Edit: Thuần Lạc Thiên
Lời nói của Ngọc Hồ Điệp làm cho ánh mắt Vương Manh Manh nhanh chóng trầm xuống.
Vẫn cảm thấy có chút không cam lòng, Ngọc Hồ Điệp trên người trái phải trước sau cẩn thận kiểm tra lại một lượt, lúc trước tâm tình của hắn thực rất tốt, giờ liền biến thành ai oán.
“Xuyên không là cái TMD* gì chứ.”
Vương Manh Manh một bên chửi thầm, một bên ủ rũ đi đến gian thay y phục.
Đi ngang qua tấm gương được chà lau sáng ngời, lại nhìn đến bộ trang phục vô cùng khí chất kia, Vương Manh Manh không ngừng đánh giá một chút.
Lén lút nhìn trước nhìn sau, nhất thời nhịn không được muốn ăn cắp trang phục tơ lụa này.
Thuận lợi — chính là nàng hiện tại đang mặc nó trên người .
–
Chờ Vương Manh Manh vào thay quần áo ở gian sau, Ngọc Hồ Điệp sờ sờ cằm, ánh mắt chuyển động, lấy tay chỉ tiểu nhị ra dấu.
“……”
“……”
“Ngươi hiểu được không?”
Cười bỉ ồi dùng võ công tiểu học chạy qua chỗ tiểu nhị thì thầm, nhìn đến tiểu nhị cũng bỉ ổi gật đầu, chưởng quầy liền vẫy vẫy tay:“Nhanh đi, đưa cho ta!”
Chỉ chốc lát sau, tiểu nhị đem quần áo hay dùng đến bên người chưởng quầy:“Chu chưởng quầy, đến này.”
“Tốt!”
Chu chưởng quầy nhãn tình sáng lên, cầm lấy quần áo trên tay tiểu nhị với tốc độ nhanh nhất, đem thân hình béo phì đến đứng ở cửa gian thay quần áo đợi Vương Manh Manh đại giá.
–
Vương Manh Manh ủ rũ cúi đầu từ bên trong đi ra, nàng thực muốn thay đồ nhưng mà, bất quá, vừa rồi nàng mới thề không bao giờ chạm vào quần áo nữa, ánh mắt lang sói lưu luyến không rời nhìn quần áo mới trên tay tiểu nhị :“Thật ngại quá, ta không mua nữa.”
“Cô nương có phải nhất thời không còn tiền?” Chưởng quầy vội vàng vươn bàn tay béo núc, một phen ngăn lại Vương Manh Manh:“Nếu không còn tiền thì cứ nói, bổn tiệm có thể đưa tặng một bộ quần áo cho cô nương.”
Nhìn cái đầu bự kia, Vương Manh Manh lập tức lui lại mấy bước, cảnh giác nhìn vẻ mặt cười gian manh kia.
Không thích hợp!
Đúng là không thích hợp!
Trên đời này, cho tới bây giờ cũng không có cái gì ăn mà không phải trả tiền , hơn nữa, cái tên trưởng quầy này lại ăn đến béo phì phù thũng, Vương Manh Manh càng khẳng định một điều, trong đó tuyệt đối có gian trá, lập tức phòng bị nói:“Cảm ơn, nhưng ta không nhận!”
Mặc kệ Vương Manh Manh hoài nghi thế nào, lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt thế nào , Chu chưởng quầy vẫn là cầm lấy bộ quần áo kia đưa cho nàng.
Trực tiếp xem nhẹ ánh mắt cảnh giác của Vương Manh Manh , Chu trworng quầy vẫn thản nhiên nói:“Cô nương yên tâm cầm mặc, đây là ý tốt của bổn tiệm, tại hạ tuyệt đối sẽ không thu tiền của cô nương !”
Đối mặt với sự nhiệt tình quá đáng của trưởng quầy, Vương Manh Manh ánh mắt không tự chủ được hướng nhìn Ngọc Hồ Điệp.
Có cái gì đó không hợp lý, Ngọc Hồ Điệp là người duy nhát nàng có thể tin được đến. Lúc này, chỉ có thể là trưng cầu ý kiến của tên đại dâm tặc kia thôi.
Nhìn Ngọc Hồ Điệp gật đầu một cái, Vương Manh Manh rốt cục nhịn không được bị bộ quần áo dụ hoặc, lại xoay người đến gian thay quần áo.
Thật sự không phải nàng ham hố hư vinh, mà là bộ quần áo trên người kia làm cho nàng không còn mặt mũi gặp người.
Thời điểm Vương Manh Manh thay quần áo, trong lòng nàng cũng đã bắt đầu có chút buồn bực .
Thời điểm nàng đứng trước gương, nhìn mình trong đó, rốt cục phát hiện cảm giác không được tự nhiên xuất hiện trong lòng.
Bộ quần áo này, hình như không hợp cho lắm.
Làn da trắng mịn của nàng phù hợp mặc bộ quần áo sặc sỡ sắc màu, nhưng là……
Nhưng là ánh mắt Ngọc Hồ Điệp lại sáng đứng lên, nhìn Vương Manh Manh nửa ngày cũng không chuyển mắt , thở dài một tiếng:“Kỳ thật lúc ngươi không nói gì là lúc ngươi quyến rũ nhất.”
Chu chưởng quầy nhìn Vương Manh Manh, ánh mắt cười híp lại thành khe nhỏ, thực đúng trọng tâm gật đầu với Vương Manh Manh, a dua bắng nhắng:“Quả nhiên ta đoán không sai, cô nương mặc quần áo này, thật sự là xinh đẹp đến cực điểm, tiên nữ còn phải thua xa.”
“Óe?”
Vương Manh Manh cau mày nhìn thoáng qua Chu chưởng quầy kia tmặt cười tươi như hoa..
Trong lòng, vẫn là cảm thấy bất an.
Không biết vì sao, nàng chính là cảm thấy không được tự nhiên.
Quần áo màu đỏ trên ngươi làm cho nàng cảm thấy mình giống một tân nương, đặc biệt mặt trên được khảm viền vàng, làm cho nàng có một loại cảm giác giống như đã từng quen biết..
Đem ống tay áo Ngọc Hồ Điệp túm lại, Vương Manh Manh thật cẩn thận ngẩng đầu.
Liếc mắt nhìn nước miếng của Ngọc Hồ Điệp chảy xuống, Vương Manh Manh hung hăng đem khuỷu tay huých vào ngực hắn:“Uây! Ta hỏi ngươi, ta mặc quần áo này rốt cuộc thế nào?”
Ngọc Hồ Điệp cau mày, nâng tay xoa xoa ngực mình, nhưng vẫn dùng sức gật gật đầu:“Rất gợi cảm ==~!”
“Thật sự?”
“Ngươi nói đi, ta gạt ngươi lần nào chưa?”
–
Vương Manh Manh đi theo sau Ngọc Hồ Điệp ra đường, càng đi lại càng phát hiện không khí xung quanh hình như hơi khác.
Ai đi qua cũng không ngại mà quay đầu nhìn nàng.
Cái này không khí có chút quỷ dị, Vương Manh Manh trong lòng thật sự là kinh ngạc .
Nâng tay, sờ soạng tóc, cúi đầu đánh giáquần áo trên người, nhấc chân nhìn thoáng qua đôi hài mới.
Vẻ mặt nàng vốn rất tốt, quần áo cũng thay đổi, làm sao có thể vẫn là có người nhiều như vậy tò mò nhìn mình.
Xem ra, Vương Manh Manh kia vốn là danh nhân, không ai là không biết.
Bất quá……
Nàng rất nhanh biết là vì sao .
Xem ra vẫn là tin đồn nhạy bén.
Đầu đề:
[ Siêu cấp nữ hiệp cuối cùng cũng bị dò ra manh mối, theo chứng thực từ phóng viến, Vương Manh Manh cùng Ngọc Hồ Điệp, hai người đã đến thành Tương Dương cách đó không xa chính thức kết hôn.]
Ở tiêu đề phía dưới, chính là bức họa Vương Manh Manh mặc trang phục tân nương này, bức họa bên cạnh, có một hàng chữ khủng bố – Lễ phục xa hoa của Vương Manh Manh, cùng tình lang Ngọc Hồ Điệp!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...