''Chúng ta còn gì xa lạ, em lại chào kiểu cách xa như thế?'' Lãnh Thế Thiên
muốn chấm dứt sự im lặng sau khi trợ lý Vinh bước ra ngoài, ước chừng đã 5 phút đồng hồ.
Crystina cười nữa miệng, đôi mắt có chút đau khổ xẹt ngang rồi biếng mất ''Không xa lạ, nhưng chắc có lẽ sẽ sắp.''
Lãnh Thế Thiên ngước nhìn Crystina, khó hiểu ''Anh không hiểu?''
''Anh tức nhiên là không hiểu? À, đúng rồi. Một kẻ ngốc như anh đúng là nên
không hiểu.'' Crystina với lấy cuốn tạp chí trên bàn, lại là tạp chí
kinh doanh.
Crystina cô nhớ lần đầu tiên gặp Lãnh Thế Thiên, lúc
đó anh đang ngồi một mình trong căn-tin của trường, một tay cầm chiếc
hamburger, một tay lật cuốn tạp chí kinh doanh People, mắt chăm chú nhìn nhưng chưa từng ngẩn đầu nhìn xung quanh, anh như cách biệt với xung
quanh, lạnh nhạt thờ ơ, nhưng lại đem đến sức hút mãnh liệt.
Lúc đó anh là chàng trai 18 tuổi du học, ở quê người nhưng chưa từng sợ
hãi, anh lạnh lùng với mọi thứ quanh mình, chỉ biết học và học.
Crystina nhớ lại rất nhiều quãng thời gian cực khổ để tiếp cận anh, mất đến một
tuần liền dài anh mới mở miệng nói chuyện cùng cô, dù chỉ là một từ
''Ừ'' đơn giản không có ý nghĩa gì, nhưng đối với cô, đó coi như là một
thành tích đáng nể để cô tiếp tục có ý chí để theo đuổi anh. Lãnh Thế
Thiên đã bất đầu nói chuyện cùng cô.
''Crystina, có gì cứ nói
rõ, anh không thích vòng vo. Anh không có thời gian để chơi đoán mò với
em. Nếu em cần người chơi đoán suy nghĩ thì nên tìm người khác đi.''
Lãnh Thế Thiên khó chịu, tầm mắt trên người cô chưa đầy ba giây đã rời
đi.
''Đúng! Anh không có thời gian cho em, mà anh chỉ có thời
gian dành cho cô vợ mới cưới của anh đúng không?'' Crystina cô chưa từng thấy anh nói như vậy với mình, vì tính tự ái trỗi dậy không cho phép cô thất thế.
''Em … Hai chuyện này hoàn toàn khác nhau.'' Lãnh Thế Thiên anh đau đầu nhìn Crystina.
Crystina giặm gót giày, đứng dậy bước xuyên qua bàn làm việc của Lãnh Thế Thiên, bước ba bước dừng lại đứng kế bên anh.
Lãnh Thế Thiên bất ngờ, xoay ghế đối diện nhìn Crystina, nghi hoặc nhưng vẫn không nói lời nào, chỉ là ánh mắt anh có tia lạnh lùng xuyên thấu làm
lòng cô đau đớn.
Vẫn là đôi mắt đó, đôi mắt sắt bén âm trầm đó đã cuống hút lấy cô, là đôi mắt cô hằng đêm mơ thấy, cũng vì đôi mắt này
cô đau đớn biết bao nhiêu lần. Lãnh Thế Thiên anh chưa từng dùng đôi mắt ôn nhu nhìn cô, cô tận cùng vì điều gì mà cứ mãi mê mong chờ nơi đáy
mắt đấy?
Xa lạ, lạnh lẽo đó là những gì cô luôn nhận được khi nhìn thẳng vào đôi mắt anh.
Crystina nở nụ cười bỡn cợt, đôi mắt nhìn Lãnh Thế Thiên có tia yêu thương nồng
đậm, cũng có tia hận anh vô tình như gió, thổi qua cuộc đời cô rồi lại
như chưa bao giờ tồn tại.
Bàn tay Crystina nhẹ nhàng đặt đầu đối mình lên chiếc ghế, thân thể chỉ cách 6cm đã gần đến Lãnh Thế Thiên.
Ngón tay cô chạm đến đôi môi anh, kịp ngăn chặn anh mở lời.
Lãnh Thế Thiên thấy vậy cũng im lặng, mặc cho cô để những ngón tay lên môi anh, chà xát.
''Thế Thiên, anh có biết anh vô tình lắm không?'' Crystina dùng ngón cái nhẹ
nhàng lướt qua đôi môi anh. Đôi môi cô thèm khát suốt 9 năm trời muốn
chạm vào.
Lãnh Thế Thiên đôi mắt vẫn lạnh lùng, im lặng không muốn trả lời.
''Anh hiểu rõ, em vẫn yêu anh 9 năm, tại sao anh phá nát cái tia hy vọng yếu
ớt của em?'' Crystina nâng mắt nhìn Lãnh Thế Thiên, thật sự nghiêm túc
hỏi.
''……'' Lãnh Thế Thiên vẫn dùng cách im lặng, như biểu đạt
sự thờ ơ giữa tình cảm Crystina dành cho anh. Anh biết rất rõ ràng tình
cảm của Crystina, nhưng lại chẳng có cảm xúc tình yêu nào khi bên cạnh
cô.
Suốt 9 năm trời anh không phải bù nhìn mà không nhận ra, chỉ là anh nghĩ sẽ dùng thời gian để nói cho cô hiểu, anh chỉ xem cô là
bạn, xem cô như một đối tác trên thương trường cũng như trong công việc.
Cái ngày anh dẫn cô theo đến nước Pháp công tác, đã xảy ra rất
nhiều chuyện. Lần đầu anh bị chuốt rượu, nhưng vẫn còn tỉnh táo để khống chế được Crystina say xỉn đang muốn ngã nhào vào ôm lấy anh. Lần thứ
hai, là khi anh đang ngồi bàn bạc chuyện làm ăn với khách hàng là nữ ở
nhà hàng Buffer, cô bước đến không nói một lời đuổi khách hàng nữ của
anh đi. Lần thứ ba càng nghiêm trọng, không biết tại sao cô lại có được
chìa khóa dự phòng của anh, mở cửa và cởi đồ trước mặt anh, làm anh kinh hãi không thôi, cuống cuồng lấy khăn che thân thể cô rồi bước khỏi
phòng, đêm đó anh thuê phòng ở khách sạn khác để ngủ.
Ngày hôm
sau anh đặt vé trở về thành phố A nhưng không đi cùng Crystina, anh có
nghe loáng thoáng cô trong ngày hôm đó cũng bay về thành phố A nhưng chỉ sau vài ngày đã về New York gấp, đến nay mất liền liên lạc.
Lãnh Thế Thiên anh muốn dùng cách im lặng nhưng lại càng Crystina như càng
điên tiết lên thêm. Cô như tức nước tràn bờ, đôi tay trắng nõn xinh đẹp, không đợi cùng nhau đánh gấp gáp vào lồng ngực anh, bật khóc.
''Tại sao lại yêu cô ta? Tại sao anh lại muốn cưới cô ta? Cô ta có gì tốt hơn em? Em đã yêu anh ròng rã 9 năm trời, cái kết này em không chấp nhận.Em chưa từng chấp nhận…''
''Cô ta chỉ vừa cùng anh được hai tháng
thôi, cô ta đâu hiểu rõ anh bằng em? Anh thích ăn gì, làm việc gì em
điều biết rất rõ, cô ta không sánh được bằng em đâu…''
''Thế
Thiên trở về bên em đi, em chấp nhận cả việc anh từng yêu cô gái khác.
Chỉ cần anh nói cần em, em liền chấp nhận tất cả.''
''Cô ta
không xứng đáng với người hoàn hảo như anh, chỉ có em thôi, Thế Thiên.
Cô gái xấu xí đó, em không cho phép có được anh.''
''Thôi đủ
rồi!'' Lãnh Thế Thiên tức giận khi Crystina so sánh giữa cô với Khuynh
Đề vợ anh, đôi tay giữa không trung đã nắm lấy hai cổ tay Crystina dừng
lại.
''Anh không cho phép em dám nói Khuynh Đề như thế, cô ấy là vợ anh, anh không cho phép em có thể nói xấu cô ấy.'' Anh nghiến răng,
lời nói như có răng đe cũng có hù dọa.
Crystina bỗng run rẩy, đây là lần đầu tiên Lãnh Thế Thiên lớn tiếng với cô, chỉ vì cô ả Khuynh Đề
đó. Lòng cô càng ghen ghét đang xen, càng hận thù một nhiều.
Lãnh Thế Thiên đụng vào tay Crystina, cảm giác lúc này không biết tại sao
người trước mặt anh lại xấu xí vô cùng, anh hất tay cô sang một bên đứng dậy, bước đi cách xa cô.
Crystina vì cú hất tay của anh khá
mạnh, nên ngã sang một bên. Lúc bình tĩnh lại thấy Lãnh Thế Thiên anh
đang mở cửa muốn bước ra khỏi phòng, vừa nghe tiếng cửa mở cô hốt hoảng
như sợ mất đi anh, chạy đến ôm lấy anh không buông.
''Đừng… Thế Thiên, đừng rời xa em.''
Lãnh Thế Thiên khó chịu rất muốn lấy tay Crystina khỏi người mình, nhưng
cuối cùng lại thôi, đôi tay thả lỏng xuống mặc cho Crystina ôm chầm lấy
anh khóc lóc.
Anh thật sự không thể tin được Crystina – cô gái
anh quen biết cao ngạo ngất trời, chưa từng muốn thua kém một ai, bây
giờ đang ôm lấy anh van nài mà nức nở.
Nếu nói Lãnh Thế Thiên
anh lạnh lùng, vô tình cũng không đúng, dù sao đi chăng nữa, Crystina và anh cũng quen biết 9 năm trời, xem như cũng có một chút gì đó gọi là
tình cảm bạn bè.
Đợi được một lúc lâu, Lãnh Thế Thiên bèn xoay
người, kéo tay Crystina khỏi eo anh. Mệt mỏi, vừa muốn lên tiếng nói với Crystina vài câu, thì nghe tiếng loạt xoạt ngoài cửa, vừa lúc anh quay
đầu nhìn, đã thấy Khuynh Đề cũng nghiêng đầu vào ngó nhìn xung quanh.
Bốn mắt chạm nhau, Lãnh Thế Thiên anh như giựt điện, cuống cuồng đẩy Crystina ra khỏi xa người mình.
''Thế Thiên…'' Crystina vì hành động của anh một lần nữa, xen lẫn bực tức là quyết tâm, càng chạy lại ôm lấy anh.
Những hành động nãy giờ của Lãnh Thế Thiên và Crystina đã vào hết tầm mắt của Khuynh Đề cô.
Khuynh Đề kinh sợ đứng tại chổ run rẩy, đôi mắt mở to, cả chiếc camen cầm
trong tay càng siết chặt. Và sau lưng là tiếng trợ lý Vinh hốt hoảng.
''Phu nhân đừng mở cửa!.''
Trợ lý Vinh thở gấp chạy đến, thì đã thấy cánh cửa phòng tổng giám đốc đã
được mở. Vừa cùng lúc nhìn thấy Crystina cô ta đang ôm chặt Lãnh Thế
Thiên, còn Lãnh Thế Thiên và Khuynh Đề thì bất động nhìn nhau.
Trợ lý Vinh bèn than thở trong lòng : ''Chuyến này chết chắc rồi!''
Hết
Đã sửa bởi anbuchihi lúc 29.07.2016, 13:39.
Tìm kiếm với từ khoá: 3 thành viên đã gởi lời cảm ơn anbuchihi về bài viết trên: danhuoclỵ̣̣̣̣̣, hânhânn, |Trang| 29.07.2016, 13:38 anbuchihi Tổ trưởng Ngày tham gia: 02.05.2016, 00:01
Tuổi: 19 Re: [Hiện đại - Trùng sinh] Hai kiếp đều là anh - Tiểu Kết Ngủ Ngày - Điểm: 12
Trong văn phòng tổng giám đốc của Lãnh Thế Thiên, một màng im lặng đến rợn người.
Ước chừng hơn 5 phút bất động, Lãnh Thế Thiên như người cõi mộng tỉnh giấc, hốt hoảng đẩy Crystina còn ôm lấy anh ra.
Lãnh Thế Thiên đứng trước Khuynh Đề, muốn nắm đôi tay cô giải thích, vừa mở miệng chưa kịp lên tiếng, Khuynh Đề đã giơ tay lên ngăn anh nói.
Đôi mắt Khuynh Đề vẫn nhìn chằm chằm vào Crystina nước mắt ngấn dài vẫn còn trên khuôn mặt trắng nõn của cô.
Quả đúng lời đồn không sai, Crystina rất đẹp, nét đẹp có thể làm say mê biết bao nhiêu đàn ông, mà giờ đây khi khóc càng đẹp đến nao lòng. Khuynh Đề hít một hơi mạnh, lướt ngang qua Lãnh Thế Thiên bước đến bên Crystina, giơ bàn tay nhỏ bé của mình ra muốn một lời chào.
Lãnh Thế Thiên ngớ người ba giây, Khuynh Đề cô muốn làm gì? Trong lòng anh đang nóng như lửa đốt, không phải vì sự hiểu lầm này mà Khuynh Đề cô sẽ xảy ra xích mích với Crystina đó chứ?
''Chào Crystina tiểu thư. Tôi là Khuynh Đề, vợ của Lãnh Thế Thiên đây.'' Khuynh Đề nhấn mạnh từ vợ của Lãnh Thế Thiên.
Đôi môi Khuynh Đề mỉm cười nhìn Crystina, nhưng trong lòng đã giá buốt thành băng.
Crystina kinh ngạc nhìn Khuynh Đề, không thể tin được Khuynh Đề cô ta nhìn đến một màng giữa cô và Lãnh Thế Thiên lại có thể bình tĩnh như vậy, còn đến muốn bắt tay chào hỏi cô.
Khá lắm, Crystina cô hôm nay gặp được đúng đối thủ của mình rồi. Không biết Khuynh Đề cô ta đã làm những điều gì để có được Lãnh Thế Thiên, nhưng hôm nay cô đến đây là để dành lại những gì đáng ra là dành cho cô.
Crystina hất mặt, nước mắt trên khuôn mặt cô đã khô, đôi mắt xinh đẹp còn một tí ướt nhưng đầy vẻ khinh thường nhìn Khuynh Đề.
''Chào cô!'' Crystina khoanh tay, toát ra đầy vẻ kiêu ngạo thường ngày, không để ý đến bàn tay Khuynh Đề vẫn đưa tay giữa không trung.
Khuynh Đề trong lòng đã khó chịu, nhưng vẫn nở nụ cười gượng, rút bàn tay về.
''Khá xin lỗi, tôi biết Crystina tiểu thư là bạn bè của chồng tôi, nhưng từ lúc hôn lễ đến bây giờ khá bận rộn, nên hiện tại mới ra mắt chào hỏi, mong Crystina tiểu thư lượng thứ.''
''Không sao, không đáng để Khuynh Đề cô quan tâm.'' Muốn đấu với Crystina cô ư? Còn non tay lắm Khuynh Đề à.
Xung quanh như chỉ còn lại mình Crystina cô và Khuynh Đề, hai người không ai muốn thua ai, hiện tại đây chỉ còn là cuộc chiến của phụ nữ.
Crystina cô vì lòng tự trọng cao ngạo của mình, còn Khuynh Đề vì tình yêu của cô dành cho Lãnh Thế Thiên.
''Còn gì không? Tôi biết cô rất còn nhiều lời nói cùng tôi mà, đúng không Khuynh Đề tiểu thư?'' Crystina giả vờ thờ ơ, nhưng đôi mắt đang nhìn Khuynh Đề đầy thách thức.
Trên thương trường, Crystina cô không phải là kẻ để người khác dễ bắt nạt. Ba năm đi theo ba mình không phải là thời gian ít, mà giờ đây cô là tổng giám đốc công ty Gold River, công ty dầu khí lớn nhất nhì ở New York. Những năm theo ba mình, cô đã học được cách thờ ơ lạnh lùng trước những lời nói đâm chọt của người khác, chỉ vì cô là nữ nhi, nghĩ sẽ không gánh nổi công ty lớn này. Càng tổn thương cô, cô càng cười khinh miệt, cố gắng để có thể được người khác nhìn nhận.
Crystina cô càng chai sạn với lời dèm pha bằng cách đã làm được nên thành tựu ngày hôm nay, cô muốn cho mọi người hiểu rõ, cô không phải là bình hoa di động, cô có thực lực, cô đủ để gánh vác tất cả những gì ba cô đã làm được. Và chỉ có Lãnh Thế Thiên anh, mới xứng với người như cô, đủ tư cách làm chồng của cô. Cô thật sự rất muốn độc chiếm lấy anh.
''Sao? Không nói gì sao? A, chuyện lúc nãy cô nghĩ sao cũng được, nhưng chỉ có người trong cuộc là tôi và Thế Thiên mới hiểu thôi…'' Crystina cười nữa miệng, giọng nói có chút ám muội.
''Crystina, em im đi!'' Lãnh Thế Thiên nãy giờ im lặng cũng phải vì câu nói không rõ ràng của Crystina mà tức giận lên tiếng.
Lãnh Thế Thiên quay sang nhìn Khuynh Đề, nắm lấy hai tay cô, giọng có chút hốt hoảng ''Không phải như Crystina nói. Khuynh Đề, phải tin anh.''
''Em nói đúng mà, lúc nãy chúng ta còn ôm nhau, chỉ vì cô ta mà phải dừng lại.'' Crystina phản bác, cô muốn Khuynh Đề phải hiểu lầm và càng muốn Khuynh Đề chia tay Lãnh Thế Thiên.
''Crystina, em cút ngay ra khỏi đây cho anh!'' Lãnh Thế Thiên cực kỳ tức giận, bàn tay anh đã nắm lại thành nắm đấm, hét lớn.
''Em sẽ không đi! Người đi chính là cô ta.'' Crystina cãi lại, ngón tay chỉ về Khuynh Đề lên tiếng.
Khuynh Đề cô mím môi, cô nên tin anh hay phải tin những gì Crystina nói? Nếu nói lòng cô lúc này đang có chút đau đớn, có phân vân thì chính xác là vậy.
Đầu Khynh Đề cô lẫn quẩn hình ảnh Crystina ôm chặt lấy Lãnh Thế Thiên anh, nước mắt ràng rụa. Cô như chết đứng vào lúc đó, tâm nhói lên một cái đau điếng, tổn thương cực kỳ. Người đàn ông cô yêu thương đang được ôm lấy mà không phải là cô, từ lúc hôn lễ đến bây giờ, cô vẫn nơm nớp lo sợ anh sẽ rời xa cô, vì chỉ vỏn vẹn hai tháng quen biết và kết hôn, nó quá ngắn để cô có thể tin tuyệt đối, anh yêu cô là thật.
Nhưng tình yêu của Khuynh Đề cô dành cho Lãnh Thế Thiên anh là sâu đậm, nó ngày một lớn dần, cô đã từng tin tưởng, mình có thể sẽ hạnh phúc, nhưng trên đường đi tìm hạnh phúc luôn có những cản trở, và bây giờ nó đã xuất hiện và làm cô đang bối rối.
Thật lâu sau, Khuynh Đề thở mạnh một cái, muốn tin thần đang rối ren ổn định lại. Đúng, dù có đúng hay sai, nhưng cũng phải có vài chuyện cần làm rõ, chỉ là vài câu nói cô không thể không tin chồng mình được. Cô biết Crystina yêu Lãnh Thế Thiên chồng cô rất nhiều năm, có lẽ cô ấy đang muốn chia rẽ mình và chồng mình, vì mình đã có được Lãnh Thế Thiên.
Khuynh Đề đang nhìn Lãnh Thế Thiên và Crystina đang giằng co, cuối cùng ổn định tin thần kéo tay Lãnh Thế Thiên về bên mình, nắm chặt cánh tay anh không buông.
''Dù cho cô có nói hươu nói vượn gì đi chăng nữa, tôi cũng không muốn nghe.''
''Lãnh Thế Thiên là chồng tôi, là người chồng luật pháp được công nhận, và tôi, Khuynh Đề, chính là vợ của anh ấy.''
''Tôi mặc kệ, giữa cô và anh ấy đã từng trải qua chuyện gì ở New York, ngay cả hiện tại bây giờ, tôi cũng mặc kệ, không quan tâm.''
''Bởi vì sau này, cuộc đời anh ấy chỉ-sẽ-có-duy-nhất mình tôi là vợ, tôi sẽ sống cùng anh ấy đến hết cuộc đời này, cô đừng hòng xen vào cuộc sống của vợ chồng tôi. Cho nên, Crystina tiểu thư, tôi hy vọng cô sẽ hiểu những gì tôi nói nãy giờ.''
''Điều tôi muốn nói, tôi đã nói xong rồi, cám ơn cô lắng nghe.''
Khuynh Đề nắm lấy bàn tay Lãnh Thế Thiên, nhét chiếc camen cơm buổi trưa cô cố gắng công sức làm vào bàn tay anh.
''Em nấu đồ ăn trưa cho anh, anh cố gắng ăn hết nhé. Em không làm phiền hai người nữa, em về nhà trước đây, tối gặp mặt.'' Khuynh Đề nhón chân lên hôn vào má Lãnh Thế Thiên trong sự ngỡ ngàng của cả ba người trong phòng còn lại, rồi bước ra khỏi cánh cửa.
Lãnh Thế Thiên, Crystina và cả trợ lý Vinh kinh ngạc nhìn bóng lưng Khuynh Đề cô, cả ba người nhìn nhau rồi lại nhìn chiếc camen trong tay Lãnh Thế Thiên.
Lãnh Thế Thiên giựt mình khi nhìn thấy bóng dáng Khuynh Đề khuất sau cánh cửa mới nhận thức được những chuyện khi nãy giờ xảy ra. Cô nói duy nhất đời này chỉ có anh đúng không? Cả sự tin tưởng của cô đối với anh là thật? Cô còn tuyên thề anh chỉ là của mình cô nữa, tim anh như đập chậm một nhịp, trên khuôn mặt anh hiện lên nét hạnh phúc sáng ngờ, liền nắm chặt camen cơm muốn bước ra khỏi phòng, cùng lúc có bàn tay nắm lấy cổ tay anh không cho anh bước đi.
''Crystina?'' Lãnh Thế Thiên cụt hứng, nhíu mi xoay nhìn lại người đang nắm lấy tay anh.
''Em còn chưa nói xong, anh không được đi!'' Crystina cô cũng bất ngờ vì Khuynh Đề dám lớn tiếng với cô như vậy, nhưng càng làm cô bất chấp muốn có Lãnh Thế Thiên.
''Crystina, chúng ta không có gì để nói cả.'' Lãnh Thế Thiên hất tay Crystina ra khỏi mình.
Crystina cảm giác hụt hẫn đầy trong lòng, bất lực hét lớn ''Lãnh Thế Thiên, anh không được đi. Nếu anh bước đi, chúng ta sẽ từ bạn trở thành thù!''
Bước được ba bước, Lãnh Thế Thiên bỗng dừng lại, nhưng không xoay lại nhìn Crystina, vẫn ung dung cười khinh cái thách thức từ cô.
''Vì Khuynh Đề, Lãnh Thế Thiên anh cũng không cần bạn!''
''À, trợ lý Vinh, tiễn khách cho tôi.'' Lãnh Thế Thiên kiên định nói lớn như cho Crystina nghe thấy. Nói xong, liền chạy đuổi theo Khuynh Đề.
Crystina run rẩy, nhìn bóng dáng Lãnh Thế Thiên biến mất sau cánh cửa. Cả căn phòng im lặng, những từ Lãnh Thế Thiên nói vẫn ong ong trong đầu cô, làm cô vừa đau đớn tâm can vừa bất lực thật sự.
''Tiểu thư Crystina… mời cô… ra khỏi phòng của giám đốc.'' Trợ lý Vinh ho nhẹ vài tiếng, bối rối, đưa tay mời Crystina bước đi.
Trợ lý Vinh trải qua một màng sống động như phim tình tay ba trong TV hay chiếu làm anh bất ngờ này sang kinh ngạc khác. Cả Khuynh Đề cô gái anh chỉ gặp được một lần khi hôn lễ diễn ra làm anh càng kinh ngạc không thôi, cô gái e lệ thẹn thùng anh gặp đã đáp trả Crystina-cô thiên kim tiểu thư kiêu ngạo có tiếng phải há hốc mồm, thật làm anh phải bái phục. Cả tình cảm của Lãnh tổng dành cho Khuynh Đề cũng làm anh cảm động, không hổ danh là thần tượng trong lòng Phan Triết Vinh anh.
''Tự tôi đi được, không cần anh phải đuổi.'' Crystina bước đi, hất cằm kiêu ngạo lấy lại chút tự tôn trong lòng.
Cô sẽ không bỏ qua chuyện này đâu, Lãnh Thế Thiên anh muốn đấu với cô, cô sẽ làm anh phải quỳ trước mặt mình xin lỗi. Dù có tán gia bại sản, cũng phải để cho Khuynh Đề ả ta và Lãnh Thế Thiên anh không bao giờ có thể được gần nhau nữa.
Tiếng cười của Crystina cất lên, âm trầm lạnh lẽo, nhưng trái tim cô lúc này nó đã đau đến chết cả tâm can. Trợ lý Vinh nghe được, cũng phải rợn sống lưng một cái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...