Edit: Phương Xêkô
Beta: Ngôn Ngôn
Hình như cảm thấy mình giải thích vẫn chưa đủ rõ ràng, Giang đại phu hơi nhăn mày, nói liến thoắng: “Loài ngựa chính là như vậy, nếu chúng sống trong nhà nghèo, ăn cỏ khô thì sẽ chẳng có chuyện gì phát sinh, nhưng mà một khi cho nó ăn yến mạch thượng hạng, thì sẽ xuất hiện tình huống như vậy!”
Ngừng một lát, nhìn qua hai sinh vật đang há miệng nhìn mình, Giang đại phu từ từ nói thêm: “Người nuôi ngựa không ai là không biết điều này, bằng điểm ấy ta dám khẳng định cô nương này cũng như thế!”
Cái kiểu so sánh này, khiến mặt Vương Manh Manh xuất hiện ba vạch đen. Không để ý đến cơn đau trong bụng, nàng cắn răng, tay nắm chặt: “Ngươi coi ta là cái gì mà nói như vậy? Có tin ta đạp sập tiệm nhà ngươi không?”
Ba chữ “đạp sập tiệm” đối với Giang đại phu quả nhiên là có tác dụng, nghĩ đến người đàn ông như hung thần đứng cạnh mình kia, mồ hôi trên trán không ngừng túa ra. Giang đại phu nâng cổ tay lau lau mồ hôi, đau khổ nói: “Cô nương đừng tức giận, đừng tức giận, ta chỉ là có thói quen lấy ngựa so sánh, do thói quen cả thôi, ha ha.”
Vương Manh Manh tức giận hừ một tiếng: “Ngươi chắc chắn trong bụng ta không có cục cưng?”
“Chắc chắn!”
Giang đại phu ưỡn ngực, nhưng lại từ từ sụp xuống, lập tức nhỏ giọng trả lời: “Bất quá cũng khó có thể xác định, cô nương cũng biết đấy, bệnh mà, nhiều khi không chuẩn xác, nếu……”
Như vậy tương đương với đáp án không chắc chắn, Vương Manh Manh nghiến răng nghiến lợi chen ngang: “Giờ ta chỉ hỏi ngươi, phải làm thế nào để chữa cho bụng của ta?!”
“Quá đơn giản!”
Giang đại phu thong thả đến trước bàn trà, nhấc bút viết loạt xoạt trên trang giấy, rồi lại thong thả đưa cho Vương Manh Manh: “Cô nương chỉ cần dựa theo những gì ta viết trong này.”
Vương Manh Manh cúi đầu, ánh mắt đăm chiêu.
Đơn thuốc của Giang đại phu quả thật rất ngắn gọn và hàm súc –[ một gian nhà xí, mười tờ giấy, nếu không được, ba lạng hai đậu làm thuốc dẫn, tiên phục.]
Vương Manh Manh há hốc miệng. Giang đại phu cảnh giác, vội vàng giơ tay đoạt lại giấy.
Đọc lại một chút, rồi thong thả đi tới bàn trà, nhấc bút chỉnh thêm vài nét.
Trở lại bên cạnh Vương Manh, Giang đại phu có chút ngượng ngùng đem phương thuốc đã qua chế bản và bổ sung: “Thật ngại quá, thói quen, ha ha, ba lạng hai đậu là phân lượng dành cho ngựa, cô nương dùng ba tiền là được. Cứ xem, cứ xem hết mặt sau“
Vương Manh Manh hồ nghi liếc nhìn Giang đại phu, trong lòng cực kỳ hoài nghi. Nhưng mà sau khi xem xong một câu kia, nàng xác định được một việc, Giang đại phu quả nhiên là đồ gà mờ.
Mặt sau của câu nói kia chính là — rèn luyện nhiều hơn, quan trọng là dáng người hoàn mỹ.
“Ta nói cho ngươi này!”
Giang đại phu cẩn thận trái phải nhìn qua, thần bí thì thầm: “Nói thật ra, ta đây có một bí phương không truyền ra ngoài, bụng dưới của cô nương đây hơi lớn, chính là do bình thường không hay hoạt động, nằm lâu mà thành, chỉ cần thường xuyên rèn luyện, nhất định có được dáng người tuyệt mỹ như siêu cấp nữ hiệp Vương Manh Manh.”
(Xeko: Bác này căn bản là không biết mình đang chữa cho “siêu cấp nữ hiệp Vương Manh Manh” đấy mà ==)
–
Phương thuốc của Giang đại phu quả là tốt, ba tiền đậu đi xuống, bụng nàng liền hết đau.
Nhưng mà lại làm cho lòng Vương Manh Manh và Ngọc Hồ Điệp nghi vấn.
Vương Manh Manh cầm phương thuốc nghiên cứu nửa ngày, nàng vẫn không thể không chú ý đến vấn đề này, hoàn toàn không thích hợp nha~
Đặt ngón tay lên bụng thăm dò, dùng đầu ngón chân cũng nghĩ không ra, nguyên lai thân xác này là siêu cấp nữ hiệp giang hồ, làm sao có thể bởi vì khuyết thiếu rèn luyện trong thời gian dài mà tích mỡ bụng, chỉ cần ngồi xếp bằng trên ghế thì liền có ngay ba tầng thịt?????? Ò.Ó
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...