Hái Hoa Án

Hồi 6: Giả trang sai vặt ngộ kẻ xấu, đang đêm cầm tặc gặp tai họa bất ngờ

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Edit: Hoàng Thái Quân

* * *

Ở chỗ rẽ ngoặc vắng lặng trên tầng hai Quỳnh Ngọc các, hai thiếu niên ngồi xổm đối mặt nhau, một kẻ ăn mặc như sai vặt, một kẻ trang phục quy nô, chính là Kim Kiền và A Bảo.

Trên mặt đất ở giữa hai người, trải ra một tấm bản đồ hết sức giản lược, mặt trên vẽ qua quýt các nhã gian của Quỳnh Ngọc các, và vị trí mặt phẳng từng bàn trong đại sảnh.

A Bảo chỉ chỉ trỏ trỏ bản đồ báo cáo cho Kim Kiền tình hình khách hàng:

“Trong năm mươi bàn ở đại sảnh có bốn mươi sáu bàn giao bạc, ba mươi bàn giao hai mươi lượng, mười sáu bàn giao mười lượng, còn bốn khách nhân nói muốn bằng sức mình ôm mỹ nhân về, không muốn giao bạc, A Kim, ngươi xem này…” A Bảo nhìn Kim Kiền nói thật tỉ mỉ.

Kim Kiền xoa cằm, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Trong đại sảnh sợ cũng chỉ có nhiêu đây béo bở, quan trọng là khách trong nhã gian này, đều là nhân vật bọc quý một phương trong thành, muốn lấy tiền trong túi bọn họ dễ dàng hơn nhiều.”

“Quả nhiên vẫn là A Kim ngươi lợi hại!” A Bảo gật đầu kính nể, tiếp tục nói: “Tầng hai tổng cộng có hai mươi nhã gian, phía đông mười gian, phía tây mười gian, trong đó phía tây có bốn gian giao năm mươi lượng, ba gian giao sáu mươi lượng, một gian giao bảy mươi lượng.”

“Còn hai gian đâu?”

“Hai gian kia —-“ A Bảo gãi đầu: “Có điểm quái.”

Kim Kiền nhướng mắt: “Quái thế nào?”

A Bảo chỉ vào nhã gian thứ ba ở phía tây bản vẽ mặt phẳng nói: “Trong gian này có tất cả ba vị khách, một người là thiếu niên tầm mười bảy mười tám tuổi, hai người còn lại là thanh niên có vẻ ngoài hai mươi.”

“Cái này có gì quái?”

“Quái là thiếu niên kia rất đẹp, quả thật có thể so sánh với Bạch cô nương, còn hai thanh niên kia, toàn thân đều đen kịt không giống người tốt, một kẻ mặt lạnh giống như băng, một kẻ cười tủm tỉm!” A Bảo trừng mắt nói: “Quái nhất là, ba đại nam nhân đến chơi kỹ viện, vậy mà một cô nương hầu hạ cũng không muốn? Ngươi nói xem có quái hay không?”

Kim Kiền mới nghe được một nửa, mí mắt bắt đầu giật nảy điên cuồng.

Một thiếu niên xinh đẹp, hai thanh niên áo đen, một tên thích cười một tên mặt lạnh, chắc không phải là…Chẹp, tám phần là đúng rồi! Ôi trời, nếu để cho huynh trưởng với mẫu thân nào đó trong kinh thành biết được việc này —– Trời ạ, đó chẳng phải là phong vân biến sắc quỷ khóc sói gào thiên hạ đại loạn sao? Đáng sợ nhất là, hắn lại xuất môn với ta! Mẹ ơi, chắc sẽ không trị ta tội khi quân phạm thượng lừa gạt Vương gia nhà lành chứ!

Không không không, Phạm tiểu vương gia cải trang vi hành đến nơi phong nguyệt cái gì, dạo chơi kỹ viện cái gì, ta không phát hiện, không có nghe đến, không biết, hoàn toàn không biết! Người không biết không có tội!

Trong lúc Kim Kiền tự thôi miên mình, A Bảo vẫn còn mãi thao thao bất tuyệt.

“Ta vừa mới hỏi hắn có muốn giao bạc học vài câu lấy lòng Bạch cô nương không, ngươi đoán xem mấy người đó làm gì? Cái tên thiếu niên kia lại có thể bày ra bộ mặt ghê tởm như ăn phải cơm thiêu ba ngày, còn tên mặt lạnh thì đuổi ta ra!”

“Khụ, A Bảo, loại quái nhân này ta không để ý, hay là nói tiếp phòng phía đông bên này đi.” Kim Kiền cười gượng hai tiếng, cướp ngang lời A Bảo.

A Bảo gật gật đầu, lại tiếp tục chỉ bản đồ nói: “Mười nhã gian phía đông, một gian giao ra một trăm lượng, chính là gian của Vân Dung xã kia, còn lại tám gian đều giao năm mươi lượng. Về phần gian đầu tiên phía đông…” A Bảo giương mắt liếc Kim Kiền một cái: “Gian đó là La ma ma cố tình giao lại cho Triển công tử và Nhan công tử. A Kim, ngươi nói chúng ta có nên đặc biệt chiêu đãi hai vị công tử này một chút, thu ít bạc lại…”

“Trăm ngàn lần đừng!” Kim Kiền thiếu chút nữa đã bật nhảy lên, biến sắc kinh hô: “Hai vị gia này chúng ta không thể trêu vào, cũng không xen vào, dù trăm ngàn lần ngươi cũng đừng đi hỏi, nếu không nhất định là hậu hoạn không cùng đại họa ập đầu!”

Sắc mặt A Bảo xẹt một chút trắng bệch: “Thật, thật sao?”

“Đương nhiên là thật! Tuyệt đối không thể nói cho họ nghe chuyện mua bán của chúng ta.” Kim Kiền nghiêm giọng nói.

“Nhưng, nhưng nhưng mà ta đã nói rồi…” A Bảo mặt như khóc tang.

“Gì?” Kim Kiền lúc này cả kinh không nhỏ, chợt thấy da đầu run lên từng chập, bật nảy người lên, giậm chân kêu thét: “Xong rồi xong rồi xong rồi, nếu Tiểu Miêu đã biết, vậy nghĩa là Công Tôn gậy trúc cũng biết, nói cách khác, chút bạc ta khó khăn kiếm được ấy chín phần chín sẽ bị sung công! Không phải đâu!!”

“A, A Kim?” A Bảo trợn mắt nhìn Kim Kiền đang “Nói năng lộn xộn”, vẻ mặt không biết xử trí thế nào.

Kim Kiền bất giác đứng thẳng thân, cứ như hạ quyết tâm gì đó, đè mày xuống liếc ngang nói: “Bây giờ chỉ còn một kế là mau chóng kiếm bạc, sau đó dời hết tàng trữ trong ngân hiệu, tiêu diệt toàn bộ chứng cứ mới là thượng sách. Đúng vậy, cứ làm vậy đi!” Mắt nhỏ sáng quắc lại trừng về hướng A Bảo: “A Bảo, ngươi vừa nói phía tây còn có một gian chưa thu bạc?”

“Gian thứ sáu phía tây, Cúc Hoa các.” A Bảo chỉ vào bản đồ nói.

“Tốt, lập tức hành động!” Kim Kiền nắm chặt quyền, nhanh như chớp đã không thấy tăm hơi.

A Bảo sững sờ tại chỗ một lúc lâu sau mới phản ứng lại, vội đứng dậy đuổi theo, vừa chạy vừa kêu: “A Kim, A Kim, khách nhân trong gian đó cũng có chút quái!”

Đáng tiếc lúc này Kim Kiền đã sớm bị bạc dán lên tim mắt, căn bản không để tâm đến những lời ngụ ý sâu xa phía sau mình.

*

“Cúc Hoa các, chính là chỗ này!” Kim Kiền liếc nhìn biển hiệu phía trước cửa một nhã gian, gật đầu, đưa tay gõ khung cửa hai cái.

“Ai đó?” Một giọng hỏi truyền ra từ bên trong nhã gian.

Kim Kiền tằng hắng cổ họng, cất giọng trả lời: “Tiểu nhân là sai vặt bên cạnh Bạch cô nương, có biết đôi chút thứ mà Bạch cô nương yêu thích, đối với đáp án của vấn đề Bạch cô nương đặt ra lúc nãy cũng có vài phần tâm đắc, không biết khách quan trong phòng có hứng thú nghe qua?”

Trong phòng yên tĩnh một lát, mới trả lời: “Vào đi.”

“Đa tạ gia.” Kim Kiền vội vàng sửa sang lại áo mũ, nhấc màn trúc đi vào.

Nhưng vừa bước vào bên trong nhã gian này, Kim Kiền liền thấy có chút quái dị.

Trong các nhã gian khác, đều tập hợp các cô nương bồi rượu, uống rượu đùa cợt thanh thanh náo nhiệt, trên bàn món ngon rượu ngon mọi thứ đều đầy đủ. Nhưng gian này lại im lặng đến mức dị thường.

Rượu ngon món ngon —– không có.

Trên cái bàn tròn to như vậy chỉ bày duy nhất một ấm trà lài, ba đĩa điểm tâm.

Cô nương bồi rượu —– không có.

Ở giữa nhã gian chỉ có hai nam tử mặt đối mặt.


Vị bên trái, thân hình cường tráng, toàn thân áo ngắn tro đen, chân mang ủng cao đế bạc, trên đầu tết một búi tóc tận trời, nhìn lên mặt, một đôi mắt tam giác xếch ngược, cái mũi thịt, cái môi dày, mặt đầy râu ngắn cứng, nét mặt hung ác, nếu trong thắt lưng giắt thêm một cái dao làm bếp, thì căn bản chính là một hộ tư nhân bán thịt lề đường.

Vị bên phải, mặt mũi nhã nhặn hơn, thân hình cao gầy, cả người là trường sam, eo buộc thắt lưng đen, dưới chân là một đôi hài bằng vải đen, đầu đội khăn vuông thư sinh, màu da hơi trắng, mày rậm mắt dài, mũi cao miệng nhỏ, nhìn vào, thật giống như một tiên sinh dạy học trường tư.

Hai người bề ngoài không chút liên quan nhau lại ngồi trong cùng một gian phòng này, quả thực là quái dị không nói nên lời.

“Ngươi tên gì?” Nam tử cường tráng nhìn quét Kim Kiền từ trên xuống dưới một lượt, vuốt cằm nói.

“Nhị vị cứ gọi tiểu nhân là A Kim, không biết nhị vị gia xưng hô thế nào?” Kim Kiền cúi đầu khom lưng đáp.

“Ta họ Tương.” Nam tử cường tráng lại chỉ vào nam tử nhã nhặn bên cạnh: “Hắn họ Nghiêm.”

“Tiểu nhân ra mắt Tương gia, Nghiêm gia.” Kim Kiền ôm quyền chắp tay thi lễ.

Nam tử họ Nghiêm liếc nhìn Kim Kiền một cái, vẫy tay hướng Kim Kiền, chỉ vào vị trí ở giữa hai người nói: “Lại đây ngồi đi.”

“Ôi chao?” Kim Kiền sửng sốt, vội lắc đầu nói: “Nhị vị gia, ta là loại thân phận nào, làm sao có thể ngồi giữa hai vị gia, ta đứng đây nói chuyện là được rồi.”

“Bảo ngươi lại đây ngồi thì cứ ngồi, nói nhiều lời vô ích như vậy làm gì.” Tương gia vỗ bàn, lông mày ánh mắt đều dựng đứng.

Cả người Kim Kiền run lên, vội tiến lên vài bước ngồi vào mép ghế dựa ở chính giữa hai người.

Tương gia bên trái ôm cánh tay, híp mắt tam giác, ngó từ tóc tơ đến ngón chân Kim Kiền, chậm rãi gật đầu, giống như đang đánh giá một khối thịt heo tốt nhất;

Nghiêm gia bên phải, ngón tay gõ mặt bàn, ngoắc ngoắc mắt nhìn chằm chằm mặt Kim Kiền, con ngươi mập mờ bất minh.

Kim Kiền bị nhìn chòng chọc đến lông tóc cả người đều dựng đứng, da đầu run lên từng trận, mắt nhỏ nhìn nhìn bên này, ngó ngó bên kia, càng phát hiện có điều không bình thường, vội mở miệng nói: “Nhị vị gia, chuyện Bạch cô nương…”

Còn chưa nói xong, đã bị tên Tương gia kia đánh gãy.

Chỉ thấy Tương gia kia sửa lại vẻ mặt hung thần ác sát mới đó, mỉm cười hỏi: “A Kim, ngươi bao lớn rồi?”

“Ôi chao?” Kim Kiền chớp mắt mấy cái, hiển nhiên không kịp phản ứng lại.

Nghiêm gia áp sát đến bên cạnh Kim Kiền, miệng hà hơi vào chớp mũi Kim Kiền: “A Kim, trong nhà ngươi còn có ai không?”

“Hả?”

“Ngươi xem cái cổ tay nhỏ này, khẳng định là ăn không đủ no rồi.” Tương gia chắc lưỡi lắc đầu, bàn tay đầy thịt dầy cộp cọ cọ vù vù lên bàn, cuối cùng lại cọ đến ngón tay trơn nhẵn của Kim Kiền.

Mí mắt Kim Kiền nhảy dựng mãnh liệt, còn chưa biết rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, liền thấy sau gáy thổi tới một trận hà hơi nóng rực.

Lông tơ cả người vút một cái hùng hổ dựng thẳng, mắt nhỏ Kim Kiền di chuyển cứng ngắc, ngốc ngốc nhìn tên Nghiêm gia kia không biết từ lúc nào đã kề sát sau lưng mình, thì thầm trong miệng cái gì mà “Nhìn xem thân thể nhỏ nhắn này…”, hơi thở cực nóng thổi thẳng vào lỗ tai Kim Kiền, vươn một bàn tay ra ôm vào eo nhỏ Kim Kiền.

Không, không phải đâu!!

Tế bào toàn thân của Kim Kiền tức thì phong hóa cứng ngắc, mắt nhỏ trợn lên như cá chép hấp hối, lông mày da mặt khóe miệng quai hàm, đều run rẩy đạt tốc độ cao cấp nhất từ trước tới nay —– vươn thẳng đến tần suất rung động sóng âm, máu huyết trong lòng phun trào tầng tầng lớp lớp, giống như ba đào mãnh liệt, lôi đình phẫn nộ:

Ta, ta ta ta lại có thể bị quấy rối tình dục a a!

Tất cả mọi chuyện sau đó đều xảy ra trong nháy mắt.

Một ly rượu mang theo cuồng phong, xuyên thẳng qua màn trúc che chắn sườn đông nhã gian, đập ngay vào mũi Tương gia, Tương gia khóc thét một tiếng, cái mũi tức thì chảy máu như trút, bịch một tiếng ngã vật ra đất.

Tiếp đó một loạt mũi nhọn đen kịch như chớp điện phóng xuyên qua cửa sổ sườn bắc, găm vào bàn sâu hơn một tấc, mặt bàn trả lời bằng việc nứt ra thành hai nửa, lại nhìn tới một loạt mũi nhọn đen đúa kia, chính là mười hai cây đũa trúc.

Gió lạnh mang theo sát khí rét buốt thấu xương, gào rít phóng tới cùng mười hai cây đũa trúc, thoáng chốc, nhiệt độ trong phòng lập tức tụt xuống, như trời ngưng đất khép, gió rét cắt cắt thịt xẹt qua ngang dọc.

“Rầm”.

Màn trúc bị giật phăng xuống ném qua một bên, một người bước thẳng vào trong phòng, dung mạo khuynh thành sớm đã bị vẻ mặt tức giận làm biến dạng, chính là hoa khôi Bạch Ngọc Đường.

“A Kim, ngươi không sao chứ?” Một cái đầu ló ra phía sau Bạch Ngọc Đường, nét mặt lo lắng, chính là A Bảo vừa rồi đã cảnh báo Kim Kiền.

Trong phòng, tên to lớn đang bưng cái mũi đổ máu không ngừng, nằm lăn lộn trên đất gào khóc điên loạn, bàn tròn bằng gỗ lim bị nứt thành hai nửa, bát đĩa ấm trà vỡ vụn. Kim Kiền ngơ ngác ngồi trên ghế, vẻ mặt kinh hồn chưa định, tên nam tử ra vẻ nhã nhặn ngồi sát phía sau, vẻ mặt khiếp sợ, một bàn tay ôm lấy eo nhỏ Kim Kiền cũng quên buông ra.

“Đăng đồ tử! Buông A Kim ra!” A Bảo quát to một tiếng, bước lên định cứu Kim Kiền.

Nhưng bước chân còn chưa kịp chuyển, đã thấy trước mắt hoa lên, một vệt bóng trắng như ma quỷ phóng vụt qua, đứng thẳng trước tên nam tử nhã nhặn, tên nam tử kia “Rầm” một tiếng ngã ngửa ra đất, miệng sùi bọt mép, máu mũi giàn giụa, trên mặt nhiều ra dấu chân xanh đen ngấn sâu vào thịt ba phần.

Lại nhìn Kim Kiền, không biết từ lúc nào đã bị “Bạch cô nương” siết chặt trong ngực, cả khuôn mặt đều chôn trong ngực của “Bạch cô nương”.

Hai hàng lông mày của “Bạch cô nương” dựng thẳng, ánh mắt tàn nhẫn, vẻ mặt như quỷ ngục ác ma trừng trừng nhìn hai tên dưới đất, hung hãn tàn bạo, như thể muốn đem hai tên này tùng xẻo phanh thây nghiền xương thành tro.

“Bạch, Bạch Bạch…” A Bảo chưa từng gặp qua thế trận như thế, nhất thời hoảng sợ thất sắc, đầu lưỡi đều thắt thành nơ bướm.

“Bạch cô nương” liếc A Bảo một cái, đột nhiên nhấc chân hung hăng đạp hai cước lên trên mặt của tên Nghiêm gia đã bất tỉnh nhân sự, thẳng đến khi mắt mũi của tên Nghiêm gia kia đều vo thành một cục, lúc này mới mang theo vẻ mặt hung thần ác sát ôm Kim Kiền lao khỏi nhã gian như một trận gió.

Đợi đến khi tiếng bước chân của “Bạch cô nương” xa dần, đầu óc A Bảo mới dần buông lỏng, lập tức xụi lơ ra đất, trong miệng lẩm bẩm: “Đây, đây mà là tiên nữ cái gì, căn, căn bản chính, chính chính là bạch diện vô thường thì có!”

Bạch Ngọc Đường một mạch ôm Kim Kiền bước nhanh đến một góc hành lang yên tĩnh ở tầng hai, chỉ cảm thấy lửa giận trong lòng như thể bị trút thêm dầu, hừng hực dâng lên.

Tên khốn nạn đó, dám chiếm tiện nghi của Tiểu Kim tử, ta nhất định phải làm cho hắn muốn sống không được muốn chết không xong!

“Này này!!”

Chặt tay hắn, cắt gân chân hắn, xẻo mặt hắn! Thiến hắn!

“Ê ê ê!”


Hai cánh tay nhỏ liều mạng lắc lư trước mắt Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường chợt hoàn hồn, lúc này mới nhận ra Kim Kiền còn đang bị mình ôm vào trong ngực, nhất thời da mặt nóng lên, vội vàng buông cánh tay ra.

“Hơ! Hơ! Khụ khụ!” Kim Kiền thoát khỏi vuốt “Chuột”, lập tức lủi sang một bên, hít lấy hít để không khí cứu mạng.

Chết, chết ta mất, Bạch Thử này cũng quá dùng sức, ta suýt nữa bị ngộp chết trong “Ba đào ngực dũng” của hắn.

“Tiểu, Tiểu Kim tử, ngươi không sao chứ?!” Bạch Ngọc Đường lên tiếng hỏi vẻ mặt căng thẳng.

“Khụ khụ, không có việc gì, không có việc gì…” Kim Kiền khoát tay, giương mắt nhìn về hướng Bạch Ngọc Đường, cười khổ nói: “Vừa rồi đa tạ Ngũ gia ra tay cứu giúp.”

Bạch Ngọc Đường không nghe thì thôi, vừa nghe thấy, lửa giận vừa mới bị đánh tan đã ùng ùng trỗi dậy, lớn tiếng quát: “Tiểu Kim tử, lá gan của ngươi thật không nhỏ, dám tới nơi yên hoa này chạy loạn, cũng không hỏi thăm xem cái tên trong nhã gian đó là loại người gì! Nếu không phải Ngũ gia ta tình cờ gặp A Bảo nói hai tên khách làng chơi đó có sở thích dị thường, là yêu thích nam tử, vận hết khinh công đuổi tới đúng lúc, sợ là Tiểu Kim ngươi ngay cả xương cốt cũng đã bị ăn rồi!”

“Cái này…Ta cũng không nghĩ tới mà…” Kim Kiền nhướng mắt liếc Bạch Ngọc Đường một cái, nhỏ giọng nói thầm.

“Thân đang ở trong thanh lâu kỹ viện, lại không hề có tâm cảnh giác, A Bảo đã cảnh báo ngươi trước, vì sao ngươi không nghe?” Bạch Ngọc Đường tiến lên một bước, mắt hoa đào nheo lại.

Kim Kiền không khỏi lui về phía sau một bước, giọng nói càng phát ra càng không có sức lực: “Đó là bởi vì…”

“Hừ!” Bạch Ngọc Đường hừ lạnh một tiếng, lại tiến lên một bước, chọc vào đầu Kim Kiền: “Trong đầu của Tiểu Kim tử ngươi toàn bộ đều là làm cách nào lợi dụng hoa khôi Ngũ gia ta kiếm tiền, làm sao còn nghe thấy cảnh báo gì nữa!”

Kim Kiền tiếp tục lui về phía sau một bước, đầu gần như chôn vào trong ngực, lần đầu tiên cảm thấy bản thân không biết nói gì để chống đỡ.

Bà nó! Lần này thật sự là tiền mất tật mang, bị chiếm tiện nghi còn bị mắng, lỗ lớn a a!

“Vừa rồi nếu ta tới trễ nửa khắc, hôm nay Tiểu Kim tử ngươi có lẽ đã bị ăn sạch rồi!” Bạch Ngọc Đường càng nói càng tức, càng nói càng áp tới gần Kim Kiền, cơ hồ như muốn phủ lấy Kim Kiền dưới thân mình.

“Bạch, Bạch ngũ gia…” Kim Kiền cúi đầu rụt vai, ánh mắt bay chuyển, liên tục lui về phía sau.

“Tóm lại, về sau Tiểu Kim tử ngươi tuyệt đối không được đến nhã gian một mình, gặp mấy tên nam nhân không đứng đắn đó nữa!” Bạch Ngọc Đường đưa ra một mệnh lệnh tổng kết: “Có nghe hay không?”

“Nghe, nghe được…” Một giọng nói yếu ớt như tơ nhện truyền ra từ trong ngực Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường ngẩn ra, cúi đầu nhìn lại, lúc này mới kinh hoàng nhận ra không biết từ khi nào bản thân đã bức Kim Kiền đến góc tường, gương mặt Kim Kiền gần như dán vào lòng mình, chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu đang phát xoáy cùng một đôi tai đỏ bừng.

Da mặt chợt nóng phừng lên, Bạch Ngọc Đường vội vàng lui ra phía sau hai bước, trong lòng ảo não không thôi.

Cái, cái gì khiến cho, Ngũ gia ta thất thố như thế, việc này, việc này, chẳng phải là không khác gì với mấy tên khốn nạn lúc nãy sao?

Nghĩ vậy, Bạch Ngọc Đường càng cảm thấy xấu hổ, không khỏi liếc trộm qua Kim Kiền một cái.

Chỉ thấy hai gò má Kim Kiền đỏ ửng, mắt nhỏ long lanh nhìn mình, muốn nói lại thôi, đôi môi hé ra khép vào kia thoạt nhìn càng thêm trơn ướt.

Bạch Ngọc Đường đột ngột cảm giác tim mình phút chốc đập nhanh hơn.

“Bạch, Bạch ngũ gia…”

Đáng chết, Tiểu Kim tử ngươi không thể nói chuyện đàng hoàng được sao? Nhỏ nhẹ như vậy làm chi khiến lòng người nghe phát ngứa.

“Ngũ gia, ta, ta có một câu không biết có nên nói hay không.”

“Thình thịch, thình thịch.” Bạch Ngọc Đường có thể nghe được tiếng tim mình đập càng lúc càng gấp.

“Cái gì, nói cái gì?”

“Ngũ gia, ta…ngươi…”

“Thình thịch thình thịch, thình thịch thình thịch” Đáng chết, đừng có đập lớn tiếng như vậy!

Bạch Ngọc Đường nắm chặt bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi, bóng người nhỏ gầy trước mắt như thể bị một tầng hơi nước che phủ, mờ ảo mê hoặc hồn người.

Kim Kiền liếc mắt ngắm Bạch Ngọc Đường một cái, mắt nhỏ nhìn khắp chung quanh, da mặt càng lúc càng đỏ, rốt cuộc như thể đã hạ quyết tâm, hít sâu một hơi, trừng thẳng hướng Bạch Ngọc Đường.

Tim đập chợt đình trệ…

Một trận gió đêm mềm nhẹ phất qua, thổi bay góc váy tuyết bằng lụa mỏng của Bạch Ngọc Đường, phất lên vỡ ra trên trán Kim Kiền.

Xa xa truyền đến tiếng sáo lượn lờ, bay theo trong gió hương hoa nhàn nhạt.

Giọng nói của Kim Kiền từ từ truyền đến theo tiếng gió.

“Bạch ngũ gia, hai cái bánh bao nhét trong ngực ngươi, giống như thiu rồi…”

Gió đêm đột ngột lặng ngắt, tiếng sáo ngừng bặt, mùi hoa bất chợt trở nên gay mũi.

Một chậu nước lạnh đổ ụp xuống đầu, khóe miệng Bạch Ngọc Đường co giật không ngừng, gân xanh trên trán cơ hồ muốn phá da mà ra, thầm muốn tóm lấy cái cổ nhỏ của họ Kim nào đó trước mắt mà bóp chặt, chỉ có một từ để diễn tả: thẹn quá hóa giận.

“Ngũ, Ngũ gia, ngài không có việc gì chứ?” Kim Kiền dè dặt hỏi.

Sao Bạch Thử này lại có bộ dạng như thế? Đừng nói là bị mùi của hai cái bánh bao thiu đó xông thành bệnh rồi chứ?

Hai đấm của Bạch Ngọc Đường răng rắc rung động, thình lình, đưa tay tóm phắt lấy cổ áo Kim Kiền, tách hai chân Kim Kiền ra khỏi mặt đất.

“Ngũ, Ngũ gia?” Kim Kiền kinh hãi, hoa tay múa chân muốn thoát ra, thế nhưng bản thân căn bản không phải là đối thủ của Bạch Ngọc Đường, chỉ có thể cắn răng chịu đựng để mặc cho Bạch Ngọc Đường túm xuyên qua phía tây, chuyển qua hành lang dài, đi tới trước cửa nhã gian đầu tiên phía đông.


Bạch Ngọc Đường vén màn trúc, vung tay vứt Kim Kiền vào trong, quát lên với người trong phòng: “Thối Miêu, trông cho kỹ cái tên Tiểu Kim tử chuyên đi loanh quanh gây chuyện này đi, bớt cho hắn lại gặp phải tai họa.”

Dứt lời, cũng không quan tâm đến phản ứng của người trong phòng, xoay người bước nhanh đi khỏi, cứ như thể phía sau có hồng thủy dã thú.

Hai người trong nhã gian rõ ràng bị Kim Kiền từ trên trời giáng xuống dọa một trận không nhẹ.

Người bên phải giật nảy khỏi ghế, đôi con ngươi trong trẻo trừng thẳng vào Kim Kiền đang nằm rạp trên đất, mặt đầy kinh ngạc —– chính là Nhan Tra Tán.

Người bên trái, áo lam đai trắng, lưng thẳng như tùng, con ngươi đen rét lạnh như băng, toàn thân phát ra sát khí buốt giá thấu xương, thổi quét hung hãn làm cả phòng như hầm băng hố tuyết —— tất nhiên chính là Khai Phong phủ Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ Triển Chiêu.

“Triển đại nhân…Nhan huynh…” Kim Kiền lồm cồm bò dậy, đập đập đất trên người, cười gượng hai tiếng.

Vẻ mặt Nhan Tra Tán kinh ngạc, lắp bắp hỏi: “Kim, Kim huynh? Vừa nãy là  —- Bạch thiếu hiệp ư? Đây, đây là chuyện gì?”

“Ta, ta là, cái đó…” Ngón tay Kim Kiền gãi đầu, liếc mắt qua sắc mặt lạnh lẽo như sương giá của Triển Chiêu, nuốt nuốt nước miếng, bắt đầu nghĩ loạn trong đầu.

Nếu để cho Tiểu Miêu biết ta đường đường là tòng lục phẩm giáo úy Khai Phong phủ, lại có thể bị hai tên khách làng chơi chiếm tiện nghi, nguyên nhân chỉ vì ta muốn kiếm bạc…

Một hàng chữ mạ vàng to tướng thổi qua trước mắt: thất tiết là chuyện nhỏ, đánh mất thể diện Khai Phong phủ mới là chuyện lớn!

Một chuỗi cảnh tượng ngày sau chiếu lên sống động trong đầu: cuốn gói, phí đuổi việc, không nhà không xe mất luôn bảo hiểm lương hưu, nghèo khổ lạnh lẽo, đói chết đầu đường, phơi thây hoang dã…

Cả người Kim Kiền nhất thời run run: hậu quả thiết nghĩ không chịu nổi!

Không được, chuyện nguy hại đến sinh kế tương lai bực này, tuyệt đối phải giấu nhẹm tới cùng!

Nghĩ vậy, Kim Kiền thầm hạ quyết tâm, nhếch miệng cười, hướng tới Triển Chiêu ôm quyền nói: “Thuộc hạ đến là để bẩm báo với Triển đại nhân tình hình tiến triển của điều tra!”

Triển Chiêu lạnh lùng nhìn Kim Kiền, im lặng không lên tiếng, sát khí quanh thân lại đột nhiên tăng mạnh.

Kim Kiền đã có sẵn cảm giác chột dạ, lúc này không khỏi rụt lui cổ.

Nhan Tra Tán một bên nghe được lời này của Kim Kiền trái lại rất kinh hỉ: “Tiến triển? Là tiến triển gì?”

“Cái, cái đó…” Toàn bộ lỗ chân lông trên người Kim Kiền đều bị hàn khí “Mị lực” vờn quanh thân làm xúc động, cái miệng luôn luôn nhanh nhẹn không hiểu vì sao lại không nghe theo sai khiến.

Vẻ mặt Nhan Tra Tán nghi hoặc, nhìn Kim Kiền, lại ngắm Triển Chiêu, đột nhiên thần sắc cởi mở, như thể nghĩ thông suốt điều gì, bật kêu lên: “Tiến triển theo như lời Kim huynh có phải là có liên quan tới ám khí mà Triển đại nhân phóng ra lúc nãy?”

“Ám khí? Ám khí gì?” Kim Kiền nheo mắt, nhấc mạnh đầu.

“À, cũng không thể gọi là ám khí, chẳng qua chỉ là một nắm đũa trúc.” Nhan Tra Tán đáp: “Bỗng nhiên vừa rồi thần sắc Triển đại nhân đại biến, đem tất cả đũa trên bàn làm thành ám khí phóng đến nhã gian đối diện, sau đó lập tức đứng dậy ra khỏi cửa, nhưng không biết vì sao…” Nói đến đây Nhan Tra Tán dừng một chút, trên mặt hiện ra vẻ nghi hoặc: “Vọt tới cửa liền lui trở về…Không bao lâu, Kim huynh đã bị Bạch thiếu hiệp ném vào đây…”

Nhan Tra Tán nhìn về phía Kim Kiền, nhíu mày nói: “Chẳng lẽ là hái hoa tặc hiện thân? Tại sao Triển đại nhân lại lộ ra dáng vẻ như lâm đại địch…cái đó…”

Giọng Nhan Tra Tán càng nói càng thấp, càng nói càng thấy không bình thường, cuối cùng không nói nổi nữa.

Gió lạnh trong phòng vù vù thổi đến thấu xương ngấm thịt, sắc mặt Kim Kiền bây giờ đã giống hệt như giấy vàng.

“Đũa, cái đũa…” Kim kiền cảm thấy từng sợi từng sợi tóc trên đỉnh đầu đều dựng thẳng, trừng mắt nhỏ nhìn lại phía bàn, chỉ thấy trên bàn tròn lúc này, rượu nước thức ăn, bát đĩa muỗng thìa đều đầy đủ, duy chỉ không nhìn thấy thậm chí là một chiếc đũa.

Mắt nhỏ lại đảo vòng quanh phòng, rốt cuộc phát hiện trong nhã gian có chỗ khác thường.

Nhã gian tầng hai Quỳnh Ngọc các chính là nhìn bao quát cả đại sảnh, lập thành hình vòng cung, phía tây phía đông đối vọng xa xa. Mỗi nhã gian đều có bệ phơi, tầm nhìn trống trải, không những có thể xem biểu diễn dưới đại sảnh không sót thứ gì, mà còn có thể nhìn đến tám chín phần mười nhã gian nào không che màn trúc, có mấy người ngồi bên trong, đang xảy ra chuyện gì.

Mà nhã gian này lại đặt ở vị trí đầu tiên phía đông, vừa vặn có thể xem rõ tình hình ở các nhã gian phía tây, và tất nhiên hai tên đăng đồ tử vừa đùa giỡn Kim Kiền cũng không ngoại lệ.

“Gió không thể xuyên tường” quả nhiên là chân lý!

Một giọt mồ hôi lạnh trượt xuống từ thái dương Kim Kiền.

Lại nhìn qua Triển Chiêu, con ngươi đen tựa như hố sâu không đáy, sâu hoắm rợn người, chỉ trừng mắt nhìn mình đăm đăm, một đôi mày kiếm siết chặt thành gút, khí thế toàn thân hãi mắt kinh tâm, đúng là tạo hình kinh điển của quắc mắt cau mày.

“Rắc” một tiếng, bàn tròn không chịu nổi sát khí lập tức run lên, một vết rạn hiện ra cong vòng uốn lượn.

Kim Kiền giật nảy trong lòng, trong đầu linh quang chợt lóe, lập tức phóng một bước lủi lên phía trước, vẻ mặt oan ức kéo căng giọng ra, bắt đầu khóc lóc kể lể: “Triển đại nhân, chuyện lần này thật sự đừng trách thuộc hạ mà! Thuộc hạ thật sự chỉ muốn đi điều tra xem có ai là kẻ khả nghi hay không thôi, ai lại đoán được hai tên đại nam nhân đến chơi kỹ viện, lại có thể thích nam tử, còn có thể đói bụng ăn quàng như thế, ngay cả hạng như ta cũng không buông tha…”

Càng nói Kim Kiền càng thấy mất hết mặt mũi, giọng nói càng lúc càng nhỏ, cuối cùng gần như có thể so với tiếng muỗi vo ve.

Nhan Tra Tán một bên sớm đã kinh ngạc thất sắc, miệng há nửa, thân hình lắc lư dao động, mắt thấy sẽ té ngã khỏi ghế.

Hai đấm của Triển Chiêu siết chặt lại, khớp xương trắng xanh, trên mu bàn tay gân xanh bạo nổi, một lúc lâu sau mới vững giọng nặn ra một câu:

“Về sau không được lỗ mãng như thế.”

“Vâng, vâng! Về sau Thuộc hạ làm việc tuyệt đối cẩn thận, nghĩ trước làm sau!” Kim Kiền hít hít mũi.

“Nếu còn gặp mấy tên như thế —-“ Trong con ngươi đen láy của Triển Chiêu trỗi dậy một luồng sát ý đẫm máu: “Một phát giết hết, tuyệt không lưu tình!”

“Ôi chao…Vâng! Thuộc hạ tuân mệnh…” Kim Kiền bị sát khí trào ra trong mắt Triển chiêu làm hốt hoảng, thầm nghĩ trong lòng: hôm nay Tiểu Miêu làm sao vậy, ta chẳng qua chỉ bị ăn đậu hủ (*) một chút, cũng không đến mức đặt người khác vào chỗ chết chứ, huống chi ta cũng không có tổn thất gì, trái lại hai tên kia, phỏng chừng đã sắp mất luôn nửa cái mạng…

(*) bị sàm sỡ

Như thể biết được suy nghĩ trong lòng Kim Kiền, trong con ngươi của Triển Chiêu chớp lóe hàn quang, giọng nói lại lạnh xuống vài phần: “Một phát giết hết, tuyệt không lưu tình!”

“Vâng!” Kim Kiền vội nhấc thẳng sống lưng.

“Kim huynh…Triển đại nhân…” Nhan Tra Tán lảo đảo đứng dậy, nét mặt sợ hãi như bị thứ gì đả kích, mở miệng nói: “Nhan mỗ ra ngoài hít thở không khí một lát…” Vừa nói vừa loạng choạng bước ra khỏi phòng.

Bấy giờ, trong phòng chỉ còn lại mỗi Triển chiêu và Kim Kiền, không đến một lát, không khí lại trở nên nặng nề căng thẳng.

Không phải chứ! Lại tới nữa?

Kim Kiền không khỏi nhướng mắt nhìn, chỉ thấy Triển Chiêu lại có vẻ mặt sợ tránh còn không kịp kia, ánh mắt muốn né ra xa xa, ngay cả liếc cũng không liếc một cái.

Ngực như bị rớt xuống một tảng đá lớn, ép tới mức bản thân không thở nổi.

Không bình thường, cực không bình thường!

Tiểu Miêu này bị chứng bệnh quái gở gì vậy, ba lần bốn lượt phát tác, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì chứ?

Nếu về sau đều là bộ dạng này thì cấp dưới ưu tú bậc nhất, tuân theo pháp luật vô tư cống hiến yêu nước thương dân như ta, chẳng phải là hít thở không thông mà chết sao?

Không được, không được! Vì tương lai sau này có được môi trường công tác hô hấp khỏe mạnh, hài hòa trôi chảy, bảo đảm tinh thần thể xác của người lãnh đạo trực tiếp được khỏe mạnh, chính là sự nghiệp hàng đầu của ta.

Ta không tin, với y thuật của đệ tử quan môn Y tiên Độc thánh, cộng thêm gần năm ngàn năm tinh hoa văn hóa của ta, còn trị không được một động vật họ mèo!


Nghĩ vậy, Kim Kiền hạ quyết tâm, hít vào một hơi, kéo thẳng sống lưng, nghiêm trang cất giọng nói: “Triển đại nhân! Thuộc hạ nhận thấy đại nhân đã nhiều ngày sắc mặt không tốt, cơ thể gầy yếu, e là đã nhiễm bệnh trong người, nếu Triển đại nhân tin tưởng thuộc hạ, thì cho phép thuộc hạ bắt mạch chữa bệnh cho Triển đại nhân.”

Tầm mắt Triển Chiêu trông về phía xa, giọng bằng phẳng: “Triển mỗ không nhiễm bệnh.”

“Triển đại nhân!” Kim Kiền ngả về phía trước dò xét, vẻ mặt khẩn thiết: “Có câu bệnh nhẹ không trị, bệnh nặng khổ thân. Theo thuộc hạ chứng kiến, bệnh này của Triển đại nhân sợ là đã có được một quãng thời gian, nếu không trị liệu kịp thời, đợi đến khi bệnh vào tận xương tủy, xâm nhập tâm mạch, như vậy, cho dù có là Hoa Đà tái thế, Biển Thước tái sinh cũng thúc thủ vô sách rồi!”

“Triển mỗ chưa từng cảm thấy không khỏe.” Chân mày Triển Chiêu khẽ động, giọng nói cất cao vài phần.

Sao Tiểu Miêu này lại không được tự nhiên như vậy chứ! Làm ta không muốn ra đòn sát thủ cũng không thể!

Da mặt Kim Kiền co rút, bất chợt thở mạnh, miệng cũng trễ xuống, chính là biểu cảm khóc tang tiêu chuẩn: “Bao đại nhân ơi, Công Tôn tiên sinh ơi, thuộc hạ không còn mặt mũi nào gặp lại hai vị nữa rồi, thuộc hạ thẹn với Khai Phong phủ, thuộc hạ còn mặt mũi nào ở lại Khai Phong phủ nữa đây, thuộc hạ trở về liền từ chức không làm nữa…”

Mày kiếm Triển Chiêu nhíu lại, môi mỏng nhếch lên, hầu kết lăn lộn lên xuống hồi lâu, cuối cùng thở dài một tiếng, vươn cổ tay ra thả tới trước mặt Kim Kiền, ngữ khí có chút bất đắc dĩ: “Được rồi —– đừng lấy Đại nhân và Công Tôn tiên sinh ra ép ta nữa.”

“Thuộc hạ tuân mệnh!” Kim Kiền nhất thời tỉnh táo tinh thần, vội đưa tay khoác lên cổ tay Triển Chiêu, ngưng thần tĩnh khí, chẩn đoán kỹ càng.

Nhưng càng chẩn, lại càng khó hiểu.

Như nhanh như chậm, chìm nổi không ngừng, nói nhiễm bệnh trong người, có tới bảy phần không giống, nhưng nếu nói khỏe mạnh không bệnh, lại có ba phần không hợp.

Đây, đây là chứng bệnh gì chứ?

Kim Kiền thu hồi ngón tay, trừng mắt đánh giá tỉ mỉ sắc mặt cùng ánh mắt Triển Chiêu, nhìn mãi đến khi Triển Chiêu buông mắt nghiêng đầu, mép tai ửng đỏ, mới thu hồi ánh nhìn, sờ cằm ngẫm nghĩ một hồi, mới thận trọng nói ra chẩn đoán:

“Bệnh này của Triển đại nhân, xác nhận nguyên nhân là do tâm tư tích tụ.”

Mi dài của Triển Chiêu run lên.

“Gần đây Triển đại nhân có tâm sự gì không?”

“Không có.” Triển Chiêu đáp lại thật dứt khoát.

“Không có?” Kim Kiền cong cong đầu: “Nhưng mạch tượng này quả thật là…A!” Kim Kiền ngẩng phắt đầu nhìn Triển Chiêu, vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ: “Triển đại nhân ngài đừng lừa ta, gần đây có một việc làm Triển đại nhân nóng ruột nóng gan, trà không nhớ cơm không nghĩ, sinh hoạt hằng ngày khó an!”

Triển Chiêu chợt nhìn về phía Kim Kiền, một tia kinh hoàng xẹt qua trong mắt.

Vẻ mặt Kim Kiền quả quyết, tự tin tràn đầy nói ra đáp án: “Không phải là vụ Hái hoa án này đấy thôi! Triển đại nhân vì sớm ngày phá án, nhất định là mất ăn mất ngủ suốt đêm suy nghĩ đến vụ án, làm cho tâm tư tích tụ thành bệnh. Xin Triển đại nhân cứ yên tâm, bệnh này không khó trị, đợi đến khi chúng ta phá án xong, Triển đại nhân xin nghỉ phép dài hạn ra bên ngoài giải sầu, ta lại phối thêm cho ngài phương thuốc điều trị, không ra một tháng, tự nhiên khỏi hẳn!”

Con ngươi dần dần trở nên ảm đạm, khóe miệng Triển Chiêu lan ra một chút ý cười chua chát, thu hồi cổ tay: “Vậy làm phiền Kim giáo úy.”

“Là việc mà thuộc hạ phải làm thôi!” Kim Kiền vỗ ngực một cái.

Chẩn trị “Bệnh tình” xong, Kim Kiền cảm thấy tảng đá lớn trong lòng được buông lỏng, tức thì thoải mái không ít, bây giờ liếc mắt nhìn lên bàn rượu và thức ăn, liền thấy bụng bắt đầu xướng lên “kế vườn không nhà trống”, đang muốn xin Triển Chiêu giải quyết chút cơm tối, không ngờ bên ngoài phòng lại có người gọi.

“A Kim, A Kim, ngươi có bên trong không?”

Kim Kiền trộm thở dài một hơi, vén màn trúc đi ra ngoài cửa nói: “A Bảo, có chuyện gì vậy?”

A Bảo mặt đầy mồ hôi, gấp giọng nói: “La ma ma bảo ta tới tìm ngươi, nói là có chuyện quan trọng!”

“Haizz!” Kim Kiền bưng trán, nhìn phía trong phòng: “Triển công tử, người xem…”

“Đi đi.” Triển Chiêu gật đầu, dừng một chút, lại bồi thêm một câu: “Mọi sự cẩn thận.”

“Vâng.” Kim Kiền ôm quyền đáp lời, xoay người đi theo A Bảo, tiếng nói đứt quãng truyền theo trong gió.

“Rốt cuộc là có chuyện gì?”

“Ai da, còn không phải là chuyện Bạch cô nương phải chọn ai đêm nay sao.”

“Haizz, xem ra hiện giờ không tìm được manh mối, chỉ có thể công tác đêm…”

“Gì?”

“Nói công tác đêm, chẳng phải là chỉ có thể chọn…Haizz…”

“A Kim? Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì?”

“Haizz…”

Triển Chiêu nhìn cố định vào màn trúc lay động một hồi lâu, mới chuyển ánh mắt sang cổ tay vừa được Kim Kiền bắt mạch, mi dài khép hờ, khóe môi chát đắng, chậm rãi nắm chặt ngón tay, lẩm bẩm nói: “Bệnh tận xương tủy, xâm nhập tâm mạch…Không thuốc gì chữa khỏi sao?”

Trong khi đó ở bên ngoài nhã gian, Nhan Tra Tán lẳng lặng đứng dựa lưng vào tường, khẽ nhíu mày, chậm rãi lắc đầu, thầm thở dài một hơi.

*

Gió mát trăng thanh lạnh chiếu chăn, nến bạc thu quang chiếu soi mành, đêm dài nhuốm loan màu uyển chuyển, mỹ nhân đơn độc oán thu thanh.

“Đây là chuyện gì?”

Trong khuê phòng đại hoa khôi trên tầng thượng Quỳnh Ngọc các, hoa khôi đương nhiệm Quỳnh Ngọc các —– Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường lấy biệt danh là Bạch Mẫu Đơn đang quét mắt nhìn qua ba người trong phòng, rống lên một tiếng gần như muốn chọc thủng cả nóc nhà.

Lúc này bên cạnh bàn có ba người, hai đứng một ngồi. Hai người đứng, một người vung khăn lụa đỏ thẫm lau mồ hôi trên mặt, một người híp mắt nhỏ cười gượng; còn người đang ngồi, thân thẳng như tùng, áo lam sẫm màu, đang an an ổn ổn nâng chén phẩm trà.

“Thối Miêu, ngươi ở trong này làm chi?” Bạch Ngọc Đường tức giận quát một tiếng.

Triển Chiêu chậm rãi buông tách trà xuống, nhướng mắt điềm tĩnh nhìn Bạch Ngọc Đường, thong thả nói: “Triển mỗ đến đây tất nhiên là để bảo vệ an toàn cho “Bạch cô nương’”.

“Ngũ gia ta không cần đến Thối Miêu ngươi bảo vệ!” Tiếng rống giận dữ lại vang lên.

Triển Chiêu khẽ thở dài một hơi, con ngươi đen chuyển đến bóng người gầy gò bên cạnh.

“Kim giáo úy, giải thích một chút với ‘Bạch cô nương’ đi”.

Vẻ mặt Kim Kiền khổ sở, vạn phần không tình nguyện đi tới trước mặt Bạch Ngọc Đường, ôm quyền nói: “Bạch Ngũ gia, việc này cũng vì muốn tốt cho người thôi…”

“Tốt cho ta cái gì?” Giọng nam cao nguyên thủy của Bạch Ngọc Đường tăng lên âm vực: “Thả một con mèo thối vào phòng Ngũ gia mà là tốt cho ta? Ngũ gia ta chỉ cần nhìn thấy cái mặt của con mèo thối này đã thấy phiền lòng, mau bảo hắn đi khỏi đây!”

“Ngũ gia…” Vẻ mặt Kim Kiền u oán, nhìn Bạch Ngọc Đường nói: “Chẳng lẽ Ngũ gia thật sự muốn tiếp khách đêm nay sao?”

“Tiểu, Kim, tử! Ngươi nói cái gì hả?” Mắt hoa đào của Bạch Ngọc Đường tóe lửa.

Kim Kiền thở dài thườn thượt: “Đêm nay Ngũ gia vừa ra mặt biểu diễn, liền có thể nói là xuất thần nhập hóa danh chấn Giang Nam tiếng động chín châu đại chấn giang hồ, có câu ‘Mỹ nhân yêu kiều mềm mại, khiến nam tử trong thiên hạ cúi người ganh đua…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui