Đại lễ đăng cơ của Bắc Uyên cũng tương tự như của Nam Tĩnh, dùng các lễ tiết phức tạp và nghi thức dài dòng để thể hiện sự uy nghiêm của Hoàng đế.
So với đại lễ cực kỳ tôn quý của Nam Tĩnh, Bắc Uyên càng chú trọng đến phong thái dùng võ trị quốc hơn.
Hàng ngàn chiến binh tinh nhuệ mặc áo giáp đứng ngay ngắn cả một vùng ở bên ngoài đại điện.
Đứng trên cao nhìn xuống, một vùng toàn giáp sắt màu xám bạc giống như cơn thuỷ triều cuồn cuộn, nhấn chìm toàn bộ hoàng thành trang nghiêm yên tĩnh, chỉ chừa lại một con đường lớn rộng rãi, kéo dài đến cuối đại điện.
Vị hoàng đế trẻ tuổi thân mặc long bào màu đen, đầu đội vương miện, hông đeo bội kiếm, từng bước từng bước giẫm lên bậc thang dài, lên đến đỉnh Bắc Uyên.
Làn gió mùa xuân vốn nên dịu dàng bỗng nhiên trở nên nóng rực không hề báo trước, cơn gió mạnh thổi tung tay áo long bào của chàng thanh niên, con cự long màu vàng vào lúc này như thể được ban cho sinh mệnh, cưỡi mây đạp gió, phát huy hết khí thế hô mưa gọi gió của mình.
"Gió hôm nay ồn ào quá nhỉ, lại tăng thêm khí thế cho đại tẩu rồi." Triệu Lâm đứng bên dưới xem lễ không khỏi ghen tị nói: "Đương nhiên là, vẫn so được với ca của ta."
Giờ lành đến, Hoàng đế giơ kiếm trong cơn gió, ngọn lửa tế cháy mãi, văn võ bá quan cùng quỳ xuống.
Thiên thu vạn tải, bắt đầu từ triều đại này.
Trong sự thần phục mênh mông to lớn, duy chỉ có một người đứng.
Triệu Miên và Nguỵ Chẩm Phong nhìn nhau xuyên qua cả một đám đông đang quỳ trên mặt đất.
Một nam một bắc, hai bóng người màu đen và màu vàng, bổ sung cho nhau càng thêm nổi bật.
Trong một năm ngắn ngủi bọn họ đã trải qua hai đại lễ đăng cơ.
Lần trước, Triệu Miên ngồi trên vị trí cao trong đại điện, Ngụy Chẩm Phong ngước nhìn hắn.
Lần này, Triệu Miên đứng ở chỗ thấp, nhìn Ngụy Chẩm Phong ở trên cao, trong mắt hiện lên vẻ kiêu ngạo khác hẳn ngày xưa.
Hắn đang kiêu ngạo vì Nguỵ Chẩm Phong.
Đây chính là người mà hắn yêu thích, là cha ruột của con hắn.
Khi đó, Ngụy Chẩm Phong nhìn hắn ngồi trên long ỷ, hẳn là cũng có cảm xúc giống vậy.
Đêm đó sau buổi lễ, ở trong Phượng Nghi cung, Ngụy Chẩm Phong hai tay dâng cho Triệu Miên bảo ấn của quốc hậu Bắc Uyên.
Triệu Miên đọc xong chiếu thư phong hậu do Ngụy Chẩm Phong tự tay viết, trong lòng thoả mãn: "Rất tốt, từ nay về sau Trẫm rốt cuộc không cần mang ấn Vương phi bên mình nữa rồi —— Cái thân phận mất mặt đó."
Ngụy Chẩm Phong bật cười: "Thật là uỷ khuất ngươi mà.
May mắn bây giờ ngươi không phải là Vương phi,mà là Triệu hoàng hậu của Trẫm."
Triệu Miên kiêu ngạo thừa nhận: "Đúng vậy, Trẫm là Triệu hoàng hậu."
"Nhưng Trẫm chỉ là một phi vị nhỏ bé ở Nam Tĩnh." Ngụy Chẩm Phong than ngắn thở dài, "Cùng là người mà số mệnh khác nhau."
Triệu Miên lẳng lặng nhìn Nguỵ Chẩm Phong diễn kịch.
Ngụy Chẩm Phong nói xa nói gần: "Nếu mẹ ruột của Phồn Phồn không phải là Hoàng hậu chính cung, nó sẽ không thể xưng hai chữ 'đích trưởng' ở Nam Tĩnh."
"Vừa vừa thôi, Ngụy phi, thủ đoạn tranh sủng đòi quyền lợi của ngươi vụng về đến mức không thể nhìn thẳng." Triệu Miên mặt vô biểu tình nói: "Trẫm thật sự nhìn không nổi nữa."
Triệu Miên vỗ tay hai cái, Bạch Du, Thẩm Bất Từ và Chu Hoài Nhượng nghe tiếng đi vào.
Chu Hoài Nhượng nâng trong tay một chiếc hộp gấm tinh xảo, toàn thân bằng vàng, khắc hình phượng hoàng ngậm hạt châu, rất là trang trọng quý giá.
Ngụy Chẩm Phong nhận ra đó là cái gì.
Chàng thanh niên vẫn có thể ung dung, bình tĩnh như không trong lễ đăng cơ của chính mình, lúc này trái tim lại đập mạnh dữ dội lên, giọng nói hơi khàn: "Đây là......!muốn đưa cho ta phải không?"
Triệu Miên hỏi ngược lại: "Không đưa cho ngươi chẳng lẽ đưa cho Chu Hoài Nhượng?"
Chu Hoài Nhượng vội vàng nói: "Không không không, thần chết vạn lần cũng không dám!"
Triệu Miên nói: "Món đồ này Trẫm một đường mang từ Thượng Kinh đến Thịnh Kinh, từ nay về sau giao cho ngươi cất giữ."
Ngụy Chẩm Phong mở hộp gấm ra, nhìn thấy sách bảo của Hoàng hậu Nam Tĩnh mà mình ngày đêm mong ước, sách bảo được làm bằng vàng miếng, ba chữ "Ngụy Chẩm Phong" nổi bật thẳng hàng.
Trên chiếu thư, Ngụy Chẩm Phong nhận ra chữ viết của Triệu Miên.
Y có thể nhìn ra, Triệu Miên lúc viết xuống tám chữ 'Hiền lương thục đức, phẩm hạnh đoan chính' rõ ràng là có chút do dự, nét bút nhẹ hơn những chữ khác rất nhiều.
Ngụy Chẩm Phong quanh quẩn ở tần vị và phi vị bấy lâu cảm thấy thụ sủng nhược kinh: "Đây thật sự là viết cho ta sao?"
Triệu Miên hiếm khi không trào phúng ngược, sảng khoái đưa ra câu trả lời khẳng định: "Là viết cho ngươi, Nguỵ hoàng hậu." Mặc dù sau khi Nguỵ Chẩm Phong giở trò lừa hắn có sữa, có lúc hắn từng nghĩ chỉ phong Nguỵ Chẩm Phong làm Hoàng quý phi, nhưng nể mặt Phồn Phồn, hắn nhịn.
Ba người của Vĩnh Ninh cung nhìn nhau, đồng thanh nói: "Chúc mừng Ngụy phi nương nương được thăng làm Hoàng hậu."
Khóe miệng Ngụy hoàng hậu cong lên, nụ cười trong mắt rực rỡ như ánh sao: "Cùng vui, cùng vui."
Triệu Miên nhắc nhở y: "Có phải ngươi đã quên cái gì không."
"Không quên không quên." Ngụy Chẩm Phong giơ tay lên, hướng về phía Triệu Miên đoan đoan chính chính thực hiện bình lễ (vái chào dành cho người ngang hàng với mình), "Tạ chủ long ân."
Sau khi Ngụy Chẩm Phong lên ngôi xưng đế ở Bắc Uyên, trước tiên làm hai việc.
Thứ nhất, y viết tên Phồn Phồn vào gia phả hoàng thất, chính thức tuyên bố với thiên hạ y có đứa con trai này.
Từ đó trở đi, Triệu Phồn là hoàng trưởng tử của Nam Tĩnh, đến Bắc Uyên cũng là Nguỵ Phồn, hoàng trưởng tử danh chính ngôn thuận của Bắc Uyên.
Thứ hai, Bắc Uyên liên minh với Nam Tĩnh, cùng thảo luận kế hoạch chinh phạt phía Đông.
Năm đó, Nam Tĩnh từng trợ giúp Bắc Uyên chinh phạt Tây Hạ.
Bây giờ, Nam Tĩnh là chính, Bắc Uyên là phụ, hai nước lại có quan hệ Tần Tấn, chắc chắn sẽ chiếm được lãnh thổ Đông Lăng.
Đợi đến sau khi tình hình trong triều ổn định, Ngụy Chẩm Phong và Triệu Miên dẫn nhóm người Triệu Lâm tạm biệt Thịnh Kinh, bắt đầu cuộc hành trình tiến đến Đông Lăng.
Bọn hắn biết nhau năm sáu tuổi, đến năm mười tám tuổi gặp lại ở Đông Lăng, mười chín tuổi yêu nhau, hai mươi tuổi có đứa con đầu tiên.
Đông Lăng đối với bọn hắn mà nói có một ý nghĩa đặc biệt, giờ đây về thăm chốn cũ, bọn hắn muốn gói Đông Lăng thành một món quà thật lớn, để tặng cho con của bọn hắn.
Nhóm người Triệu Miên một đường ra roi thúc ngựa, năm ngày sau đến được biên giới Đông Lăng.
Cả nhóm nghỉ một đêm ở nơi hoang dã, sáng sớm hôm sau đang định tiếp tục cuộc hành trình, thì Ngụy Chẩm Phong đột nhiên nói muốn đưa Triệu Miên đến một nơi.
Hai người cưỡi ngựa, dọc theo con đường nhỏ đi hướng lên trên, vượt qua một ngọn đồi cao ngất, tầm nhìn đột nhiên rộng mở.
Thoáng nhìn trong ánh bình minh, có thể nhìn thấy được vạn vật.
Trong đôi mắt hơi mở to của Triệu Miên phản chiếu sắc màu của mặt trời mọc: "Đây chẳng lẽ là......"
"Đây là điểm giao nhau của ba nước." Ngụy Chẩm Phong lần lượt chỉ cho Triệu Miên xem, "Phía nam là Nam Tĩnh, phía bắc là Bắc Uyên, còn phương hướng chúng ta đang đối mặt chính là tiến tới Đông Lăng"
Triệu Miên nhìn ra xa lãnh thổ vô tận, như thể nhìn thấy thành trấn phồn hoa của Nam Tĩnh, nghe thấy tiếng đua tranh của kỵ binh Bắc Uyên, ngửi thấy kỳ trân dị thảo mọc trong những khu rừng tĩnh mịch của Đông Lăng.
Thượng Kinh, Thịnh Kinh, Kinh Đô.
Đồng bằng, đại mạc, núi sông.
Tham vọng to lớn trong chớp mắt cuộn trào khắp toàn thân.
Trong ánh sáng tờ mờ của buổi sớm, hai vị quân vương trẻ tuổi đứng kề vai, mái tóc dài được gió xuân thổi tung lên, quấn quýt ở phía sau lưng bọn họ.
Đây là cuộc hành trình mới của bọn họ.
Đây là thiên hạ của bọn họ.
—— CHÍNH VĂN HOÀN ——.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...