung niên oán hận xoay người sang chỗ khác, cùng nam tử trẻ tuổi nhanh chóng biến mất trong dòng người.

“Cô nương, hôm nay thật sự rất cám ơn cô.” Phụ nhân trẻ tuổi dắt nhi tử tiến tới, hành lễ với Tề Ngọc Yên, lau nước mắt nói: “Nếu không có cô nương trượng nghĩa trợ giúp, sợ rằng An nhi sẽ bị bọn họ bắt mất rồi.”

Tề Ngọc Yên nói: “Ở hội đèn lồng có rất nhiều kẻ mìn, nhưng ta không ngờ bọn họ to gan đến thế, dám cướp trắng trợn, đúng là càng lúc càng không có vương pháp. Đại tẩu, một mình chị dẫn theo hài tử, cần phải cẩn thận một chút.”

“Ừ.” Phụ nhân trẻ tuổi rưng rưng gật đầu, sau đó nói với tiểu nam oa: “An nhi, mau dập đầu với cô nương đi, cám ơn cô nương đã cứu con.”

An nhi nghe lời quỳ xuống chuẩn bị dập đầu, Tề Ngọc Yên vội cúi người bế An nhi dậy, nói: “Đừng thế, mẫu tử chị bình an là tốt rồi.”

Nhìn An nhi chớp đôi mắt to, Tề Ngọc Yên chợt nhớ về Huyên nhi của nàng. Lúc nàng và Huyên nhi rời xa, Huyên nhi cũng chỉ hơn ba tuổi, không khác An nhi lắm. Nàng trìu mến vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của An nhi, nói: “Tối nay chắc chắn thằng bé cũng bị dọa sợ, chị mau dẫn nó trở về nghỉ ngơi đi.”


Phụ nhân trẻ tuổi gật đầu, sau khi cảm ơn rối rít mới dẫn An nhi rời đi.

Tề Ngọc Yên không hề biết rằng từng hành vi cử chỉ của mình tối nay đều lọt vào mắt của một người đang ngồi trên trà lâu bên cạnh.

Lý Cảnh đặt nhẹ chén trà xuống, khóe miệng hơi nhếch, đầy hứng thú nhìn Tề Ngọc Yên dưới lầu.

Một màn náo kịch cướp người dưới lầu kia vừa rồi, hắn thấy rất rõ, đang chuẩn bị gọi Mã Bình đi xử lý, bỗng nhìn thấy Tề Ngọc Yên xuất hiện, vội gọi lại Mã Bình.

Khoảng khắc nhìn thấy Tề Ngọc Yên, lòng hắn đột nhiên có một thứ cảm giác lạ thường. Hắn gặp qua không ít mỹ nhân, nhưng chưa từng có loại cảm giác như này, chỉ liếc mắt nhìn, hình bóng của nàng tựa như ánh tới tận đáy lòng hắn.

Đột nhiên, hắn liếc về Mai Hương theo sau lưng Tề Ngọc Yên, con ngươi hắn dần sâu.

Sau khi từ núi Kim Minh trở về, đột nhiên hắn nghĩ tới hôm đó tới núi Kim Minh là quyết định bất ngờ, sẽ không có chuyện biết trước, cô nương có khả năng bấm tính trong lời Mai Hương không giỏi đến độ biết được mình sẽ tới chỗ đó, sáng sớm đã sắp xếp người diễn một màn kịch ở đó chứ. Nghĩ tới đây, trong lòng hắn hơi chút hứng thú với cô nương trong miệng Mai Hương, chỉ là hiện tại không tài nào hỏi thăm được thân phận của cô nương kia. Mặc dù trong lòng hắn có chút tiếc nuối, nhưng nhanh chóng gạt việc này qua một bên.

Giờ nhìn thấy Mai Hương, chuyện ở núi Kim Minh lại hiện lên. Nghĩ tới đây, Lý Cảnh nhìn nhất cử nhất động của Tề Ngọc Yên càng thêm chăm chú. Nhìn nàng gài bẫy hai tên kẻ mìn, cứu tiểu nam oa về, sự tò mò về Tề Ngọc Yên chất chồng trong lòng hắn.

Thấy chủ tớ Tề Ngọc Yên rời đi, bấy giờ hắn đứng dậy xuống lầu, đám Mã Bình thấy thế vội đi theo.

Tề Ngọc Yên hồn nhiên không hay biết việc mình bị người khác theo dõi, phấn khởi dẫn Mai Hương đi ngắm đèn, tới một con đường chia ngã, Tề Ngọc Yên bị chói mắt bởi thứ ánh sáng đỏ rực ở trong sân phía trước, vội hỏi Mai Hương: “Bên đấy là gì thế?”

Mai Hương cười nói: “Bẩm cô nương, bên đó là miếu Nguyệt Lão ạ.”

“Thế cái gì treo trên cây kia?” Tề Ngọc Yên lại hỏi.

Mai Hương trả lời: “Nghe nói đêm tiết Nguyên tiêu, xin một dải tơ hồng treo lên cây nhân duyên ngàn năm trong miếu Nguyệt Lão, rồi cầm đèn nhân duyên đi một vòng quanh cây nhân duyên, năm sau sẽ tìm được lang quân như ý.

“Còn có vậy ư!” Tề Ngọc Yên cười: “Chúng ta lại đó xem thử.” Nói xong bước nhanh về phía miếu Nguyệt Lão.


Mai Hương vội vã theo sau.

Tề Ngọc Yên vào trong miếu Nguyệt Lão, quả nhiên cực kỳ náo nhiệt. Chỉ là tới đây, phần lớn đều là nữ tử, rất nhiều tiểu thư khuê các bình thường không thể ra cửa cũng ở đây cầu nhân duyên. Cũng có một vài nam tử vào trong, nhưng bên người đều có nữ tử làm bạn, vừa nhìn là biết tiểu tình nhân đến xin tơ hồng dắt nhân duyên.

Trước miếu Nguyệt Lão còn có vài toán sĩ bày sạp ở đây tính nhân duyên, trước quán nào cũng đầy ắp người xếp hàng, chỉ có duy nhất quầy của người nam tử trung niên mặt đen là vắng tanh.

Tề Ngọc Yên nhất thời tò mò, liền đi tới.

Toán sĩ mặt đen vừa thấy Tề Ngọc Yên, liền hỏi: “Cô nương muốn cầu nhân duyên?”

Mai Hương vội kéo Tề Ngọc Yên, nhỏ giọng nói: “Cô nương, chẳng ai tìm gã tính, chắc chắn gã tính không chuẩn, chúng ta vẫn nên tìm người khác đi.”

Tai toán sĩ mặt đen vô cùng thính, nghe Mai Hương nói vậy, mỉm cười, nói: “Người đời cầu nhân duyên, đều thích lời dễ nghe. Nhưng ta lại hay nói thật, nên không được yêu thích, hơn nữa tiền quẻ của ta mắc hơn chút so với người bình thường, với cả chỉ xem bói vào mười lăm tháng giêng hàng năm thôi, chẳng có danh hão gì nên mới vắng khách đến vậy.”

Tề Ngọc Yên cười hỏi: “Vậy ư? Tiền quẻ của ngươi là bao nhiêu?”

“Cũng không mắc lắm, hai lượng bạc thôi.” Toán sĩ mặt đen nói.

“Vậy mà kêu không mắc?” Mai Hương hít một hơi lạnh, phải biết rằng hai tháng tiền tiêu vặt của nàng mới được một lượng bạc đó.

Tề Ngọc Yên nhìn toán sĩ mặt đen, khóe miệng hơi nhếch, nói: “Ngươi thu mắc như thế, ai biết ngươi tính có đúng không?”

Toán sĩ mặt đen ngước mắt nhìn Tề Ngọc Yên, thấy đồ nàng sang đẹp, hẳn là nữ tử con nhà giàu, gã chỉ hơi trầm ngâm, nói: “Vậy ta sẽ tính trước cho cô nương một cơ duyên, nếu như đúng, cô nương trả tiền, còn không thì không lấy một xu.”

Tề Ngọc Yên nghe gã nói như vậy, hứng thú cười nói: “Tính như nào?”

“Mời cô nương cho xin sinh thần của mình.” Toán sĩ mặt đen nói.

Tề Ngọc Yên do dự chốc lát, rồi viết sinh thần của mình lên giấy trên bàn toán sĩ.

Toán sĩ nhìn thoáng qua ngày sinh thần của nàng, lấy ra một bàn tính, ngón tay gảy thật nhanh trên mặt, khiến Tề Ngọc Yên nhìn đến hoa cả mắt.


Chỉ chốc lát sau, toán sĩ mặt đen dừng tay, ngẩng đầu nhìn Tề Ngọc Yên, cười nói: “Ta thấy cô nương rất nhanh sẽ có chuyện vui đó.”

Tề Ngọc Yên ngẩn ra: “Việc vui? Việc gì vui?”

“Tất nhiên là chuyện nhân duyên rồi.” Toán sĩ mặt đen cười nói.

Tề Ngọc Yên cười lạnh, nói: “Ở cái tuổi của ta, lại còn đến miếu Nguyệt Lão này, tất nhiên là nữ tử chờ gả cầu nhân duyên rồi, cái này chẳng cần tính cũng biết?”

Toán sĩ mặt đen bị Tề Ngọc Yên mỉa mai một hồi, nhưng không giận, vẫn là vẻ mặt thâm sâu khó dò tươi cười: “Cô nương chớ vội, từ từ nghe ta nói đã.” Nói xong gã cúi người, xách ra một chiếc đèn thỏ ngọc, đưa cho Tề Ngọc Yên: “Cô nương tuổi thỏ, lát nữa xách chiếc đèn thỏ ngọc này, đi một vòng quanh cây nhân duyên, rồi xoay ba vòng tại chỗ, cứ thế, cô nương sẽ gặp được người có duyên với mình.”

Tề Ngọc Yên nghe xong, ánh mắt chợt trợn lớn. Mình có người có duyên ư?

Theo nàng biết, nếu như lần này nàng bị tuyển tiến cung, cho dù kiếp này nàng bị sủng hay không, Lý Cảnh cũng xem như là trượng phu của nàng, người có duyên chỉ có thể là Lý Cảnh. Nếu như nàng rớt tuyển, theo những gì nàng dự tính, là phải gả cho Chung Dục, trả lại ơn bảo vệ kiếp trước của y, người có duyên chắc hẳn là Chung Dục.

Mà Lý Cảnh giờ đang ở trong cung, còn Chung Dục vừa đưa Chung Xảo Trân hồi phủ, cho nên hai người này không thể xuất hiện trong miếu Nguyệt Lão lúc này. Vậy thì người có duyên với nàng sẽ là ai đây?

Nghĩ tới đây, Tề Ngọc Yên khẽ cười, đưa tay nhận đèn thỏ ngọc, nói: “Ta chỉ sợ tiên sinh không ăn được hai lượng bạc này của ta đâu.”

Toán sĩ mặt đen khẽ cười, nói: “Cô nương cứ thử thì biết thôi.”

Tề Ngọc Yên mỉm cười, rồi cầm lấy đèn, tới trước cây nhân duyên, nhắm mắt nắm tay Mai Hương, đi một vòng quanh cây nhân duyên, sau đó Mai Hương thả tay Tề Ngọc Yên ra.

Tề Ngọc Yên xách đèn, xoay ba vòng tại chỗ, rồi chầm chậm mở mắt ra. Trước mắt không xuất hiện ai cả.

Nàng cười hẩy, chẳng trách tay toán sĩ mặt đen này làm ăn bết bát thế, ngay cả lời nói dối dễ dàng bị vạch trần như vậy cũng dám nói, có người tới tìm gã mới là lạ! Nàng đang chuẩn bị xoay người tìm tên toán sĩ mặt đen tính sổ, bất chợt, nàng nhìn thấy một người nam tử mặc cẩm bào Vân Nam dệt kim màu xanh thẫm bước qua cửa, vào trong miếu Nguyệt Lão.

Lưng của nàng cứng đờ.

Thân ảnh ấy, không hề xa lạ với Tề Ngọc Yên.

Không ngờ, kiếp này, nàng lại đột ngột gặp được hắn sớm như vậy. Toàn thân nàng cứng ngắc, trợn mắt há mồm nhìn hắn, hô hấp cũng loạn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui